Tình yêu bóng đá và sự can đảm đã dẫn lối Eriksen và Propper đưa ra những quyết định sự nghiệp, dù hành trình của cả hai đi theo những ngã rẽ khác nhau.
Davy Propper và Christian Eriksen có những thứ để so sánh với nhau. Họ đá trận chuyên nghiệp đầu tiên vào cùng một ngày, và hôm thứ Ba vừa qua – 4370 ngày sau cột mốc đầu tiên ấy – họ đưa ra những lựa chọn hoàn toàn khác nhau khi đối diện với cùng một câu hỏi: anh cảm giác thế nào về bóng đá. Một người thì yêu, người còn lại thì không.
Christian Eriksen đã không đá một trận chính thức nào kể từ khi đổ gục trên sân trong trận đấu gặp Phần Lan ở Euro 2020. Theo chính lời của cầu thủ Đan Mạch, anh đã “chết trong 5 phút” sau tình huống truỵ tim đó. Các bác sĩ sau đó đã giúp anh tai qua nạn khỏi và Eriksen được gắn một máy khử rung tim. Thiết bị này cho phép anh trở lại cuộc sống gần như bình thường, nhưng cũng đồng nghĩa anh sẽ phải sống suốt phần đời còn lại với sự rủi ro, đặc biệt trong những tình huống căng thẳng tinh thần hoặc thể chất, ví dụ như đá bóng chuyên nghiệp.
Tuy nhiên Eriksen muốn trở lại. “Mục tiêu của tôi là thi đấu World Cup tại Qatar. Tôi muốn chơi bóng, suy nghĩ của tôi vẫn luôn như vậy. Tôi chắc chắn mình có thể làm được vì tôi không cảm thấy vấn đề gì. Tôi đang trở lại trạng thái tốt nhất rồi”, tiền vệ người Đan Mạch chia sẻ trên truyền hình Đan Mạch.
Video chia sẻ của Eriksen
Nếu anh chơi bóng, thì đó không phải ở Inter Milan. Quy định của Italy không cho phép những cầu thủ gắn máy khử rung tim được thi đấu chuyên nghiệp. Ngày 17/12, Inter và Eriksen đã chấm dứt hợp đồng với nhau. Những rủi ro là quá lớn và anh sẽ phải chơi bóng ở nơi khác không phải Italy.
Còn Davy Propper – tiền vệ của PSV Eindhoven – mới đây đã tuyên bố giải nghệ ở tuổi 30 khi vẫn còn 18 tháng nữa trong hợp đồng của mình. Anh nói “mất dần tình yêu với bóng đá” và “không còn cảm thấy thoải mái khi sống trong thế giới bóng đá”. Cầu thủ người Hà Lan khẳng định: “Tôi không muốn là một phần của nó nữa”.
Propper và Eriksen có những sự tương đồng thú vị, không chỉ ở tuổi tác và vị trí thi đấu. Cả hai cùng xuất thân trong gia đình bóng đá. Hai em trai của anh – Robin và Mike – lần lượt thi đấu cho Twente ở giải VĐQG Hà Lan và Huissen ở hạng Năm. Còn cha của Eriksen – ông Thomas – là cựu cầu thủ trước khi làm HLV, hai anh em họ Andreas và Mathias của anh cũng là cầu thủ.
Cả hai đều thích môn thể thao này và biến nó thành sự nghiệp của mình. Họ đều có tài và được đào tạo ở Hà Lan cũng như đá trận chuyên nghiệp đầu tiên vào ngày 17/1/2010. Propper vào sân từ ghế dự bị cho Vitesse Arnhem trong thất bại 1-2 trước NEC Nijmegen, trong khi Eriksen đá chính cho Ajax trong trận hoà 1-1 trước NAC Breda.
Họ đã chạm trán nhau ở giải VĐQG Hà Lan và sau đó gặp lại ở Premier League – Eriksen đến Tottenham năm 2013, Propper đến Brighton năm 2017 – và cả hai đều khoác áo ĐTQG của họ. Và giờ đây, họ lại đưa ra những lựa chọn hoàn toàn trái ngược nhau trong cùng một ngày.
Propper cho biết anh ngày càng chán bóng đá. “Thật khó mà có thể tuân thủ kỷ luật cần thiết để tôi có thể thi đấu tốt nhất và cuộc sống bị chi phối bởi lịch trình bóng đá dày đặc”, tiền vệ 30 tuổi thừa nhận. Đến khi đại dịch Covid ập đến, anh đã có quyết định cuối cùng cho mình. Anh đã cố gắng khơi lại tình yêu ở PSV khi trở về đội bóng này mùa hè năm ngoái nhưng vô ích.
Trong khi đó, Eriksen trở lại Milan sau Euro và làm việc để chấm dứt hợp đồng với Inter. Anh không thể thi đấu chuyên nghiệp ở đó. Và hầu hết những ngày sau anh lái xe nửa tiếng đồng hồ qua biên giới Thuỵ Sĩ để tập luyện với đội bóng địa phương có tên Chiasso. Tháng này, anh sẽ tìm CLB mới. Người đại diện của Eriksen đã nói về việc trở lại Premier League – nơi anh sẽ được phép thi đấu với chiếc máy khử rung tim.
Davy Propper và Christian Eriksen đá trận chuyên nghiệp đầu tiên trong cùng một ngày và đã đối đầu nhau ở giải VĐQG Hà Lan. Ảnh: Getty Images
Ban đầu các cầu thủ chuyên nghiệp dành cuộc sống của họ cho thể thao (giống như phần lớn chúng ta) vì niềm yêu thích từ khi còn trẻ - đôi khi sau này vì tiền, ý thức trách nhiệm hoặc sự cạnh tranh. Ở đẳng cấp cao nhất, khi sự nghiệp kết thúc, thường là quãng thời gian sau 30, họ trở thành cha mẹ và những triệu phú. Họ tái hoà nhập xã hội sau khi đã sống với giấc mơ suốt 20-25 năm. Cuộc sống thực – như hầu hết chúng ta biết – đã tạm dừng trong quãng đầu tuổi thiếu niên. Khi họ quay lại, họ bước vào thế giới mà những người bạn đồng trang lứa của họ đã trưởng thành. (Có lẽ đó là lý do nhiều người cố bám trụ lại bóng đá càng lâu càng tốt, cố gắng tái tạo bản thân với tư cách HLV hoặc chuyên gia).
Eriksen và Propper đưa ra những sự lựa chọn khác nhau, nhưng có hai yếu tố chung. Thứ nhất là tình yêu. Trong trường hợp của Eriksen, đó là tình yêu bóng đá và cố gắng sống với nó càng lâu càng tốt. Với trường hợp của Propper, đó là tình yêu bản thân và gia đình cũng như tự chăm sóc bản thân để biết mỗi khoảnh khắc bạn làm điều mình không thích chính là khoảnh khắc bạn đang từ chối chính mình và những người xung quanh. Hầu hết chúng ta không có thứ xa xỉ ấy vì chúng ta có những hoá đơn phải tri trả.
Yếu tố thứ hai là sự can đảm. Cả hai đều đang quyết định bước đi trên một hành trình mà họ không biết sẽ như thế nào. Eriksen đặt bản thân mình vào một chút nguy hiểm, và anh biết sức khoẻ của mình có thể bị ảnh hưởng theo hướng tiêu cực. Anh cũng hiểu trong những khoảnh khắc căng thẳng tột độ của những môn thể thao giàu tính cạnh tranh – khi tim đập mạnh, adrenaline chạy rần rật, khi bạn sẵn sàng đi quá giới hạn – anh sẽ phải vật lộn với ký ức từ những gì đã xảy ra trên sân Parken mùa hè năm ngoái.
Propper thì từ bỏ những quyền lợi về vật chất, đánh đổi cuộc sống duy nhất mà anh biết trong thập kỷ qua cho một điều khác là “đầu tư cho gia đình, bạn bè” với hy vọng nó sẽ mang đến sự hoàn hảo như bóng đá đã từng cho anh.
Tất cả chúng ta đều tìm kiếm ý nghĩa trong cuộc sống của mình và hầu hết đều tìm thấy nó ở bạn bè, gia đình, tôn giáo, đam mê cá nhân, sự nghiệp. Ngoại trừ việc trở thành cầu thủ chuyên nghiệp nó mang tính nổi bật hơn hầu hết công việc khác. Nó tương đồng với cuộc sống của quân nhân, giáo sĩ hoặc các cơ quan thực thi pháp luật, nhưng không giống những nghề khác – sự nghiệp cầu thủ không kéo dài suốt đời. Chính vì thế, quyết định treo giày khi nào và như thế nào thực sự là một sự lựa chọn đáng chú ý.
Tình yêu và sự can đảm đã dẫn lối Eriksen và Propper đưa ra những quyết định, dù hành trình sự nghiệp của cả hai đi theo những ngã rẽ khác nhau.
Trong khi Pep Guardiola đang cố gắng chấm dứt chuỗi phong độ tệ hại nhất của CLB trong 1 thập kỷ, Cole Palmer, Jadon Sancho, Romeo Lavia và Tosin Adarabioyo đang cùng HLV Enzo Maresca làm nên cuộc cách mạng tại Chelsea.
Điều đáng ngạc nhiên nhất trong pha ghi bàn tuyệt đẹp của Jadon Sancho trước Tottenham Hotspur không phải là bản thân cú sút chìm, đưa quả bóng đi theo quỹ đạo vòng cung từ bên ngoài vòng cấm bay chạm cột xa khung thành của Fraser Forster rồi bật vào lưới. Mà chính là việc anh đã quyết định dứt điểm trong khoảnh khắc đó.
“Trận đấu tiếp theo. Một tuần mới và cuộc sống mới”. Đó là thông điệp của HLV Ruben Amorim gửi đến Marcus Rashford sau khi loại tiền đạo này khỏi đội hình Man United ở trận derby Manchester vào Chủ Nhật tuần trước.
Sau trận thua ngược 1-2 trước MU ở derby Manchester đêm Chủ nhật vừa qua, Pep Guardiola cay đắng nói rằng ông là một HLV không đủ giỏi. Liệu đấy là một lời thừa nhận mang màu sắc chán nản trong bối cảnh vận đen đeo bám, hay quả thực, Pep đã “hết bài” và không còn đủ khả năng giúp City ngự trị trên đỉnh cao?
Ở mỗi đội bóng trước đây, HLV Arne Slot luôn có một “số 9” biết cách ghi ít nhất 20 bàn/mùa. Còn tại Liverpool bây giờ, ông dường như vẫn chưa dứt khoát chọn được ai giữa Diogo Jota và Darwin Nunez làm “số 9”.