Bóng đá đã trao cho tôi mọi thứ trong đời. Nhưng tôi thực sự muốn làm nhiều hơn thế cho thế giới. Nói thì dễ lắm. Nhưng làm sao để thực sự tạo ra sự khác biệt?
Tôi phải bắt đầu bằng một câu chuyện khá xấu hổ. Vì đôi khi tôi sợ thế giới ngoài kia coi giới cầu thủ bóng đá và HLV chúng tôi như thần thánh hay gì đó. Là một Cơ Đốc nhân, tôi chỉ tin vào một đấng tối thượng, và tôi có thể chắc chắn rằng Đấng tối thượng không có gì liên quan tới bóng đá. Sự thật là chúng ta cũng đều thất bại, liên tục luôn ấy. Hồi còn mới là một gã HLV tay mơ, tôi thất bại như cơm bữa.
Đây là một câu chuyện như thế.
Phải ngược lại năm 2011. Borussia Dortmund của tôi khi đó chạm trán Bayern Munich. Một cuộc thư hùng thật sự ở giải đấu. Chúng tôi chưa từng thắng Bayern Munich trong vòng 20 năm thì phải. Tôi rút ra được cảm hứng từ phim ảnh, vậy nên để thúc giục tinh thần các chàng trai của mình, tôi thường nghĩ đến Rocky Balboa. Cá nhân tôi nghĩ người ta nên chiếu Rocky 1, 2, 3 và 4 ở các trường công lập trên khắp thế giới như một bài học vỡ lòng. Nếu xem xong mà không muốn cố gắng hết mình thì chắc bạn bị "ấm đầu" rồi.
Vậy nên trước trận gặp Bayern, tôi tập trung các cầu thủ của mình ở khách sạn để trao đổi. Họ đều ngồi xuống. Đèn tắt hết. Tôi thú thực với họ: "Lần cuối cùng Dortmund thắng Bayern, hầu hết các cậu còn đang mặc tã."
Rồi tôi bắt đầu chiếu vài cảnh từ phim Rocky phần 4 trên màn hình. Phân đoạn có Ivan Drago theo tôi là một phân đoạn kinh điển.
Drago đang chạy bộ trên máy tập, người anh ấy được kết nối với màn hình vi tính lớn, còn các bác sĩ thì đang nghiên cứu về anh. Nhớ cảnh đó chứ ? Tôi nói với họ, "Các cậu thấy chưa ? Bayern Munich chính là Ivan Drago đấy. Đội bóng tốt ở mọi mặt ! Có được công nghệ tốt nhất ! Có được cỗ máy tốt nhất ! Anh ta không thể bị đánh bại !"
Rồi sau đó là cảnh Rocky tập luyện ở Siberia trong căn nhà gỗ của anh ấy. Anh ấy chặt những cây thông rồi vác củi qua gió tuyết rồi quay lại núi.
Rồi tôi nói với các chàng trai, "Các cậu thấy chưa ? Đấy là chúng ta đấy. Chúng ta là Rocky. Chúng ta nhỏ hơn, đúng vậy. Nhưng chúng ta có đam mê ! Chúng ta có trái tim của một nhà vô địch ! Chúng ta có thể làm được điều không thể !!!"
Tôi cứ thao thao bất tuyệt, rồi đến một thời điểm, tôi theo dõi phản ứng của các cậu nhóc. Tôi chờ đợi họ đứng dậy, chuẩn bị leo núi ở Siberia rồi tập luyện điên cuồng.
Nhưng không, họ chỉ ngồi đó, nhìn chằm chằm vào tôi.
Trống rỗng.
Yên lặng, đến mức nghe cả tiếng dế kêu.
Họ nhìn tôi như kiểu, cái ông điên này đang nói cái quái gì thế?
Rồi tôi nhận ra, ấy khoan, Rocky phần 4 ra năm nào ấy nhỉ, 1980 hay gì ấy? Bọn nhóc này sinh năm bao nhiêu?
Rồi tôi nói, "Ấy khoan nào các cậu. Làm ơn giơ tay nếu ai đó biết Rocky Balboa là ai nhé!"
Chỉ có hai cái tay giơ lên. Sebastian Kehl và Patrick Owomoyela
Những người khác, "không sếp à, xin lỗi nhá."
Cả bài diễn thuyết của tôi-nhảm nhí ! Đây là trận đấu quan trọng nhất của mùa giải, có khi còn là quan trọng nhất của một vài cầu thủ. Thế mà HLV lại chỉ nói về công nghệ của Liên Xô và Siberia trong vòng 10 phút á ! Haha ! Có ai tin được không ?
Tôi lại phải tua lại bài nói của mình.
Bạn thấy đấy, đây là chuyện có thật. Đây là chuyện thực sự xảy ra trong đời. Chúng ta đều là con người. Đôi khi trong cuộc đời, chúng ta tự làm mình xấu hổ. Mọi sự là thế đấy. Chúng ta nghĩ chúng ta có được bài nói hay nhất lịch sử bóng đá, nhưng thực ra chúng ta chỉ nói những điều nhảm nhí. Nhưng rồi chúng ta lại thức dậy vào sáng hôm sau rồi khởi đầu lại.
Bạn có biết điều lạ thường nhất của chuyện này làgì không?
Tôi không rõ chúng tôi thắng hay thua. Tôi khá chắc rằng tôi thực hiện bài nói này hồi năm 2011 trước khi chúng tôi thắng 3-1, có lẽ điều đó khiến câu chuyện trở nên tuyệt hơn ! Nhưng tôi lại không chắc lắm.
Đây chính là điều về bóng đá mà không phải lúc nào người ta cũng hiểu.
Kết quả, ai cũng quên. Thậm chí lẫn lộn cả lên.
Nhưng mấy cậu nhóc này, cùng với quãng thời gian đó, cùng những câu chuyện đó...cả đời tôi cũng không quên.
Tôi có vinh dự được trao giải HLV nam xuất sắc nhất của FIFA hôm qua, nhưng tôi không muốn đứng trên sân khấu đó nhận thưởng một mình. Những gì tôi giành được đều là nhờ mọi người xung quanh. Không chỉ cầu thủ, mà còn gia đình và những đứa con trai cũng như những người đã ở bên tôi từ đầu, khi tôi là một người bình thường.
Thú thực, khi tôi 20 tuổi, nếu ai đó từ tương lai nói với tôi về những điều sẽ xảy ra trong cuộc đời, có lẽ tôi sẽ không tin. Nếu Michael J. Fox tự mình bay đến bằng ván trượt bay của mình để nói về những điều sẽ xảy ra, tôi chắc chắn sẽ nói rằng mấy điều đó không thể xảy ra.
Hồi 20 tuổi, tôi trải qua một khoảnh khắc thay đổi đời mình. Hồi đó tôi cũng là một thằng nhóc, nhưng tôi cũng làm cha rồi. Thú thực, làm cha lúc đó không hợp chút nào. Tôi khi đó đang chơi bóng cấp nghiệp dư và học đại học ban ngày. Để trả tiền học, tôi phải đi làm ở một kho hàng nơi người ta chứa phim cho rạp. Với những người trẻ đang đọc bài này, không, không phải DVD đâu. Hồi đó là năm 80, mọi thứ vẫn còn phải dùng phim nhựa. Xe tải đến lúc 6 giờ sáng để lấy phim mới, chúng tôi có nhiệm vụ dỡ hàng xuống và vận chuyển hàng lên. Chúng khá nặng. Có khi bạn sẽ phải cầu trời rằng hôm đó họ không chiếu phim gì đó cần tới 4 cuộn, như Ben Hur chẳng hạn. Khi đó chắc chắn bạn sẽ gặp một ngày tệ hại.
Tôi ngủ 5 tiếng một ngày, đến kho hàng vào buổi sáng, đến lớp ban ngày. Tối đi tập rồi về nhà dành thời gian cho con trai. Hồi đó khó khăn lắm. Nhưng nó cũng dạy tôi về đời.
Tôi phải trở thành một người nghiêm túc từ khi còn trẻ. Bạn tôi khi đó thường rủ đi nhậu, lúc đó tôi chỉ muốn nói, "Có ! Có ! Tao muốn đi lắm !" Nhưng, đương nhiên, tôi không thể đi được, vì tôi không còn sống cho bản thân nữa rồi. Trẻ con không quan tâm đến việc bạn mệt và muốn ngủ tới trưa đâu.
Khi bạn phải lo đến tương lai của một đứa trẻ bạn đem đến thế giớ này, bạn biết rằng đây là mối lo thật sự. Đấy là khó khăn thật sự. Những gì xảy ra trên sân chẳng thể so sánh được.
Đôi khi người ta hỏi vì sao lúc nào tôi cũng cười, kể cả khi thua. Đôi khi tôi vẫn cười, đó là vì khi con trai tôi được sinh ra, tôi nhận ra bóng đá không phải là chuyện sinh tử. Chúng tôi không cứu người, bóng đá không nên sinh thêm hận thù và đau khổ. Bóng đá nên là nguồn cảm hứng, là niềm vui, nhất là với lũ trẻ.
Tôi đã thấy được quả bóng tròn nhỏ đó làm được gì cho rất nhiều cầu thủ của mình. Những câu chuyện đời của các cầu thủ như Mo Salah, Sadio Mane, Roberto Firmino và rất nhiều cậu trai khác thật sự đáng nể.
Những gì tôi trải qua thời còn trẻ không thể so sánh được với những gì họ trải qua. Có rất nhiều thời điểm mà họ có thể bỏ cuộc, nhưng họ lại không hề bỏ cuộc.
Họ không phải thánh thần. Chỉ đơn giản là họ không bao giờ muốn bỏ cuộc.
Tôi nghĩ điều chiếm 98% trong bóng đá đó là đối mặt với thất bại và vẫn mỉm cười và tìm thấy niềm vui trong trận đấu ngày hôm sau...
(còn nữa)
Lược dịch từ những chia sẻ của Jurgen Klopp trên trang The Player's Tribune.
KDNX