Trái tim mềm yếu và tính khí thất thường của một chàng trai gốc Gypsy (Di-gan) đã không bao giờ cho phép Jose Antonio Reyes có thể vươn tới đỉnh cao trong sự nghiệp. Từng được kỳ vọng sẽ trở thành một ngôi sao tầm cỡ thế giới khi mới chuyển đến gia nhập Arsenal vào tháng Giêng năm 2004, thế nhưng tất cả những gì mà ngôi sao người Tây Ban Nha để lại sau đó chỉ toàn là những nỗi nuối tiếc, sự dở dang và nhiều tháng ngày không trọn vẹn. |
Jose Antonio Reyes: Sống như người Di-gan |
VIÊN KIM CƯƠNG VÙNG ANDALUCIA
Cha mẹ của Antonino Reyes là “gitanos” (một cách để gọi những người di cư Romania sinh sống trên đất Tây Ban Nha). Chính bởi vậy, cũng thật dễ hiểu vì sao khi được nhận vào học viện bóng đá thanh thiếu niên tại Sevilla, cậu bé gốc Gypsy thậm chí còn chưa thể nói rõ tiếng Andalucia bản địa. Tuy nhiên, tài năng chơi bóng xuất chúng thiên bẩm của Reyes lại là điều mà không một tuyển trạch viên nào dám phủ nhận. Mới 16 tuổi, chàng trai sinh năm 1983 đã ký bản hợp đồng chuyên nghiệp đầu tiên trong đời, một bước tiến đầy hoài bão cho những tham vọng chinh phục thế giới trên đôi chân ma thuật của anh.
Giai đoạn từ năm 2000 đến 2003, Reyes liên tục tỏa sáng rực rỡ trong màu áo Sevilla cùng các cấp độ trẻ khác của ĐTQG Tây Ban Nha, với hai chức vô địch U17 (2000) và U19 châu Âu (2002). Rất nhanh chóng, cái tên Reyes cũng trở thành một biểu tượng mới của những người hâm mộ Sevilla, trước khi nhận được sự chú ý từ nhiều đội bóng lớn châu Âu, đặc biệt là HLV Wenger của Arsenal. Được biết, “Giáo sư” người Pháp đã dày công lặn lội sang tận xứ Andalucia tới… hơn 40 lần, chỉ nhằm thỏa mãn nhu cầu được “ngắm nghía” Reyes chơi bóng tại Sanchez Pizjuan. Chứng kiến sự ngưỡng mộ lên đến đỉnh điểm mà Wenger dành cho tiền vệ người Tây Ban Nha, Phó Chủ tịch Arsenal khi ấy là David Dein cũng không còn cách nào khác, đành phải chấp nhận “móc hầu bao” 17 triệu bảng để sớm đưa Reyes về sân Highbury ngay trong kỳ chuyển nhượng mùa Đông năm 2004.
Cần phải nói thêm rằng, một trong những nguyên nhân khiến mức giá chuyển nhượng của Reyes cao đến như vậy chính là bởi sự yêu mến cuồn nhiệt mà các CĐV Sevilla dành cho “viên kim cương” của vùng Andalucia. Đích thân David Dein, người từng nhiều lần bay sang Tây Ban Nha để đàm phán về thương vụ này đã chia sẻ: “Khi thông tin bán Reyes được lan truyền, cả thành phố chẳng khác nào một lò lửa. Chỉ trong vòng một giờ đồng hồ ngắn ngủi thôi, hàng ngàn người hâm mộ đã xuất hiện trước những cánh cửa thép lớn dẫn đến lối vào trụ sở của CLB và liên tục hò hét: “Reyes, đừng rời bỏ nơi này, chúng tôi yêu anh”. Cậu ấy được tôn thờ như một vị thánh tại Sevilla vậy. Thời điểm chiếc xe trở Reyes ra sân bay bắt đầu di chuyển, có rất nhiều người đã nhảy ra trước mặt chúng tôi để ngăn chặn. Tôi cảm giác rằng họ yêu Reyes còn hơn cả bản thân mình”.
Mặc dù vậy, Anh quốc không hề giống với vùng Andalucia. Tất cả chỉ là bước khởi đầu cho những tháng ngày mà Reyes không còn được chơi bóng theo cảm xúc của chính mình.
TRÁI TIM NGƯỜI DI-GAN
|
Jose Antonio Reyes cập bến Arsenal |
Reyes đã khởi đầu không tệ trong màu áo Arsenal, thậm chí là với những màn trình diễn tương đối ấn tượng. Ngày 15/2/2004, Pháo thủ tiếp Chelsea trên sân nhà Highbury trong khuôn khổ vòng 5 FA Cup. Đội khách sớm vươn lên dẫn trước ngay ở hiệp một nhờ bàn thắng của Adrian Mutu. Trong một ngày thiếu vắng chủ công Thierry Henry do chấn thương, các học trò của HLV Wenger đã thi đấu tương đối bế tắc. Tuy nhiên, mọi chuyện chỉ khó khăn cho đến khi một người hùng bên phía Pháo thủ kịp thời lên tiếng. Không ai khác, đó chính bản hợp đồng đắt giá Antonio Reyes. Mười phút sau giờ nghỉ, tiền vệ người Tây Ban Nha nhận đường chuyền của Edu ở khu vực giữa sân. Bất chấp khoảng cách đến khung thành The Blues vẫn còn khá xa nhưng Reyes vẫn quyết định dứt điểm. Cú sút quá mạnh mẽ và uy lực bằng chân trái đã đưa bóng đi thẳng vào góc chết khung thành Chelsea, tỷ số được cân bằng 1-1. Và rồi, cũng chỉ không lâu sau đó, cựu ngôi sao Sevilla lại tiếp tục khiến các CĐV trên khán đài vỡ òa bằng tình huống thoát xuống, nhận đường chọc khe của Patrick Vieira trước khi dứt điểm cận thành hạ gục Cudicini thêm một lần nữa. Sau những khoảnh khắc vô cùng tuyệt vời ấy, rất nhiều người đã tin rằng Reyes thuộc về Highbury.
Trên thực tế, những đóng góp của cầu thủ người Tây Ban Nha trong mùa giải bất bại của Arsenal (2003/04) cũng không quá nổi bật, bởi nguyên nhân chính là việc các huyền thoại như Henry, Bergkamp, Pires, Vieira, Ljungberg… vẫn còn đang thi đấu quá tuyệt vời. Phải bước sang mùa giải tiếp theo, Reyes mới có nhiều hơn cơ hội để khẳng định mình. Chứng kiến cựu tiền vệ Sevilla liên tục ghi bàn trong 6 trận đầu mùa, ai cũng nghĩ rằng mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp. Nhưng rồi, chuyến hành quân đến sân Old Trafford của Man United vào cuối tháng Mười năm 2004 đã lấy đi của Reyes tất cả, từ sự tự tin của một tài năng trẻ cho đến niềm tin từ phía những người hâm mộ Arsenal.
Đó là thời điểm mà thầy trò HLV Wenger đang duy trì mạch 49 trận bất bại ở Premier League, họ có thừa quyết tâm để tiếp tục kéo dài chuỗi kỷ lục của mình ngay tại “Nhà hát của những giấc mơ”. Vị chiến lược gia người Pháp hoàn toàn tin tưởng vào Reyes khi xếp anh đá chính bên hành lang cánh trái thay cho Pires. Bên phía M.U, sự vắng mặt của đội trưởng Roy Keane (sốt virus) đã khiến Sir Alex Ferguson phải sử dụng Phil Neville dưới vai trò tiền vệ phòng ngự. Kết quả, trong một ngày làm việc không ngừng nghỉ, bằng tất cả sự bạo lực, mánh khóe cho đến những tác động về mặt tinh thần, hai anh em nhà Neville đã phối hợp cùng nhau một cách ăn ý, khiến Reyes gần như không thể chơi bóng. Chung cuộc, Arsenal phải rời Old Trafford với thất bại 0-2, qua đó chấm dứt những ngày tháng tươi đẹp nhất dưới triều đại Wegner.
|
Jose Antonio Reyes và Henry |
“Tôi biết mình cần phải sử dụng sức mạnh thể chất ra sao để khiến cho Reyes đánh mất sự tự tin. Công việc của tôi khi ấy là phải làm mọi cách để cậu ấy bộc lộ ra sự yếu đuối của bản thân”, Gary Neville chia sẻ trong cuốn tự truyện.
Không thể phủ nhận rằng, Neville đã nói đúng phần nào. Xét ở một góc độ nhất định, Antonio Reyes là mẫu cầu thủ có thừa sự tinh tế. Tuy nhiên, chính những cảm xúc thất thường của một người Di-gan đã không thể đưa ngôi sao sinh năm 1983 vươn đến đỉnh cao trong sự nghiệp. Trên các mặt báo, những thông tin về việc Reyes nhớ nhà đã bắt đầu xuất hiện với tần suất ngày một thường xuyên hơn, dẫu rằng cả bố mẹ lẫn anh trai đều chuyển đến London để sống cùng anh. Những món ăn truyền thống vùng Andalucia cũng không thể nào giúp cho Reyes tìm thấy niềm cảm hứng chơi bóng cần thiết. Cộng thêm thời tiết ảm đạm ở nước Anh cùng với thái độ không mấy tích cực từ phía giới truyền thông đã khiến cho tiền vệ người Tây Ban Nha thực sự chán nản.
Trận thua trước M.U chính là bước ngoặt đẩy Reyes đến những tháng ngày tăm tối tại Arsenal. Mối quan hệ giữa anh với Henry trở nên căng thẳng sau thời điểm HLV Luis Aragones của ĐT Tây Ban Nha bất ngờ tuyên bố rằng Reyes hoàn toàn có thể chơi bóng xuất sắc hơn chân sút người Pháp. Mọi thứ đã lên đến đỉnh điểm trong trận chung kết FA Cup 2005, khi Pháo thủ một lần nữa tái ngộ đội bóng thành Manchester. Trải qua 120 phút bóng lăn, không bên nào ghi được bàn thắng. Ấn tượng để lại chỉ là những tình huống tranh chấp quyết liệt cùng với… chiếc thẻ đỏ dành cho Reyes. Cựu cầu thủ Sevilla đành phải chấp nhận lùi bước nhìn các đồng đội vượt qua M.U trên chấm luân lưu 11 mét. Chung cuộc, Arsenal đoạt chức vô địch nhưng cái tên Reyes thì gần như không còn hiện diện trong tâm trí người hâm mộ. Để rồi, bước sang mùa giải 2005/06, anh cũng thường xuyên phải ngồi ngoài băng ghế dự bị.
Tháng Tám năm 2006, Reyes từ chối ra sân trong trận gặp NK Dinamo Zagreb tại vòng sơ loại Champions League, một động thái “làm mình làm mẩy” nhằm thúc giục ban lãnh đạo Pháo thủ sớm chuyển nhượng anh cho Real Madrid. Rõ ràng, trái tim đa sầu đa cảm và quá thất thường của một chàng trai gốc Gypsy đã khiến Reyes không thể tiếp tục chấp nhận chôn vùi những năm tháng tuổi thanh xuân tại một nơi mà anh không nhận được sự tin tưởng. Rất nhanh chóng, thương vụ “đổi chác” hai chiều, Reyes cập bến sân Bernabeu và Julio Baptista gia nhập Arsenal đã được hoàn tất.
ĐIỆU FLAMENCO KHÔNG BAO GIỜ TRỌN VẸN
Trở về Tây Ban Nha, người ta tin rằng Reyes sẽ trở lại là chính mình. Tuy nhiên, Real cũng khác xa Sevilla. Trước sự cạnh tranh quyết liệt từ phía những Robinho, Cassano, Beckham và Raul, tiền vệ xuất thân từ vùng Andalucia cần nhiều hơn sự quyết tâm và tài năng để tìm kiếm cơ hội thể hiện mình. Suốt cả mùa bóng 2006/07, Reyes chỉ được đá chính 17 trận và những ký ức đẹp nhất về anh tại sân Bernabeu cũng chỉ xuất hiện ở vòng đấu cuối cùng. Đó là thời điểm mà thầy trò HLV Fabio Capello tiếp đón Mallorca trên sân nhà, một trận chung kết của mùa giải mà Los Blancos không được phép mắc sai lầm nếu như không muốn đánh mất chức vô địch vào tay đại kình địch Barca. Thật bất ngờ khi Sebastian Varela sớm đưa đội khách vươn lên dẫn trước ngay trong hiệp một. Phải tới tận phút thứ 65, khi mà sự kiên nhẫn của Capello đã lên đến đỉnh điểm, vị chiến lược gia người Ý mới quyết định rút Beckham ra khỏi sân để nhường chỗ cho Reyes.
Gần như ngay lập tức, chàng trai sinh năm 1983 đã tỏa sáng với một cú dứt điểm chuẩn xác trong vòng cấm địa sau đường chuyền ngược ra của Higuain. Đến cuối trận, ngôi sao người Tây Ban Nha còn ghi thêm được một bàn nữa sau tình huống sút bóng bằng chân trái sở trường, một pha lập công vô cùng đẹp mắt để khai màn bữa tiệc ăn mừng chức vô địch La Liga hoàn hảo cho những người Madrid. Đó chính là một trong những thời khắc mà người ta thực sự tin rằng Reyes sẽ hồi sinh, thế nhưng ban lãnh đạo đội bóng Hoàng gia thì lại không nghĩ như vậy…
Mùa Hè năm 2007, cựu cầu thủ Sevilla gia nhập Atletico Madrid. Trong bối cảnh HLV Javier Aguirre hoàn toàn tin tưởng bộ đôi Maxi Rodriguez và Simao ở hai biên cùng cặp song sát Sergio Aguero và Diego Forlan trên tuyến đầu, Reyes thậm chí đã không có cơ hội để tìm được bàn thắng đầu tiên trong suốt cả mùa giải. Ngay năm sau đó, tiền vệ người Tây Ban Nha lại tiếp tục bị đem cho Benfica mượn, một cuộc phiêu lưu mà bản thân Reyes có lẽ cũng chẳng hề tha thiết chút nào nhưng cuối cùng vẫn phải chấp nhận, thật chẳng khác nào một người Di-gan đi tìm kiếm con đường sống cho riêng mình.
|
Jose Antonio Reyes trong màu áo Atletico |
Cũng khá may mắn là khoảng thời gian sau này, Reyes đã phần nào tìm lại bản năng chơi bóng trong màu áo Atletico (2009-2012) cũng như Sevilla (2012-16). Mặc dù không tạo ra quá nhiều ảnh hưởng, thế nhưng tính đến thời điểm hiện tại, ngôi sao sinh năm 1983 chính là cầu thủ đoạt được nhiều danh hiệu UEFA/Europa League nhất trong lịch sử, với tổng cộng 5 lần đăng quang ở đấu trường hạng hai châu Âu (Atletico: 2009/10, 2011/12; Sevilla: 2013/14, 2014/15, 2015/16). Đôi lúc, trong một ngày đẹp trời nào đó, Reyes vẫn hoàn toàn đủ sức khiến cho những người hâm mộ Sevilla phải phát cuồng vì mỗi tình huống đảo bóng qua người cực kỳ tinh tế của mình hoặc tốt hơn nữa, là một bàn thắng đẳng cấp bằng cái chân trái tài hoa nhưng bạc phận mà anh từng mang đến thế giới này. Mặc dù vậy, đằng sau tất cả những khoảnh khắc đẹp đẽ ấy, vẫn chỉ là những hoài niệm, như thể gợi lại biết bao ký ức về một thần đồng xứ Andalucia năm nào.
Giờ đây, khi mà Reyes đang cố gắng níu kéo những ngày tháng cuối cùng của sự nghiệp chơi bóng trong màu áo Sevilla, người ta vẫn tin rằng chàng trai gốc Di-gan này xứng đáng nhận được một số phận xứng đáng hơn thế. Xét cho cùng, cũng chẳng thể nào trách ai được, khi mà trái tim yếu đuối và thứ cảm xúc thất thường của một người Gypsy mới thực sự là nguyên nhân khiến cho Reyes không có đủ dũng khí để vượt qua chính bản thân mình trong những thời khắc quyết định. Nhớ về Jose Antonio Reyes, chính là nhớ về một vài khoảnh khắc kỳ diệu xen lẫn giữa những nỗi nuối tiếc dành cho một tài năng kiệt xuất bị lãng phí, một kẻ sống như người Di-gan, đã dám chấp nhận để mặc cho những cảm xúc hỗn độn chôn vùi đi cả giấc mơ tuổi trẻ của mình, một điệu flamenco cuồng say và nồng nàn trong ánh nắng chói chang miền Andalucia, nhưng rồi sẽ chẳng bao giờ trọn vẹn…
OLE (TTVN)