John Obi Mikel: Khi nhạc trưởng sắm vai "người gánh nước"

Tác giả Ole - Thứ Sáu 22/04/2022 17:08(GMT+7)

Trong suốt một thập kỷ khoác áo Chelsea, cầu thủ người Nigeria chi ghi vỏn vẹn 6 bàn thắng sau 374 lần ra sân. Mặc dù là một cầu thủ chơi bóng chắc chắn, đáng tin cậy nhưng hiếm khi nào John Obi Mikel trở thành điểm nhấn và chiếm sóng spotlight trong đội hình The Blues. Tuy nhiên, mọi chuyện có thể đã diễn ra theo một cách khác…

 
Đó là thời điểm năm 2005, khi Giải vô địch Trẻ Thế giới của FIFA đang diễn ra tại Hà Lan và Mikel lần đầu tiên có cơ hội thể hiện mình ở sân khấu châu Âu. Chung cuộc, U20 Nigeria do Samson Siasia dẫn dắt đã về nhì sau thất bại ở trận chung kết trước Argentina có Lionel Messi trong đội hình. Về phần Mikel, anh thi đấu cực kỳ ấn tượng và nhận được danh hiệu Quả bóng bạc với tư cách là cầu thủ xuất sắc thứ hai của giải đấu, tất nhiên là sau Messi. 
 
Thậm chí, nếu may mắn hơn, người ta tin rằng Mikel hoàn toàn đủ sức đánh bại Messi để trở thành ngôi sao sáng nhất. Đây không phải một tiền vệ phòng ngự trầm lắng giống như trong màu áo Chelsea. Tại ĐT Nigeria, cầu thủ sinh năm 1987 thường xuyên giữ vai trò của một “số 10”, một nhạc trưởng theo đúng nghĩa. Không ai khác, Mikel chính là thủ lĩnh sáng tạo trong lối chơi của Đại bàng xanh với phong cách chơi bóng uyển chuyển, nhẹ nhàng, có phần hởi đủng đỉnh nhưng lại đặc biệt hiệu quả. 
 
Thời điểm ngôi sao người Nigeria gia nhập sân Stamford Bridge, những cái tên như Frank Lampard, Claude Makelele hay Michael Essien đều đang ở đỉnh cao phong độ, do vậy thật khó để cầu thủ trẻ đến từ Lyn (Oslo, Na Uy) có thể cạnh tranh được một vị trí chính thức. Khoảng thời gian sau này, sự xuất hiện của những Michael Ballack hay Deco càng khiến cho tuyến giữa Chelsea thêm phần chật chội. Đây cũng chính là lý do khiến Mikel phải chấp nhận lùi xuống chơi như một tiền vệ phòng ngự, đặc biệt là sau khi Makelele chia tay The Blues.

 
Lý do thì cũng chẳng có gì đặc biệt. Mikel là một cầu thủ đến từ châu Phi, sở hữu vóc dáng cao lớn, khỏe mạnh và có kinh nghiệm thi đấu ở vị trí “số 10”, điều này không chỉ giúp anh trở nên nổi bật với khả năng chuyền bóng chính xác mà còn góp phần làm tăng thêm sự uyển chuyển cho các tình huống phản công của đội bóng thành London. Thoạt nghe qua thì điều này có phần hơi “phản Mourinho”, một người vốn nổi tiếng bởi phong cách phòng ngự… dựng xe bus. Ai cũng nhận thấy rằng, mẫu tiền vệ trụ có thể chuyển bóng linh hoạt dường như chỉ phù hợp với những ý tưởng chiến thuật của Pep Guardiola, đặc biệt là khi vào thời điểm ấy, nhà cầm quân người Tây Ban Nha cũng đang cố gắng cách mạng hóa những trận đấu của mình thông qua Sergio Busquets, một cầu thủ chơi với vai trò gần tương tự.
 
Tuy nhiên, thực tế là Mikel cũng dần trở nên ít tham vọng hơn với khả năng sáng tạo trong quá khứ của mình. Thay vào đó, ngôi sao người Nigeria dần phát triển bản thân tại Chelsea ở vị trí của một “người gánh nước”, một cầu thủ làm nhiệm vụ dọn dẹp khu vực phía trước hàng phòng ngự. 
 
Mùa giải đầu tiên, Mikel chỉ có vỏn vẹn 10 lần đá chính tại Premier League nhưng những con số đã liên tục được cải thiện lên 21 và 33 lần ở các mùa tiếp theo. Mặc dù vậy, chỉ có Guus Hiddink là người thực sự đánh giá cao tiền vệ sinh năm 1987 và cố gắng đưa anh ra ánh sáng sau những giai đoạn mờ mịt từ thời Mourinho. Nhà cầm quân người Hà Lan chia sẻ, “Nếu đội bóng không sẵn sàng cho các tình huống phòng ngự hoặc thiếu đi sự cân bằng cần thiết, họ sẽ bị thủng lưới rất nhiều. Tôi tin rằng Mikel có thể là một nhân tố quan trọng để khôi phục lại sự cân bằng cho Chelsea”. 
 
“Những cầu thủ tài năng có thể chứng tỏ năng lực của mình theo những cách khác nhau. Mikel đọc trận đấu tuyệt vời và hoàn toàn hiểu rõ đối thủ trước khi đưa ra quyết định. Cậu ấy có ý thức chiến thuật tốt và không hề lạm dụng sức mạnh hay thể lực, cậu ấy luôn cố gắng chơi bóng một cách thông minh và đẹp mắt. Một cầu thủ phòng ngự trơn tru đến vậy thực sự mang lại vẻ đẹp cho bóng đá”, Hiddink cho biết. 
 
Về phần Mikel, tiền vệ người Nigeria cũng từng cảm thấy bối rối khi phải thi đấu trong vai trò mới nhưng sau này, anh vẫn luôn cảm thấy biết ơn HLV Jose Mourinho vì đã tạo điều kiện để mình phát triển bản thân trong điều kiện khắc nghiệt, “Hồi mới đến Chelsea, tôi đã nghĩ mình sẽ được đá số 10 hoặc ít nhất thì cũng phải là số 8. Tôi chẳng bao giờ nghĩ mình cạnh tranh vị trí với Makelele cả, đó đâu phải sở trường của tôi. Tuy nhiên, sau khi nói chuyện với Mourinho, tôi đã phần nào thay đổi quan điểm. Ông ấy tìm cách giúp tôi nhận thức về vị trí tiền vệ phòng ngự và chỉ dạy cho tôi thêm nhiều điều về cách chơi trong vai trò mỏ neo”.
 
“Tất nhiên, Mourinho đã thay đổi nhiều thứ ở tôi, nhưng tôi chưa bao giờ nói rằng ông ấy hủy hoại sự nghiệp của tôi hay gì cả. Mỗi khi về ĐTQG, tôi vẫn chơi ở vị trí số 10 đấy thôi. Thực tình mà nói, trong những HLV từng làm việc cùng, Mourinho là người khắt khe nhất. Nhưng tôi hiểu là nếu như mình có thể tồn tại được dưới sự huấn luyện của ông ấy, thì tôi có thể thích nghi ở bất cứ đâu. Tôi luôn cảm thấy biết ơn Mourinho, chắc chắn là như vậy”, cựu ngôi sao Chelsea chia sẻ. 

 
Và sự thật là sau này, Mikel cũng đạt tới đỉnh vinh quang cùng The Blues với vô số danh hiệu cao quý, trong đó ngọt ngào nhất có lẽ chính là chức vô địch Champions League 2012, khi đội bóng thành London vượt qua Bayern Munich ngay trên sân nhà của đối thủ sau loạt penalty đầy cân não. Ngày phải nói lời chia tay sân Stamford Bridge, cầu thủ người Nigeria không thể nào giấu nổi sự xúc động, “Tôi bật khóc với đôi mắt rưng rưng. Tôi đỗ xe ở một góc và phải mất vài phút để bình tĩnh lại. Sau đó, tôi nhận ra đây là dấu chấm hết giữa tôi và Chelsea. Có quá nhiều thứ quen thuộc ở đây, những việc tôi vẫn thường làm hàng ngày, chiếc tủ quần áo quen thuộc, chỗ để xe không hề thay đổi. Chelsea giống như quê hương thứ hai của tôi. Nơi này giống như ngôi nhà của tôi vậy”.
 
Từ một tài năng trẻ từng bước ra ánh sáng trong vai trò của một “số 10”, John Obi Mikel đã chấp nhận lùi về phía sau để mang lại những vinh quang rực rỡ cho đội bóng của mình. Một “nhạc trưởng” sẵn sàng lùi vào bóng tối và sắm vai một “người gánh nước”, không ai khác, chính Mikel mới là người hùng thầm lặng nhất cho những năm tháng vàng son ngày nào của The Blues.
 
-Ole- 

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Tại Chelsea, Sancho đang trở thành mẫu cầu thủ mà Man Utd từng kỳ vọng?

Điều đáng ngạc nhiên nhất trong pha ghi bàn tuyệt đẹp của Jadon Sancho trước Tottenham Hotspur không phải là bản thân cú sút chìm, đưa quả bóng đi theo quỹ đạo vòng cung từ bên ngoài vòng cấm bay chạm cột xa khung thành của Fraser Forster rồi bật vào lưới. Mà chính là việc anh đã quyết định dứt điểm trong khoảnh khắc đó.

Lối thoát nào cho tương lai Marcus Rashford?

“Trận đấu tiếp theo. Một tuần mới và cuộc sống mới”. Đó là thông điệp của HLV Ruben Amorim gửi đến Marcus Rashford sau khi loại tiền đạo này khỏi đội hình Man United ở trận derby Manchester vào Chủ Nhật tuần trước.

Phía trước Man City là gì khi ngay cả Pep cũng nghi ngờ bản thân?

Sau trận thua ngược 1-2 trước MU ở derby Manchester đêm Chủ nhật vừa qua, Pep Guardiola cay đắng nói rằng ông là một HLV không đủ giỏi. Liệu đấy là một lời thừa nhận mang màu sắc chán nản trong bối cảnh vận đen đeo bám, hay quả thực, Pep đã “hết bài” và không còn đủ khả năng giúp City ngự trị trên đỉnh cao?

Sự can trường của Amad Diallo là động lực giúp MU tiến bước

12 năm trước - cũng vào tháng 12, pha sút phạt thành bàn của Robin Van Persie ở phút 90 đã giúp Man United đánh bại đối thủ cùng thành phố Man City tại Etihad với tỉ số 3-2. Chiến thắng đó trở thành một điểm nhấn quan trọng trên hành trình đăng quang chức vô địch Premier League 2012/13 của “Quỷ đỏ” trong mùa bóng cuối cùng của Sir Alex Ferguson.

Antoine Griezmann: Ly rượu vang chữa lành

Sự thăng hoa hơn cả kỳ vọng của ngôi sao người Pháp chính là “chất men” hảo hạng đưa Atletico Madrid quay trở lại các cuộc đua tại La Liga và Champions League mùa giải năm nay.

Tại sao quả phạt đền của Cole Palmer trước Tottenham là một cú panenka hoàn hảo?

Cú đá Panenka thường được coi là một hành động phô diễn kỹ thuật thuần túy, một rủi ro không cần thiết mà những cầu thủ quá tự tin thực hiện ở những thời điểm không phù hợp. Nhưng khi người thực hiện là Cole Palmer – một cầu thủ bình tĩnh và tài năng đến mức thiên bẩm – thì đột nhiên, nó không tạo ra cảm giác quá mạo hiểm nữa.