Giờ đây, Zanetti đã từ giã sân cỏ 6 năm và vẫn gắn bó với Inter qua cương vị phó chủ tịch. Tuy nhiên có lẽ trong mắt các cổ động viên Nerrazurri lâu năm, hình ảnh mà họ vẫn nhớ nhất về ông là người đàn ông Argentina mặc chiếc áo số 4, khuôn mặt vuông chữ điền, tay đeo tấm băng đội trưởng và lên công về thủ khắp sân. Dù sao đi nữa, di sản của Zanetti sẽ còn mãi trong phòng truyền thống Inter Milan lẫn trong tâm tưởng của mọi Intersita.
Ở Inter có những thứ bất biến. Thứ nhất là dòng chữ Pirelli - thương hiệu lốp xe nổi tiếng thế giới - phía trước áo thi đấu. Và thứ hai là Javier Zanetti. Luôn trung thành và tận tụy, giữ phẩm chất tuyệt vời của một cầu thủ bóng đá và người đội trưởng, El Tractor đã, đang và sẽ vẫn là tấm gương cho mọi thế hệ cầu thủ Inter Milan.
Một buổi tối năm 1995, khi đội tuyển Argentina có chuyến du đấu ở Nam Phi, HLV Daniel Passarella đến gõ cửa phòng của Javier Zanetti. Passarella nói: “Javier à, Inter Milan muốn mua cậu đấy”. Zanetti thực sự bị bất ngờ. Khi đó, Zanetti mới chỉ là chàng trai 21 tuổi còn Massimo Moratti mới trở thành chủ tịch của Inter Milan.
Trở lại thời điểm đó, vị tỷ phú dầu mỏ người Italy đang nghiên cứu một cuộn băng video trận đấu của đội tuyển Argentina. Ariel Ortega - ngôi sao của River Plate khi ấy - được đề cử cho Moratti để trở thành bản hợp đồng đầu tiên của vị tỷ phú trong công cuộc phục hưng đế chế Nerazzurri. Tuy nhiên, Moratti có lựa chọn khác.
“Cậu ấy [Zanetti] là cầu thủ đầu tiên tôi xem và lựa chọn. Thậm chí khi chưa mua lại Inter, tôi đã nhận được cuộn video để có thể xem Ortega. Tuy nhiên, cậu ấy không thực sự khiến tôi ấn tượng hoàn toàn. Thật kỳ lạ là tôi lại bị mê hoặc bởi một hậu vệ cánh đã làm được những điều mà tôi chưa từng thấy trước đây”, Moratti chia sẻ với tạp chí Sette.
Và Zanetti trở thành bản hợp đồng đầu tiên của Moratti. Một cầu thủ không có tên tuổi lại trở thành chữ ký đầu tiên khởi đầu một triều đại. Khi đó, có lẽ chẳng ai có thể ngờ đây là một bản hợp đồng định mệnh, khởi đầu cho mối lương duyên đến nay kéo dài hơn 20 năm, nốt nhạc đầu cho bản trường ca về trung thành, tận tụy, gương mẫu và chuyên nghiệp. Suốt hơn 19 năm khoác áo Inter Milan, Zanetti đã chơi rất nhiều vị trí: từ hậu vệ cánh phải, hậu vệ cánh trái, trung vệ, tiền vệ phòng ngự cho tới tiền đạo cánh. Dù là vị trí nào, ông vẫn không phụ sự tin tưởng của các HLV.
20 đời HLV trưởng đã tới làm việc ở đội bóng chủ sân Giuseppe Meazza trong suốt quãng thời gian Zanetti ở CLB, rất nhiều cầu thủ đã đến rồi đi còn ông vẫn sừng sững ở đó như một bức tượng đồng, trở thành chỗ dựa đáng tin cậy cho các HLV và các đồng đội. 4 năm sau ngày gia nhập CLB, ông tiếp quản băng đội trưởng từ huyền thoại Giuseppe Bergomi. Trong suốt cả sự nghiệp ở Inter Milan, Zanetti chỉ phải nhận 2 thẻ đỏ. Tấm đầu tiên vào tháng 2 năm 1999 và tấm tiếp theo xuất hiện sau đó 12 năm.
Biệt danh El Tractor (Máy kéo) đã nói lên đầy đủ về sự bền bỉ của Zanetti. Mặt cỏ sân Giuseppe Meazza có lẽ đã bị cày nát bởi những bước chạy của Zanetti. Giống như một chiếc máy kéo, ông lao đi trên sân không ngần ngại và khoan nhượng, dù khi là một chàng thanh niên 20 hay một người đàn ông gần 40 tuổi.
Trong cuốn tự truyện “Giocare da uomo” (Chơi bóng như một người đàn ông) của Javier Zanetti, vợ ông - Paula Zanetti - tiết lộ một câu chuyện khi họ đi du lịch ở Thổ Nhĩ Kỳ. Lúc đó khách sạn mà họ đặt lại không có phòng gym để ông tập luyện. Và Zanetti giải quyết vấn đề bằng cách cõng vợ mình cùng với một chiếc túi sách được cân trọng lượng tỉ mỉ trước khi tập squat trên bờ biển. Paula Zanetti chia sẻ về thói quen duy trì tập luyện của mình: “Nếu tôi có tức giận mỗi khi Javier đi tập thì từ năm 14 tuổi đến nay, ngày nào tôi cũng khó chịu mất rồi”.
Các đồng đội nể phục Zanetti. Các HLV tin tưởng Zanetti còn đối thủ thì tôn trọng Zanetti. Ryan Giggs gọi huyền thoại người Argentina là “đối thủ khó chơi nhất”, Paolo Maldini gọi đối thủ lâu năm của mình là “địch thủ đáng tôn trọng nhất” còn Jose Mourinho thì nói: “Thật vinh dự khi được huấn luyện cậu ấy. Cậu ấy có sức mạnh và cá tính, những thứ này tạo ra khác biệt cho một cầu thủ. Về thể chất và tinh thần, dường như đó không phải của một cầu thủ 35 tuổi”. Mùa giải 2009/2010 khi Inter Milan giành cú ăn ba lịch sử, El Tractor vẫn là cầu thủ có số lần ra sân nhiều nhất cho Nerrazurri.
Fabio Cannavaro nói “Anh ấy dạy tôi cách làm một đội trưởng”, Diego Simeone khẳng định: “Điều duy nhất tôi chưa bao giờ thấy ở Javier, đó là phẫn nộ”. Trong khi đó, nhà báo Luigi Garlando của La Gazzetta dello Sport chia sẻ: “Javier Zanetti chính là bức tượng thánh mà mọi người cha đều muốn đặt vào tay cậu con trai mình”. Nhìn vào đó, cậu con trai sẽ hiểu đó là bức tượng về thái độ tập luyện và hành xử.
Giữa kinh đô thời trang Milan hoa lệ, Zanetti giống như một sự tương phản. Ông không màu mè, không có những hành động giật gân, không gây sự chú ý. Nếu bạn xem những bức ảnh Panini của Zanetti trong cả sự nghiệp, bạn sẽ thấy ông chẳng thay đổi là bao. Gương mặt dường như không thay đổi quá nhiều, mái tóc vẫn luôn gọn gàng và đơn giản, con trai của một người thợ nề tại Buenos Aires đối nghịch với sự xa hoa của thành Milan. Thế nhưng Zanetti vẫn là một biểu tượng. Đôi khi sự đơn giản, điềm đạm và thầm lặng lại giúp ta được nhớ tới.
Tháng 4 năm 2013, Zanetti đứt gân Achilles ở tuổi 39 trong chuyến làm khách tới sân của Palermo. Tưởng như đó sẽ là dấu chấm hết cho một sự nghiệp vinh quang. Nhưng Zanetti không muốn dừng lại như thế. “Tôi chỉ muốn thi đấu trước người hâm mộ Inter ít nhất một lần nữa và tôi hy vọng nó có thể nhiều hơn một lần”. 6 tháng sau, ông trở lại sân cỏ. Sự khắc nghiệt của môn thể thao vua không thể đánh gục được El Tractor.
Giờ đây, Zanetti đã từ giã sân cỏ 6 năm và vẫn gắn bó với Inter qua cương vị phó chủ tịch. Tuy nhiên có lẽ trong mắt các cổ động viên Nerrazurri lâu năm, hình ảnh mà họ vẫn nhớ nhất về ông là người đàn ông Argentina mặc chiếc áo số 4, khuôn mặt vuông chữ điền, tay đeo tấm băng đội trưởng và lên công về thủ khắp sân. Dù sao đi nữa, di sản của Zanetti sẽ còn mãi trong phòng truyền thống Inter Milan lẫn trong tâm tưởng của mọi Intersita.
CG