Javier Zanetti: Xanh và đen, sử thi và lãng mạn

Tác giả Frank - Thứ Sáu 12/08/2016 10:57(GMT+7)

“Khi tôi còn chưa mua lại Inter, tôi đã xem một đoạn băng về (Ariel) Ortega, một cầu thủ không để lại nhiều ấn tượng cho lắm. Nhưng kỳ lạ thay tôi lại dán mắt vào một hậu vệ làm những điều mà tôi chưa từng thấy”. Chủ tịch Massimo Moratti nhớ lại những ngày đầu tiên tại Inter Milan, khi ông ngồi xem lại cuốn băng về một trận đấu của đội U20 Argentina.
 

Javier Zanetti Câu chuyện sử thi ở Giuseppe Meazza
Không ai ngờ rằng đó là khoảnh khắc đánh dấu cho sự bắt đầu của một kỷ nguyên mới tại Giuseppe Meaza. Và cũng chẳng ai ngờ chàng trai Javier Zanetti, người đầu tiên được ngài Moratti lựa chọn, lại trở thành một phần lịch sử của đội bóng màu xanh đen.
 
Nhắc tới Javier Zanetti là nhắc tới một tượng đài ở Inter Milan, một cầu thủ luôn thi đấu với tinh thần chuyên nghiệp và phong độ cao nhất. Trong suốt gần hai thập kỷ gắn bó với màu áo xanh đen, chưa bao giờ Zanetti khiến người ta phải đặt câu hỏi về chuyên môn cũng như tinh thần thi đấu của mình. Roy Hodgson đưa anh sang cánh phải, Luigi Simoni chuyển anh sang cánh trái, Hector Cuper thử nghiệm anh ở giữa sân, vị trí nào anh cũng hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ. Nền tảng thể lực dồi dào, khả năng chơi bóng tốt bằng cả hai chân, kỹ năng giữ bóng không hề xoàng cùng với khả năng đọc trận đấu cực tốt giúp cho Zanetti thích ứng ở mọi vị trí mà HLV yêu cầu.
 
Lịch sử kể lại rằng các Interista đã chẳng thèm đoái hoài tới Zanetti khi anh cập bến Giuseppa Meazza hè 1995, bởi lẽ họ còn đang mải chú ý tới những ngôi sao khác như Roberto Carlos và Paul Ince. Nhưng rồi khi Carlos chỉ ở lại một mùa giải, Ince lụn bại và phải trở lại Anh thì đó là lúc mà Zanetti vụt sáng với những bước chạy của mình. Người ta nói đùa rằng hai đường biên tại San Siro/Giuseppe Meazza luôn là những khoảng sân bị hư hại nặng nhất bởi những dấu giày của Paolo Maldini và Javier Zanetti. Số 4 của Inter dường như có thể chạy khắp mặt sân trong suốt 90 phút, chẳng thế mà người ta đặt cho anh biệt danh El Tractor - Máy kéo.

Thậm chí những người hâm mộ ở thành Milan còn rỉ tai nhau những câu chuyện dở khóc dở cười về thói “cuồng chạy” của Zanetti. Có mấy ai xin vợ tập chạy 15 phút khi chuyến bay bị delay? Và lấy đâu ra một gã mang theo cả bộ đồ tập chạy trong ngày cưới của mình? Ấy thế mà Zanetti làm tất cả những điều đó, với anh, chính tinh thần tập luyện nghiêm túc chứ không phải tài năng làm nên một cầu thủ giỏi. 
 
Một gương mặt, một kiểu tóc, một tình yêu bất diệt
Nhưng từ giỏi đến vĩ đại không chỉ được đong đếm bằng tài năng…
 
Nhắc tới Zanetti là nhắc tới một chứng nhân lịch sử trong suốt chặng đường đầy thăng trầm của đội bóng, một chặng đường khởi đầu bằng nỗi buồn và nước mắt. Mùa giải 1997/1998, chàng trai trẻ xứ Tango ghi dấu bằng pha nã đại bác trong trận chung kết UEFA Cup với Lazio, giúp Inter Milan có danh hiệu đầu tiên dưới triều đại của Moratti. Nhưng cũng chính năm đó, Nerazzurri với “Người ngoài hành tinh” Ronaldo gục ngã đầy cay đắng trước Juventus trong cuộc đua tới Scudetto. Một năm sau, Zanetti thi đấu cực hay để khóa chặt Ryan Giggs đang vào độ chín của sự nghiệp, nhưng rốt cuộc Inter vẫn dừng bước trước Man United ở tứ kết Champions League.
 
Mùa hè 1999, người hâm mộ kỳ vọng ở một giai đoạn thành công khi Zanetti tiếp quản chiếc băng thủ quân của huyền thoại Bergomi, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là những thất bại khó nuốt trôi dành cho anh. Các Interista hẳn còn nhớ cái ngày 5/5/2002 oan nghiệt, khi người đội trưởng của họ khóc tức tưởi trong ngày hạ màn mùa giải. Inter dẫn đầu BXH, hơn Juve 1 điểm và Roma 2 điểm trước trận đấu cuối cùng. Chỉ cần một chiến thắng nữa thôi và giấc mơ Scudetto bấy lâu của họ sẽ trở thành hiện thực. Nhưng rồi chính áp lực quá lớn đó khiến Zanetti cùng các đồng đội thất thủ 2-4 trước Lazio và một lần nữa dâng cúp vô địch cho Juve. Ê chề và đau đớn, anh òa khóc như một đứa trẻ. Những giọt nước mắt của El Tractor trên sân Olimpico có lẽ là hình ảnh tiêu biểu nhất cho Inter giai đoạn trước Calciopoli, khi người ta mỉa mai một cách đầy chua chát rằng: “Juve sinh ra để dành cho Serie A, Milan sinh ra để dành cho Champions League, còn Inter sinh ra để hai đội bóng trên cười vào mặt.”
 
Từ những giọt nước mắt cay đắng năm 2002
Nhưng rồi những giọt lệ rồi cũng khô đi, và nụ cười lại rạng rỡ trên khóe môi của Javier. Vụ bê bối Calciopoli mở ra cơ hội cho Zanetti và Inter Milan, nhưng cơ hội đó sẽ không bao giờ đến nếu như anh không gìn giữ một tình yêu và sự lạc quan đáng khâm phục qua từng ấy năm tháng. Anh không bao giờ phải “lên gân”, không bao giờ phàn nàn về quyết định của HLV và bỏ ngoài tai mọi lời ve vãn. Trong những giờ phút Inter Milan chìm sâu trong thất vọng, Zanetti vẫn dũng cảm từ chối lời đề nghị từ Real Madrid và Manchester United, để rồi cuối cùng vinh quang cũng gọi tên anh. Ngày nâng cao cúp vàng Scudetto hè 2007, anh cười hồn nhiên như một đứa trẻ. Để rồi sau đó đúng 3 năm, khi đã thống trị nước Ý, anh lại khóc nức nở trong một đêm hè ở Bernabeu.
 
Cú đúp vào lưới Bayern Munich đưa Diego Milito trở thành người hùng, nhưng chính đôi mắt ướt của Javier Zanetti mới chính là hình ảnh khiến các Interista cảm động nhất. Anh đã chờ quá lâu cho giây phút vinh quang này, đã trải qua quá nhiều đau đớn để chứng kiến ngày Inter đứng trên tất cả. Mùa giải trong mơ với cú ăn ba là lúc người ta chứng kiến một Inter mạnh mẽ nhất. Họ rũ bỏ lối chơi đẹp để lên ngôi bằng thứ bóng đá thực dụng đến khắc nghiệt, trên băng ghế chỉ đạo cũng không phải là Vua về nhì Hector Cuper nữa mà là Người đặc biệt Jose Mourinho. Chỉ có hai điều không thay đổi, logo Pirelli trên ngực áo và chiếc áo số 4 của Javier Zanetti. Sau từng ấy nụ cười và nước mắt, anh vẫn ở đây để thách thức tất cả, để ôm chiếc cúp vào lòng và gào lên sung sướng: 
 
“Tao đã theo đuổi và chịu đựng quá nhiều vì mày rồi. Tao sẽ không buông mày ra đâu!”
 
Cho tới giọt nước mắt hạnh phúc tại Bernabeu 2010
Ngay cả khi những ánh hào quang đã ở lại sau lưng, Zanetti vẫn như một tượng đài không thể sụp đổ ở Giuseppe Meazza. Trận đấu ở vòng 16 đội Europa League với Tottenham, khi tất cả các cầu thủ nằm vật ra sân sau hiệp phụ đầu tiên, Zanetti với cương vị là cầu thủ nhiều tuổi nhất trên sân và cũng là người đã thi đấu từ đầu trận, vẫn sơ vin chỉnh chu và đứng tán gẫu với trọng tài! Suốt gần hai chục năm cống hiến, Zanetti vẫn giữ nguyên hình ảnh chàng trai tới từ Banfield thuở nào. Vẫn gương mặt đó, vẫn mái tóc đó, vẫn bầu nhiệt huyết đó, và vẫn một tình yêu son sắt với Inter Milan. Người ta những tưởng anh sẽ trẻ mãi như thế, sẽ ở đây thêm vài mùa bóng nữa để vực dậy một Inter đang trong thời kỳ chuyển giao. Nhưng rồi cuối cùng anh cũng nối gót chủ tịch Moratti ra đi…
 
Mùa hè 2014, Giuseppe Meazza chìm sâu trong nỗi buồn khi người đội trưởng của họ cuối cùng cũng thôi không còn sải bước trên những mặt cỏ nơi đây nữa. 40 tuổi, 856 trận đấu, 19 năm phụng sự và vô số danh hiệu, chừng đó là quá đủ để một cầu thủ kết thúc sự nghiệp trong viên mãn. Nhưng với các Interista, dường như vẫn còn quá sớm để nói lời chia tay. Zanetti vẫn ở đây với cương vị Phó chủ tịch đội bóng, nhưng các CĐV cần một El Tractor ở trên sân hơn, để anh cày nát những ngọn cỏ và đưa Inter trở về với vinh quang xưa.
 
Chiếc áo số 4 của Zanetti đã đi vào lịch sử của Inter
Trong những ngày tháng khi giá trị của Inter bị hoen ố bởi những lần sang tên đổi chủ, người ta lại càng nhớ một Javier Zanetti với lòng trung thành bất diệt nhiều hơn. Số áo của anh sẽ không bao giờ xuất hiện nữa, bởi nó đã được Nerazzurri treo vĩnh viễn. Chiếc áo số 4 ấy sẽ ở lại đây, trong bảo tàng của Giuseppe Meazza để nhắc cho tất cả về một trang sử thi đầy hào hùng và lãng mạn. Khi nhìn vào chiếc áo ấy, Ryan Giggs sẽ nói về đối thủ lớn nhất sự nghiệp của mình, Roberto Baggio nói về một mẫu người mà anh khao khát trở thành, Jose Mourinho sẽ nói về một con người mẫu mực cả trong và ngoài sân tập. Còn chủ tịch Massimo Moratti sẽ ưỡn ngực và tuyên bố một cách đầy tự hào rằng:
 
“Zanetti chính là lịch sử của Inter.”

► Xem thêm thông tin giải bóng đá Ngoại hạng Anh và lịch bóng đá Anh mới nhất.
 
 FRANK(TTVN)

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Juan Roman Riquelme, Barcelona và cái chết "số 10 cuối cùng"

Một thương vụ được so sánh với một đám cưới trong mơ giữa số 10 cổ điển hay nhất thế giới và đội bóng vĩ đại hàng đầu châu Âu, nhưng sau cùng lại kết thúc bằng sự cay đắng và nghiệt ngã dành cho chàng tiền vệ hào hoa đến từ Nam Mỹ.

Alphonso Davies: Từ cậu bé ở trại tị nạn đến ngôi sao bóng đá thế giới

Sinh ra trong một trại tị nạn rồi sau đó vươn tới những đỉnh cao với các danh hiệu Bundesliga, Champions League cùng Bayern Munich và cuối cùng là tham dự World Cup 2022 cùng ĐTQG Canada. Đó quả là một chặng hành trình dài và nếu nó có được Alphonso Davies ghi vào một cuốn nhật ký thì hẳn đó sẽ là một cuốn nhật ký rất đáng đọc. Nhưng chàng trai tới từ Canada năm nay mới chỉ 24 tuổi và chặng hành trình tiếp theo của anh vẫn còn rất dài.

Danny Welbeck và "mùa xuân" mới cùng Brighton

Danny Welbeck, 33 tuổi, đang tận hưởng một trong những mùa giải đẹp nhất trong sự nghiệp cầu thủ. Bạn có thể thích tiền đạo Brighton hoặc không, nhưng bạn không thể phủ nhận những bước tiến khó tin của chàng trai “tuổi băm” này.

Estevao Willian và ước mơ một ngày đứng trong hàng ngũ những người giỏi nhất

Như một lời giời thiệu tổng quát về bản thân mình đến người hâm mộ bóng đá Anh, trong một cuộc phỏng vấn với ký giả Thiago Rabelo của tờ The Guardian (Anh), Estevao Willian, tài năng bóng đá 17 tuổi được đánh giá là triển vọng nhất của Brazil kể từ sau Neymar – người sẽ chính thức gia nhập Chelsea vào mùa hè năm sau – đã có những chia sẻ về nhiều khía cạnh trong cuộc đời lẫn sự nghiệp vẫn còn chưa đơm hoa của mình.

Dẫn dắt Manchester United sẽ là một rủi ro lớn với Ruben Amorim?

Đã xuất hiện những tin đồn về việc HLV của Sporting CP, Ruben Amorim sẽ gia nhập City vào mùa hè tới nếu Pep Guardiola quyết định ra đi, nhất là sau khi GĐTT của CLB, Hugo Viana được chỉ định là người kế nhiệm Txiki Begiristain tại sân Etihad. Tuy nhiên, Amorim đang nổi lên như ứng cử viên hàng đầu thay thế Erik ten Hag, sau khi nhà cầm quân người Hà Lan bị sa thải.

Nicolas Jackson: Tiến bước trong chỉ trích

Bất chấp việc bị chỉ trích rất nhiều kể từ khi đến Anh, Nicolas Jackson đã đạt được 20 bàn thắng tại Premier League cho Chelsea nhanh hơn các danh thủ của CLB như Gianluca Vialli, Eidur Gudjohnsen hay Didier Drogba.