Trên The Players Tribune, Granit Xhaka có những tâm sự thẳng thắn về sự cố khiến anh bị tước tấm băng đội trưởng, lý do quyết định ở lại Arsenal dù đã sẵn sàng ra đi và mối quan hệ với các cổ động viên sau đó.
Ngày không bao giờ quên
Hành lý đã sắp xếp xong, hộ chiếu cũng sẵn sàng. Quãng thời gian của tôi ở Arsenal đã kết thúc, chấm dứt thật rồi. Tôi có một hợp đồng mà một CLB khác gửi tới, và tất cả những gì tôi phải làm là ký vào. Tôi đã nói chuyện với vợ mình là Leonita và chúng tôi quyết định ra đi. Tôi chỉ định đến gặp Mikel để nói lời chào tạm biệt rồi gia đình tôi sẽ lên máy bay.
Đó là tháng 12/2019. Hai tháng trước đó, chà… các bạn biết chuyện gì đã xảy ra mà, thậm chí có khi bạn còn có mặt ở đó. Quá nhiều thứ đã được nói về ngày hôm ấy, vì thế tôi nghĩ đã đến lúc tôi phải thẳng thắn về chuyện này.
Trước hết, tôi muốn làm rõ rằng tôi yêu Arsenal. Tôi vẫn luôn yêu Arsenal và đến giờ vẫn vậy. Tôi sẽ cống hiến hết sức cho CLB này cho đến ngày rời đi. Tôi cũng biết có một vài người không thích tôi. Đây là một phần của bóng đá và tôi hiểu.
Nhưng cái ngày diễn ra trận đấu với Crystal Palace, mọi thứ đã đi quá giới hạn. Chúng tôi dẫn trước 2-0, họ gỡ hoà 2-2 và tôi bị rút ra sau khoảng một tiếng đồng hồ. Khi mới bắt đầu di chuyển tôi đã nghe thấy những tiếng la ó. Và không chỉ là một vài kẻ ở phía góc mà là rất nhiều người. Thực sự tôi rất sốc, trong đời mình chưa bao giờ tôi trải qua chuyện này. Khi tiến gần đến đường hầm, tôi ngẩng lên nhìn những cổ động viên ngồi đó, và đây là điều tôi sẽ mãi nhớ.
Khi nhắm mắt lại tôi vẫn nhìn thấy những gương mặt đó. Tôi có thể thấy sự phẫn nộ trên gương mặt của họ. Không phải là họ không thích tôi, không phải vậy, mà là họ ghét, ghét cay ghét đắng. Tôi thực sự không nói quá đâu.
Thực sự tôi chưa bao giờ có vấn đề gì với chuyện bị chỉ trích. Xhaka ngày hôm nay thật rác rưởi? OK, không vấn đề. Nhưng bị chính cổ động viên nhà la ó thì sao? Tôi lại còn là đội trưởng nữa chứ? Đó là câu chuyện khác. Vấn đề nằm ở sự tôn trọng. Từ này với tôi luôn rất quan trọng kể từ khi tôi còn nhỏ. Mẹ đã dạy tôi điều đó. Phải luôn kính trọng cha mẹ, tôn trọng CLB, đồng đội, người hâm mộ của bạn.
Ngày hôm đó tôi cảm thấy bị thiếu tôn trọng cùng cực. Những bình luận đã đi quá giới hạn và thành công kích cá nhân. Đúng, tôi là đội trưởng, song cũng là một con người. Và là con người thì biết đau chứ. Chính vì thế tôi đã phản ứng lại.
Tôi lời qua tiếng lại với họ, đưa tay lên tay và khi rời khỏi sân, tôi đã ném áo xuống sân rồi tiến thẳng vào đường hầm. Tôi có làm sai không? Có, tôi đã làm sai. Nhưng liệu tôi có hành động khác nếu điều đó lại xảy ra vào ngày mai? Thực sự thì tôi không biết.
Ảnh: Getty Images
Phá vỡ quy tắc của bản thân
Tôi phải thành thật về điều này. Tôi là con người giàu cảm xúc. Khi cảm nhận mức độ thù địch và xúc phạm như vậy, tôi không muốn nó là kẻ thù tồi tệ nhất của mình. Cho đến bây giờ, nếu chúng tôi thua trận, tôi ghét phải bước những mét cuối cùng đến đường hầm vì tôi vẫn phải chạm mặt những con người ấy. Bọn họ vẫn ngồi ở đó.
Nhưng bây giờ tôi chỉ cúi đầu mà thôi. Tôi đã trải qua cơn ác mộng một lần và không muốn nó lặp lại.
Bố mẹ và người đại diện của tôi cũng có mặt ở trận đấu với Palace vì tôi được cho là sẽ đàm phán hợp đồng mới với ban lãnh đạo vào hôm sau. Thậm chí chúng tôi còn không ở lại trận đấu cho đến khi nó kết thúc. Trên đường về nhà không ai nói với ai lời nào. Chúng tôi im lặng suốt một tiếng và tôi chỉ lái xe mà thôi. Không điện thoại, không nói nửa lời. Chúng tôi về nhà và người đầu tiên tôi nói chuyện là mẹ.
Mẹ bảo “Con muốn ăn gì?” Phong cách của mẹ tôi vẫn vây. Mẹ cố gắng an ủi, nhưng tôi có thể nhìn thấy sự thất vọng và buồn bã trong mắt mẹ. Một vài người đã gọi cho tôi như Hector Bellerin, Bernd Leno và Edu. Đến lúc đó cảm xúc đã khá hơn chút. Nhưng sau đó, bố nói với tôi một điều mà tôi chưa bao giờ nghe thấy bố nói.
“Đến lúc ra đi rồi”, bố đã nói như vậy. Bạn hiểu ý của bố tôi chứ? Bạn biết bố đã phải chứng kiến điều gì chứ?
Để tôi kể bạn nghe câu chuyện này. Năm 1986 ở Nam Tư, có một sinh viên 21 tuổi đính hôn với tình yêu cuộc đời anh ấy. Một tháng sau, anh ấy bị tống vào tù vì tham gia phong trào đòi độc lập và tự do cho Kosovo. Vị hôn thê của anh ấy không biết khi nào anh ấy được tự do, vì khi ở trong tù bạn sẽ không bao giờ biết chuyện gì sẽ xảy ra. Thế nhưng cô ấy vẫn đợi. Một năm trôi qua, rồi một năm nữa,… tổng cộng là ba năm và cô ấy vẫn đợi. Cuối cùng, sau 6 tháng nữa thì anh ấy được thả và họ kết hôn với nhau. Nhưng họ cảm thấy nếu ở lại anh ấy sẽ rất nguy hiểm, vì thế họ bắt đầu một cuộc sống mới ở nước ngoài.
Họ đã đến Thụy Sĩ như thế, nơi tôi ra đời. Mỗi khi tôi hỏi bố về câu chuyện này, bố lại rất xúc động. Đó là thời điểm một vài năm trước khi chiến tranh ở Nam Tư nổ ra. Đó không phải một tù nhân “bình thường”. Còn rất nhiều điều bố vẫn không muốn kể cho tôi nghe. Dù sau, bất cứ khi nào tôi gặp vấn đề trong sự nghiệp và cảm thấy muốn từ bỏ, bố lại nói: “Không bao giờ được bỏ đi”.
Đúng, không bao giờ. Hãy tiếp tục nỗ lực và thật chăm chỉ. Bố tôi vẫn luôn như thế. Vì vậy, khi tôi bị la ó trong trận đấu với Palace và bố bảo tôi là phải ra đi, tôi phải suy nghĩ gì đây?
Như chúng ta đã biết, tôi đã bị loại khỏi đội và mất băng đội trưởng. Khi Mikel được bổ nhiệm làm HLV trưởng vào tháng 12, tôi bảo anh ấy là muốn ra đi. Anh ấy hoàn toàn hiểu câu chuyện. Vài ngày sau, chúng tôi có cuộc trò chuyện khác, và khi tôi đi, tôi đã nói chuyện với vợ mình. Hành lý của chúng tôi đã xếp sẵn ở cửa, thực sự là như vậy.
Thường khi tôi đã đưa ra một quyết định kiểu như thế thì rất khó để tôi thay đổi suy nghĩ. Nhưng sau đó, Mikel nói với tôi rằng tôi có vai trò lớn trong kế hoạch của anh ấy. Tôi thích sự ấm áp chân tình của Mikel. Anh ấy rất chân thành và thẳng thắn. Những kế hoạch rất rõ ràng và tôi cảm thấy mình có thể tin tưởng Mikel. Mikel bảo rằng hãy cho anh ấy 6 tháng để chứng minh tôi đã sai, sau đó nếu tôi vẫn muốn ra đi thì không có vấn đề gì cả.
Ảnh: Getty Images
Thông thường tôi sẽ dành rất nhiều thời gian để đưa ra quyết định. Tôi nói chuyện với tất cả những người gần gũi mình để cân nhắc mọi khía cạnh. Nhưng ngày hôm đó tôi đã phá vớ những quy tắc của bản thân. Tôi bảo Mikel là “OK” rồi bảo với vợ và bố mẹ: “Chúng ta sẽ ở lại”.
Thái độ của họ khi đó là “Không thể nào như thế được”. Tôi đáp lại: ‘Đúng, lại dỡ hành lý ra thôi. Đây là một thử thách mới của cả con/anh, hoặc con sẽ đi một mình vì con sẽ phải vượt qua nó”.
Họ ở lại với tôi. Nhưng tất nhiên là mọi chuyện vẫn rất khó khăn. Mọi người đều hỏi tại sao tôi không đi và tại sao còn thay đổi quyết định. Vì tôi cảm thấy mình đủ tự tin để tự đưa ra quyết định này. Liệu tôi có thể để những người chửi rủa tôi được phép thoải mái làm điều họ muốn hay để họ nghĩ tôi vô giá trị hay không? Không. Đó không phải con người tôi. Lý trí tôi đã rời Arsenal, nhưng trái tim thì không.
Trái tim mách bảo rằng tôi không thể bỏ CLB này như thế. Tôi và Mikel đã không nói chuyện lại về tương lai nữa, vì sau 6 tháng tôi cảm thấy rất hạnh phúc. Bây giờ tôi biết mình đã đưa ra quyết định chính xác bởi tôi vẫn đang ở đây. Nhưng tôi không thể giả vờ rằng mối quan hệ của tôi với người hâm mộ sẽ còn nguyên vẹn nữa bởi khoảnh khắc đó sẽ luôn trong trái tim tôi. Nó như một chiếc gương đã vỡ rồi, bạn có chắp ghép các mảnh lại thì vết nứt vẫn còn.
Chiếc gương đã vỡ
Tôi muốn chúng ta có mối quan hệ tốt và hiểu nhau hơn. Đó là lý do tôi kể câu chuyện này. Tôi biết cầu thủ chúng tôi có những đặc ân, nhưng bạn hãy hiểu rằng cuộc sống chúng tôi cũng rất rất khó khăn. Tất nhiên, bạn không biết về những vấn đề của chúng tôi bởi chúng ta không bao giờ nói chuyện và không bao giờ làm điều gì cùng nhau. Đối với các bạn, chúng tôi chỉ là những cầu thủ chạy suốt 90 phút, sau đó thì “Tạm biệt!”. Nhưng không nghĩ như thế.
Mọi người bảo “Đây là công việc của anh, anh nhận lương cao nhờ nó”. Đúng, tôi biết. Nhưng nếu một thành viên trong gia đình bạn qua đời thì sao, bạn sẽ cảm nhận thế nào? Nếu vợ bạn vừa sinh em bé và ngày mai bạn phải đá một trận chung kết ở Baku thì sao? Liệu có dễ dàng không? Với tôi thì không dễ. Đúng, tiền rất quan trọng nhưng không phải tất cả.
Sau đó bạn phải nhận những lời chỉ trích. Tôi nghĩ nhiều cầu thủ ở Anh đang sợ điều đó. Tôi có thể xử lý được, cái ngày không làm được nữa tôi sẽ dừng lại. Nhưng tôi có thể thành thực nói rằng đá cho ĐT Thụy Sĩ dễ dàng hơn, bởi ở đó tôi được cảm thấy yêu quý hơn. Bạn mắc sai lầm ư? Ổn thôi mà, dù sao chuyện cũng đã rồi. Còn ở đây ư? Họ như muốn ăn tươi nuốt sống bạn. Thật không thể hiểu nổi.
Ảnh: Getty Images
Tại sao các HLV lại tiếp tục sử dụng tôi? Vì tôi là “người tốt”? Không, vì tôi tập luyện chăm chỉ và cố gắng hỗ trợ đồng đội. Tôi nghĩ có những người còn chẳng thèm xem trận đấu trước khi họ chỉ trích chúng tôi. Còn chuyện này nữa, hãy để tôi nói với những kẻ thù ghét rằng: các người có thể nói bất cứ điều gì về tôi, nhưng đừng động vào gia đình tôi. Tất nhiên tôi biết ơn vì là cầu thủ chuyên nghiệp. Nhưng bên ngoài sân cỏ, tôi có thể thành thật nói rằng trước đây tôi có cuộc sống riêng tư nhiều hơn bây giờ.
Hiện tại tôi không còn là đội trưởng Arsenal nữa nhưng tôi có thể hứa là vẫn sẽ hành động như một đội trưởng, ngay cả khi không đeo băng thủ quân. Tôi được nhiều đồng đội và thành viên trong đội tôn trọng, và tôi biết ơn điều đó. Tôi sẽ luôn giúp đỡ các cầu thủ trẻ và thi đấu có trách nhiệm.
Arsenal vẫn trong trái tim tôi. Tôi không có ý định thay đổi suy nghĩ của mọi người về mình mà mục đích của tôi là hỗ trợ đội bóng. Và sau đó, nếu mọi người thay đổi suy nghĩ thì tuyệt. Tôi hiểu rằng chúng ta sẽ không bao giờ là những người bạn tốt nhất, nhưng hy vọng chúng tôi có thể đối xử với nhau một cách chân thành và tôn trọng. Tôi muốn mọi người biết bất cứ điều gì tôi làm trên sân thì đều là vì mục đích đúng đắn.
Nếu tôi xoạc bóng có hơi chậm thì ban đầu cũng là vì chiến đấu cho Arsenal. Nếu tôi mất bình tĩnh thì đó là vì tôi lo lắng cho đội bóng. Đôi khi có thể tôi đã lo quá nhiều. Rõ ràng bạn không bao giờ có thể dự đoán tương lai trong bóng đá, nhưng có một vài điều tôi biết. Sau mùa này, tôi còn 2 năm trong hợp đồng nữa. Tôi vẫn yêu CLB này, tôi tin Mikel đang xây dựng một đội bóng xuất sắc. Và tôi muốn gặt hái điều gì đó đặc biệt ở đây.
Những lời tâm sự được chính cựu danh thủ Adriano viết trên website The Players’ Tribune, về nhịp sống tại khu ổ chuột nơi anh sinh thành, về quyết định rời bỏ thế giới bóng đá đỉnh cao hào nhoáng để tìm lại về nơi đây.
Gặp chấn thương phải nghỉ thi đấu dài hạn, Rodri, chủ nhân của Quả bóng Vàng 2024, đã mời tạp chí France Football đến nhà riêng ở Madrid để chia sẻ những cảm xúc của anh về buổi lễ trao giải Ballon d’Or, những lời khen mà anh nhận được và về giải thưởng mà một cá nhân chơi ở vị trí tiền vệ phòng ngự hiếm hoi lắm mới nhận được.
Là cựu đội trưởng của cả Bayern Munich và đội tuyển Đức, Philipp Lahm có thể nói đã có một sự nghiệp thi đấu vô cùng thành công. Trong bài viết này, chúng ta sẽ được trở về với những kỷ niệm để tôn vinh nhà vô địch Champions League, World Cup và đã tham gia sâu vào kế hoạch tổ chức UEFA Euro 2024 của Đức.