Giáo sư và ngày sinh nhật nhẹ nhàng

Tác giả Phương GP - Thứ Hai 23/10/2017 17:48(GMT+7)

Các học trò của Wenger được cái ngoan, cứ tới ngày sinh nhật là luôn biết đem quà đến cho ông. Trong vòng mười năm qua chỉ duy nhất hai lần Arsenal không thắng. Hôm qua cũng không phải điều ngoại lệ.
Giáo sư và ngày sinh nhật nhẹ nhàng
Đã có đôi chút lo lắng cho học trò của Giáo sư trước và ngay cả khi trận đấu bắt đầu. Mới tuần trước, thất bại trước Watford đã khiến Arsenal bị chỉ trích khá nhiều. Và việc đối đầu với Everton, một đội bóng đang bị dồn đến bước đường cùng vào thời điểm này, ngay trên sân khách cũng khiến tâm trạng các Gooners không khỏi thấp thỏm.
 
Và “cái gai” Rooney một lần nữa khiến Arsenal chột dạ. Thêm một pha vung má trong y hệt mười hai năm về trước làm rung mành lưới Pháo thủ. Hẳn trong thoáng chốc Wenger cũng có chút nghĩ về kịch bản không hay. Nhưng thật may mắn, khi các người học trò đã không làm ông thất vọng.
Rất lạ là, phải đến tận vòng đấu thứ chín thì Giáo sư mới có thể trình làng bộ ba tấn công Sanchez-Ozil-Lacazette. Một bộ ba “SML” nghe tên khá...gớm, nhưng đã được chờ đợi rất nhiều không chỉ từ những fan của Arsenal, mà còn từ những người theo dõi Ngoại Hạng khác. Đã từ lâu thì ở hàng công của Arsenal, hay nói đúng hơn là một trong ba tuyến của Pháo thủ, những cái tên góp mặt đều là cầu thủ hạng nhất. 
 
Và cả ba nhân tố ấy đều đã để lại dấu ấn. Ba bàn thắng chia đều cho ba cái tên, và mỗi người đều đóng góp khá lớn vào lối chơi chung của Pháo thủ. Sanchez vẫn hùng hổ, nhiệt huyết. Ozil vẫn tinh tế trong từng đường bóng. Và Lacazette không cần quá cầu kỳ vẫn đem lại hiệu quả. Đây rất có thể là một bước ngoặt quan trọng để Pháo thủ có thể tiến lên trong thời gian tới.
 
Bên cạnh dấu ấn của những ngôi sao, thì trận đấu hôm qua Arsenal còn thể hiện một bộ mặt khởi sắc khác. Sau khi bị dẫn bàn, họ không tỏ ra nôn nóng mà bình tĩnh triển khai các miếng đánh. Dồn ép đối phương sâu về phần sân địch, rồi sau đó kết liễu bằng nhiều tình huống đa dạng, mạch lạc. Đó là hình ảnh của một đội bóng lớn cần có. Bản lĩnh và không hề nao núng.
 
Thật ra đội hình của Arsenal năm nay không hề tồi một chút nào. Những sự bổ sung từ Kolasinac và Lacazette đều khoả lấp đủ vào những khoảng trống cần thiết. Xhaka thì chơi càng lúc càng tiến bộ hơn ở vị trí giữa sân. Mertesacker, Koscielny cũng đã quen hơn ở sơ đồ ba hậu vệ. Điều người hâm mộ đợi ở họ là một sự bản lĩnh, một chút bình tĩnh trong những thời khắc quyết định để biết giành lấy kết quả có lợi.
 
Mà nói thế thôi chứ cái bản lĩnh ấy đã rời xa Arsenal từ lâu quá rồi. Lần cuối nó vụt sáng lên có lẽ là trận chung kết Champions League năm 2006. Trận đấu mà chỉ với mười người trên sân, Pháo thủ vẫn khiến một Barca hùng mạnh ngày ấy phải tốn biết bao công sức mới có thể dành chiến thắng được. Từ lúc ấy trở đi, những cầu thủ khoác lên chiếc áo với họng pháo trên ngực đôi khi thể hiện những hình ảnh mà người xem không thể hiểu nổi.
 
Họ đều là thành viên của một trong những đại gia của bóng đá Anh, nhưng nhiều pha xử lý bóng mà các fan không biết nên khóc hay cười. Chuyền ngang mất bóng ở phần sân nhà khiến bị phản công nguy hiểm. Vào bóng quyết liệt ở những pha 50-50 khiến đôi chân bị tổn hại. Quét bóng trong vòng cấm địa trong những tình huống không cần thiết để phải đối diện với việc bị phạt penalty. Arsenal là thế, có cái gì đó có thể tạm gọi là “tính trẻ con” bên trong họ. Chính thế mà cụm từ “những đứa trẻ của Wenger” mới bị đem đùa theo nghĩa xuyên tạc.
 
Và đó là lúc thiên hạ lại đem “người thầy” ra để nhận xét. Rằng ông đã làm gì khiến cho đội bóng đến như thế? Có phải đã lâu cái ý chí của một nhà vô địch đã không nằm trong giáo án của ông. Có phải ông chỉ còn biết nặn nên những bức tượng đẹp từ những viên đất sét vô danh mà quên tôi luyện chúng qua ngọn lửa bản lĩnh. 
 
Mà thôi, người ta đã tranh cãi điều này nhiều năm rồi. Câu trả lời thì hằng hà sa số, nhưng có một sự thực trước mắt là thời gian của Giáo sư ở tại Arsenal sẽ không còn dài. Sinh nhật lần thứ 68, cũng là cột mốc 21 năm ông tại vị ở đội bóng thành London. Tức là ông đã dành đến 1/3 thời gian trên cuộc đời để dành cho Pháo thủ rồi đấy.
 
Năm nay, sinh nhật có vẻ dễ dàng hơn so với vài năm trước. Lời chỉ trích ít hơn. Hô hoán cũng không ồn ào. Cũng chẳng có chiếc máy bay nào lượn qua lượn lại với những thông điệp khiếm nhã. Có lẽ, Giáo sư cũng chỉ cần sinh nhật như thế này thôi là đã đáng quý lắm rồi.
 
Người ta để cho ông yên có thể bắt nguồn từ nhiều nguyên nhân. Có thể vì ông đã biết thay đổi. Ông đã áp dụng sơ đồ ba hậu như những người trẻ tuổi. Ông biết vung tiền mua ngôi sao (mặc dù ngân sách cũng chỉ mua được một người). Cũng như Wenger cũng đã ra sức níu kéo những đầu tàu ở lại Arsenal, thay vì là “đội bóng chuyên bán đội trưởng” như trước nay.
 
Cũng có thể vì người ta đã ngao ngán vì những thất bại của ông. Vị trí nằm ngoài top 4 năm ngoái khiến ông năm nay ít bị dòm ngó hơn. Hoặc đơn giản là việc cứ nhắc đi nhắc lại về chuyện thất bại cũng điều không lấy gì làm hay ho.
 
Hoặc có một bộ phận cá biệt hơn. Người ta đang chờ đợi một gì đó bùng nổ từ vị Giáo già. Giống như ngọn nến thường bừng lên rực rỡ trước khi tắt. Biết đâu bất ngờ vào năm cuối cùng của nhiệm kỳ, ông lại tạo được một điều gì đó bất ngờ thì sao. Chính Sir Alex với năm cuối cùng đội hình cực kỳ “chán” vẫn vô địch được Premier League hay khiến Real Madrid phải “hết hồn” ở Champions League chẳng hạn. Giáo sư với những con người trong tay có thể làm được gì lắm chứ, một danh hiệu lớn cuối cùng cũng không phải là quá ảo tưởng.
 
Nhưng người viết nghĩ rằng, trong những lời nguyện cầu khi thổi chiếc nến sinh nhật lần thứ 68 của ông, Giáo sư sẽ không để dành những lời ước riêng cho mình. Mà ông sẽ dành những lời tốt đẹp nhất đến cho tương lai Arsenal. Để đội bóng sẽ vươn lên, sẽ không bước vào bước chân như Manchester United đã bước vào thời hậu Sir Alex. Tình trạng đổ vỡ sẽ không xảy ra, và với cái nền ông đang ráng công gia cố, từ đó người kế nhiệm sẽ xây nên ngôi nhà đẹp.
 
Hôm qua Arsenal đã thắng, một chiến thắng hoành tráng trên sân khách. Một sinh nhật xa nhà nhưng cảm giác lại êm đềm. Sắp bước tới tuổi “thất thập cổ lai hy,” ông chỉ cần có vậy thôi, đúng không Giáo già Wenger?

VIỆT COBAIN (TTVN)
 

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Sự can trường của Amad Diallo là động lực giúp MU tiến bước

12 năm trước - cũng vào tháng 12, pha sút phạt thành bàn của Robin Van Persie ở phút 90 đã giúp Man United đánh bại đối thủ cùng thành phố Man City tại Etihad với tỉ số 3-2. Chiến thắng đó trở thành một điểm nhấn quan trọng trên hành trình đăng quang chức vô địch Premier League 2012/13 của “Quỷ đỏ” trong mùa bóng cuối cùng của Sir Alex Ferguson.

Antoine Griezmann: Ly rượu vang chữa lành

Sự thăng hoa hơn cả kỳ vọng của ngôi sao người Pháp chính là “chất men” hảo hạng đưa Atletico Madrid quay trở lại các cuộc đua tại La Liga và Champions League mùa giải năm nay.

Tại sao quả phạt đền của Cole Palmer trước Tottenham là một cú panenka hoàn hảo?

Cú đá Panenka thường được coi là một hành động phô diễn kỹ thuật thuần túy, một rủi ro không cần thiết mà những cầu thủ quá tự tin thực hiện ở những thời điểm không phù hợp. Nhưng khi người thực hiện là Cole Palmer – một cầu thủ bình tĩnh và tài năng đến mức thiên bẩm – thì đột nhiên, nó không tạo ra cảm giác quá mạo hiểm nữa.

Nguyễn Quang Hải: Sự khác biệt của một cầu thủ đặc biệt!

Những gì Nguyễn Quang Hải thể hiện tại Thường Châu, Trung Quốc đầu năm 2018 xứng đáng được coi là màn trình diễn cá nhân xuất sắc nhất của một cầu thủ Việt Nam ở cấp độ châu lục. Tiếp nối chiến tích cá nhân và tập thể khó tin tại VCK U23 châu Á, là một Quang Hải đóng vai trò tối quan trọng trong đội hình “Những chiến binh sao Vàng” thời HLV Park Hang Seo giành Hạng 4 môn bóng đá nam Asiad 2018, Vô địch AFF Cup cùng năm và vào tới Tứ kết Asian Cup 2019.

Mohamed Salah: Ở lại hay ra đi?

Liverpool có 2 giải pháp, nhưng chúng lại tạo ra 1 vấn đề. Cầu thủ xuất sắc nhất của họ đang có mùa giải hay nhất trong sự nghiệp. Họ chỉ đánh rơi 7 điểm sau 19 trận tại Premier League và Champions League. Vì thế, cầu thủ này liên tục được phỏng vấn sau những trận đấu mà anh đóng vai trò quan trọng giúp Liverpool giành chiến thắng.

E-magazine: Santi Cazorla - Địa ngục chấn thương và sự nhiệm màu kỳ lạ của cuộc sống

Những biến cố kinh hoàng tưởng chừng như đã khiến tiền vệ người Tây Ban Nha gục ngã và phải chấp nhận rời xa thế giới bóng đá trong đau đớn và tủi nhục, nhưng rồi bằng niềm đam mê và lòng khao khát cháy bỏng, Santi Cazorla cuối cùng đã vượt qua tất cả để tiếp tục mang đến cho khán giả những phép màu tuyệt vời trên sân cỏ.