Erik Lamela: Khi bóng đá chỉ là...trò tiêu khiển

Tác giả Ole - Thứ Sáu 07/03/2025 14:58(GMT+7)

Từ Roma tới London, từ Serie A, Premier League đến La Liga, chưa bao giờ cái tên Erik Lamela khiến người ta hết chú ý bởi ngoại hình có phần hơi “lấc cấc” cũng như phong cách chơi bóng chẳng giống ai của mình.

 

Khi Erik Lamela cập bến Tottenham ở kỳ chuyển nhượng mùa Hè năm 2013 với mức giá 25,8 triệu bảng, cộng thêm hơn 4 triệu bảng cho các khoản tiền thưởng đi kèm, anh đã là một ngôi sao trẻ được cả Serie A công nhận. Thế nhưng, ấn tượng ban đầu mà tiền vệ người Argentina mang đến cho cánh phóng viên xứ sở sương mù lại là một chiếc… vali màu hồng. Đi kèm với đó chính là vẻ mặt có phần bất cần của một tay chơi, một bad boy chính hiệu với mái tóc luôn được cắt tỉa cầu kỳ, dáng người cao gầy “nghịch ngợm” và ánh mắt thì dường như chẳng ngán bất cứ điều gì trên đời cả.

Những năm tháng chơi bóng tại Italia và Anh, cầu thủ sinh năm 1992 này hiếm khi nào lọt top ghi bàn hay kiến tạo hàng đầu với chỉ duy nhất hai mùa giải ghi được trên 10 bàn (2012/13 cùng Roma và 2015/16 cùng Spurs. Tuy nhiên, bản năng của một cậu trai Nam Mỹ chính hiệu cùng tính “ngông” đã ngấm vào máu đã giúp Lamela tạo nên nhiều khoảnh khắc đẩy cảm xúc ở trời Âu, cả tốt lẫn xấu. Một ví dụ tiêu biểu nhất có thể kể tới trận derby London với Arsenal vào năm 2021. Chung cuộc, Tottenham phải đón nhận thất bại 1-2 trước Pháo thủ nhưng Lamela mới là người được chú ý nhất trên sân.

Xuất phát trên băng ghế dự bị, ngôi sao người Argentina đã có cơ hội được vào sân khi Son Heung-Min dính chấn thương chỉ sau 19 phút. Và chỉ cần hơn 10 phút đồng hồ kể từ khi có mặt, anh đã biết cách phá vỡ thế bế tắc bằng một bàn thắng… không tưởng. Từ một pha nhả bóng không mấy thuận lợi của Lucas Moura trong khu vực cấm địa, trái bóng trở nên khó kiểm soát trước sự bao vây của rất nhiều cầu thủ Arsenal. Với nhiều người, lựa chọn khi ấy sẽ là cố gắng giữ thật chắc quả bóng trong chân hoặc thực hiện một tình huống qua người để tìm kiếm góc sút rộng hơn.

Những cú Rabona của Erik Lamela

Nhưng Lamela thì lại nghĩ khác, trí tưởng tượng của Coco (biệt danh mà mọi người trong gia đình đặt cho Lamela từ nhỏ) vốn phong phú hơn nhiều. Anh lặng lẽ thực hiện một cú rabona đầy ma thuật đưa trái bóng lắt léo vượt qua “rừng chân” của hậu vệ đối phương và tìm đến góc xa khung thành. Một bàn thắng không tưởng và khởi đầu tuyệt vời cho đội quân của HLV Jose Mourinho. Tuy nhiên, mọi thứ đã sớm thay đổi khi Odegaard và Lacazette lần lượt đưa Arsenal vươn lên, trước khi Lamela kết thúc mọi chuyện bằng hai tấm thẻ vàng chỉ trong vòng 7 phút. Trong phút chốc, Lamela trở thành cầu thủ đầu tiên vừa ghi bàn vừa bị đuổi khỏi sân trong gần một thập kỷ tại Premier League.

“Tất cả những gì cậu ấy cố gắng thực hiện là trình diễn với trái bóng và bản năng chiến đấu của một cầu thủ đến từ Argentina. Đó là một con người giàu cảm hứng trên sân cỏ”, Sam Diss, một phóng viên đưa ra những nhận xét về Lamela.

Theo thống kê, cựu ngôi sao AS Roma chính là cầu thủ từng phạm lỗi nhiều nhất Premier League mùa giải 2015/16, nhiều hơn cả những hậu vệ “rắn mặt” vốn là đặc sản ở xứ sở sương mù hay những “hung thần” như Diego Costa. Thời còn chơi bóng tại Ý, bên cạnh những động tác vê bóng mềm mại, uyển chuyển, Lamela còn để lại ấn tượng với các tifosi bằng những lần… sút thẳng vào “hạ bộ” của Chiellini hay nhổ nước bọt vào mặt Lichtsteiner. Rõ ràng, phía sau gương mặt công tử hào hoa điển trai, vẫn luôn tồn tại một thứ bản năng có phần “chợ búa” trong con người Lamela, cũng chính là lý do giải thích vì sao dù sở hữu tài năng thiên bẩm đáng mơ ước nhưng anh khó lòng vươn tới đỉnh cao sự nghiệp.

Lamela trong màu áo AS Roma

Ngay cả trong những thời điểm thăng hoa nhất, Lamela cũng hiếm khi nào nghiêm túc với những cơ hội ra sân của mình. Thay vì đơn giản hóa mọi thứ, ngôi sao người Argentina thích sử dụng gầm giày để vê bóng, thực hiện những tình huống đảo chân để qua người, thậm chí “hạ nhục” đối thủ. Những động tác thiên về trình diễn trong bóng đá nghệ thuật như trivela, rabona thì luôn được Lamela lạm dụng một cách… thường xuyên chẳng khác nào một thú vui tiêu khiển.

Không hề giống như số đông người làm nghề chuyên nghiệp, tiền vệ từng khoác áo Tottenham và Sevilla có suy nghĩ hoàn toàn khác. Với anh, bóng đá dường như chỉ là sự ngẫu hứng, tự do, thậm chí hơi tùy tiện, miễn là có thể mang lại niềm vui.

Bàn thắng vào lưới Arsenal năm 2021 sau cú rabona điệu nghệ đã mang về cho Lamela danh hiệu Giải thưởng FIFA Puskas cho bàn thắng đẹp nhất năm, nhưng đây có lẽ cũng là nét chấm phá cuối cùng trong sự nghiệp đầy rẫy nhưng thăng trầm của ngôi sao sinh năm 1992. Giữa đen và trắng, giữa thiên thần và ác quỷ, cầu thủ người Argentina vẫn luôn tồn tại một cách khó hiểu. Từ Roma, London cho tới Sevilla và bây giờ là Athens, cái tên Erik Lamela vẫn là một nguồn cảm hứng kỳ lạ với vô vàn khán giả từng chứng kiến anh chơi bóng. Chỉ đáng tiếc là thứ tài năng ấy sẽ vĩnh viễn bị chôn vùi bởi những niềm đam mê có phần ích kỷ cũng như tính nghệ sĩ bốc đồng không đáng có.

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Gabriel Jesus: "Hơn 300 ngày không thể chơi bóng thật khủng khiếp, nhưng Chúa chưa từng ruồng bỏ tôi!"

Thông qua The Players’ Tribune, tiền đạo Gabriel Jesus đã chia sẻ những dòng tâm sự về khoảng thời gian hơn 300 ngày phải rời xa sân cỏ vì chấn thương, về nỗi đau và cả… món quà mà nó mang đến, cũng như những tham vọng vẫn luôn bừng cháy mạnh mẽ trong tâm khảm của anh với tư cách một cầu thủ của Arsenal.

Griezzy nay đã khác xưa!

Trong chiến thắng 3-0 của Atlético trước Girona, Griezmann vào sân thay Marcos Llorente ở phút 78 và lập tức để lại dấu ấn. Anh phối hợp bật tường 1-2 với một cầu thủ dự bị khác là Giacomo Raspadori rồi tung cú sút chân trái hạ thủ môn Paulo Gazzaniga, khép lại trận đấu và nâng tổng số bàn của mình tại LaLiga mùa này lên 6.

Raphinha: "Về nhà thấy con trai chạy ra đón, mọi tiêu cực bên ngoài không còn là vấn đề nữa"

Raphinha bước vào cuộc trò chuyện với GQ  vào thời điểm thăng hoa nhất trong sự nghiệp của Raphinha  đến đúng lúc Barcelona bước vào một giai đoạn đẹp hiếm thấy trong lịch sử gần đây, đồng thời tuyển Brazil cũng đang mơ về chức vô địch World Cup thứ 6 vào mùa hè năm sau. Khi đã chứng minh được mình làm được gì lúc đủ tự tin và vững vàng, tiền đạo người Brazil không còn tự đặt giới hạn cho bản thân.

Phil Foden và “vết xe đổ” Alexander-Arnold: Chơi hay ở CLB, nhưng lạc nhịp trên tuyển

Thời điểm World Cup 2026 diễn ra là tròn 9 năm kể từ ngày Phil Foden giành Quả bóng Vàng tại U17 World Cup, giải đấu mà tuyển Anh đăng quang. Giải đấu năm đó có thể xem là một cột mốc của bóng đá Anh, là dấu hiệu đầu tiên cho thấy Elite Player Performance Plan (EPPP) và England DNA, những dự án đầu tư nghiêm túc cho bóng đá trẻ đã bắt đầu mang lại trái ngọt.