Eric Cantona: Là người hùng ngổ ngáo hay là kẻ điên đáng yêu?

Tác giả Elflaco - Thứ Năm 24/05/2018 16:27(GMT+7)

Gã trai giúp việc không thoát khỏi cám dỗ nhục dục từ chính bà chủ của mình trong… bộ phim dán mác 18+ “You and The Night”. Tay cảnh sát dữ tợn nhưng cũng đầy mưu trí trong quá trình điều tra những vụ án giết người hàng loạt ở “Swich”. Tên tội phạm Makarov trốn khỏi nhà tù để rồi trở thành… “phụ tá” cho một nữ cảnh sát điều tra vụ án và cuối phim bắn chết trong “De Force”. Hay vai diễn… chính mình trong bộ phim tài liệu ăn khách, từng được đề cử giải Cành cọ Vàng, “Looking for Eric” năm 2009. 

Eric Cantona: Là người hùng ngổ ngáo hay là kẻ điên đáng yêu?
Eric Cantona của bóng đá, trong những năm tháng không thể nào quên tại Manchester United, vốn dĩ đã là một cái tên gây tranh cãi. Dĩ nhiên, người ta không tranh cãi về tài năng của Eric bởi đơn giản anh là 1 trong những cầu thủ xuất sắc nhất trong thế hệ của mình, thậm chí xứng đáng được coi là người cùng Sir Alex Fegurson “đặt nền móng” cho đến chế thành công của United. Thứ ở Eric khiến dư luận bị chia rẽ chính là phong cách của anh. Ngạo nghễ và khác người.
 
Các CĐV United dĩ nhiên tự hào vì CLB có một Eric như thế, người không chỉ tạo ra rất nhiều siêu phẩm bàn thắng mà quan trọng hơn đấy là người – mà sự hiện diện của anh ta trên sân  - tạo ra thứ xung lực mạnh mẽ khiến các đồng đội xung quanh chơi hay hơn, nhiệt huyệt hơn. Nói Cantona, trong 4 năm rưỡi khoác áo United, hệt như một đấng quân vương quyền lực với tài kinh bang tế thế dẫn dắt “Vương triều Quỷ đỏ” thống trị bóng đá Anh, kể cũng chẳng có gì là quá lời.
 
Nhưng cũng chính Cantona của thứ bóng đá đầy say mê và ma thuật ấy, Cantona với cái cổ áo dựng thẳng đứng không lẫn vào đâu được, tay đại đầu lĩnh dẫn dắt “Bầy Quỷ đỏ” gồm toàn những anh chàng mới ra ràng như Scholes, Giggs, Beckham, Butt hay Neville, lại là Cantona hắc ám với đầy rẫy những pha trả đũa đối thủ trên sân, là Cantona của cú kungfu tại Selhurst Park 1995, hình ảnh đã trở thành một phần lịch sử Premier League.
Ta không phải là người thường, ta là Cantona!
Cantona là nghệ sĩ. Là đấu sĩ. Là anh hùng. Là kẻ điên. Tất cả những gì về Cantona – cầu thủ, Cantona – con người đã được đặc tả qua cú kungfu ấy. Với nhiều người, đấy là một hình ảnh xấu xí của một cầu thủ ngôi sao đáng ra phải là tấm gương cho thế hệ trẻ. Với những người khác, đấy là phản ứng rất đàn ông, rất chất của một người không cam chịu trước sự sỉ nhục của bất kì ai. Nhưng với Cantona, người đời nghĩ về anh, tung hô anh hay phát xét anh, không bao giờ là thứ gì đó đáng bận tâm. Quan trọng nhất, vẫn luôn là anh nghĩ gì về chính mình.
 
Cantona nhận án phạt siêu khủng (cho đến giờ vẫn là kỉ lục đối với 1 cầu thủ ở Premier League) vì cú kungfu nổi tiếng và tai tiếng kể trên. 120 giờ lao động công ích, 9 tháng treo giò. Nhưng trong bất kì cuộc phỏng vấn nào, khi cánh phóng viên gợi lại câu chuyện cũ, Cantona luôn khẳng định anh chưa từng hối hận với cú kungfu ấy. Và nếu điều tương tự xảy ra ở một thời điểm khác, một màu áo khác, một hoàn cảnh khác thì Cantona vẫn sẽ là Cantona như thế. Kungfu!
 
Erik Bielderman, cây viết gạo cội của chuyên mục bóng tờ L’Euquipe từng nhận xét thế này về Cantona: “Eric là gã đàn ông đơn giản nhất để hiểu. Nhưng lại là người phức tạp nhất trong các mối quan hệ. Ở Eric, luôn tồn tại 2 thái cực, trái ngược nhau: Trắng và Đen. Không có lờ lờ. Không có xam xám. Không có khoảng giữa. Bạn yêu hoặc ghét Eric. Bạn ủng hộ hoặc chống lại Eric. Và tất nhiên, Eric cũng chỉ Yêu hoặc Ghét bạn. Bạn có thể giữ thái đội trung dung lập lờ với tất thảy, trừ Cantona. Anh ta buộc bạn phải chọn”.
 
Thực ra cũng có lúc Cantona - cầu thủ vô cùng mỏi mệt. Như giai đoạn anh phải về Pháp để ở ẩn trước làn sóng tấn công như thể muốn bức tử anh sau vụ kungfu tại Selhurst Park. Cantona thậm chí còn muốn “nghỉ chơi” luôn với bóng đá Anh trong khi tay đại diện của anh thì đang tất tả đàm phán cho một chuyến xê dịch tới Inter. Nhưng Sir Alex xuất hiện tại Pháp, gặp Cantona và hỏi trỏng lỏn cậu học trò đáng yêu, đáng thương mà cũng đáng trách của mình duy nhất một câu: “Này chàng trai, còn muốn ở lại United nữa không?”. Cantona nói có. Đơn giản vì với anh Sir Alex chẳng khác nào tri kỉ và tình yêu dành cho United, bất chấp bao nhiêu biến cố vẫn vẹn nguyên như thở ban đầu. 
 
“King Eric” trở lại. Những màn trình diễn để đời trên sân cỏ, từ đôi chân của Eric, lại tiếp diễn. Như chưa bao giờ bị ngắt quãng. Và đỉnh cao chính bàn thắng không thể nào quên giúp United đánh bại Liverpool trong trận chung kết cúp FA năm 1996.
 
Sự nghiệp của Eric là thành công hay dang dở. Eric là ngôi sao không thực sự gặp thời hay những gì tinh túy nhất của anh đã dành trọn vẹn cho Old Trafford. Mỗi người sẽ có cho mình một góc nhìn riêng. Nhưng với Eric của bóng đá, của Old Trafford, của United, thì anh đã chiến hết mình, yêu hết mình cho tới tận những ngày cuối cùng khoác trên người màu áo đỏ. Anh chia tay United khi mới 31 tuổi – cái tuổi hiện tại của siêu sao dương đại Lionel Messi. 
Cantona và Sir Alex
Nhưng ngày Cantona chia tay “Quỷ đỏ” cũng là ngày anh đặt luôn dấu chấm hết cho sự nghiệp cầu thủ đầy sắc màu của mình. Con người Cantona là thế. Chỉ có Đen và Trắng. Chỉ có Yêu và Ghét. Anh yêu United trong từng thớ thịt, từng nhịp đập con tim, từng hơi thở nên làm sao anh có thể khoác lên mình màu áo 1 đội bóng khác. Quyết định treo giày năm 1997 của Cantona từng được người đời nói tới là bởi anh đã chán bóng đá và muốn thực sự theo đuổi 1 niềm đam mê khác – nghiệp diễn viên. Đúng nhưng chưa đủ, Cantona nghỉ đá bóng cũng là cách anh thể hiện tình yêu duy nhất của mình với United. Theo cách rất dị. Rất Cantona.
 
Nghiệp diễn của Eric thành công, thất bại, hay hoặc dở cũng là thứ tạo ra sự tranh cãi hệt như quãng đời cầu thủ của anh. Những vai diễn của Cantona trong ngần ấy năm sau khi chia tay bóng đá rất đa dạng, đa diện, khi nội tâm sâu sắc lúc sỗ sàng dung tục: từ cảnh sát tới tù vượt ngục, từ nghệ sĩ đến gã trai dấn thân vào mối tình bất chính… Và chúng có lẽ cũng phản ánh những góc cạnh khác nhau của chính con người – bóng đá Cantona, thứ từng khiến chúng ta bao lần chấp chới với những cung bậc cảm xúc dị thường cùng gã trai ngổ ngáo với cái cổ áo luôn dựng thẳng ấy. Trong những tháng ngày xưa cũ…

ELFLACO (TTVN)
 

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Ruben Amorim: "Tôi sẽ làm tất cả để đưa Man Utd trở về vị thế của mình"

Sau khi đặt chân đến Man Utd, tân HLV Ruben Amorim đã có cuộc phỏng vấn đầu tiên với phóng viên của CLB là Harry Robinson, ngay tại sân Old Trafford. Trong cuộc phỏng vấn với truyền thông nội bộ này, nhà cầm quân trẻ người Bồ Đào Nha đã giải thích lý do anh chọn đến đội chủ sân Old Trafford, cũng như khái quát về triết lý bóng đá của mình. Và đây là toàn bộ nội dung cuộc phỏng vấn ấy.

Ayoze Perez: Sau cơn mưa mù là nắng ấm

Từ một cái tên từng nổi lên tại xứ sở sương mù trong màu áo Newcastle cách đây gần một thập kỷ, rồi bất ngờ ngụp lặn bởi những ca chấn thương, Ayoze Perez giờ đây đã quay trở về quê hương Tây Ban Nha ấm áp và trở thành nguồn cảm hứng kỳ lạ mang đến nét tươi mới cho Villarreal trong mùa giải năm nay.

Rodri: “Quả bóng Vàng không làm thay đổi con người tôi”

Gặp chấn thương phải nghỉ thi đấu dài hạn, Rodri, chủ nhân của Quả bóng Vàng 2024, đã mời tạp chí France Football đến nhà riêng ở Madrid để chia sẻ những cảm xúc của anh về buổi lễ trao giải Ballon d’Or, những lời khen mà anh nhận được và về giải thưởng mà một cá nhân chơi ở vị trí tiền vệ phòng ngự hiếm hoi lắm mới nhận được.

Philipp Lahm: Từ phút ngắn ngủi tại Olympiastadion đến huyền thoại bóng đá Đức

Là cựu đội trưởng của cả Bayern Munich và đội tuyển Đức, Philipp Lahm có thể nói đã có một sự nghiệp thi đấu vô cùng thành công. Trong bài viết này, chúng ta sẽ được trở về với những kỷ niệm để tôn vinh nhà vô địch Champions League, World Cup và đã tham gia sâu vào kế hoạch tổ chức UEFA Euro 2024 của Đức.

Liệu Liverpool đã sẵn sàng để buông tay với Mohamed Salah?

Trong chưa đầy 2 tháng nữa, Mohamed Salah sẽ có quyền ký vào một thoả thuận trước hợp đồng với một đội bóng nước ngoài. Và giờ là lúc chúng ta đặt ra câu hỏi: Liệu Liverpool đã sẵn sàng để chia tay vị "Vua Ai Cập" của họ hay chưa?