Eric Bailly và chuyến bay thay đổi cuộc đời

Tác giả CG - Thứ Sáu 03/01/2020 14:30(GMT+7)

Zalo

Eric Bailly đã đi một chặng hành trình từ những ngày khó khăn ở Bờ Biển Ngà để giờ đây đang khoác áo Manchester United. Hậu vệ này chia sẻ câu chuyện của mình trên The Players’ Tribune.

Eric Bailly đã đi một chặng hành trình từ những ngày khó khăn ở Bờ Biển Ngà để giờ đây đang khoác áo Manchester United. Hậu vệ này chia sẻ câu chuyện của mình trên The Players’ Tribune.
 
Eric Bailly và chuyến bay thay đổi cuộc đời hình ảnh
 

1.
Năm 2010, tôi lên máy bay tới Burkina Faso. Đó là một trong những thời khắc đáng sợ nhất cuộc đời tôi. 3 năm trước đó, khi mới 13 tuổi, tôi rời trường học để trở thành một cầu thủ bóng đá. Bỏ học là một việc rất hệ trọng ở Bờ Biển Ngà. Nếu bạn sống trong một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ ở Abidjan như gia đình tôi, bạn phải rất nỗ lực học tập vì đó gần như là con đường duy nhất để có cuộc sống tốt hơn, một chiếc giường ấm áp và thức ăn ở trên bàn. Vì thế khi tôi đưa ra quyết định, ban đầu bố tôi rất phản đối.
 
Nhưng lúc đó, tôi được mời đến một giải đấu ở Burkina Faso, tại đó có các tuyển trạch viên từ các CLB châu Âu. Đây chính là cơ hội để tôi trở thành cầu thủ chuyên nghiệp. Tôi đặt cược cuộc đời mình trong chuyến đi này, tôi phải làm bằng được. Tuy nhiên khi tôi lên máy bay, điều khiến tôi sợ lại chẳng liên quan gì đến bóng đá.
 
Khi được mời tới tham gia giải đấu, tôi đã hỏi bố là đến đó bằng cách nào. Tôi không thể tin được câu trả lời của ông. “Bằng máy bay?”. Burkina Faso nằm ngay cạnh Bờ Biển Ngà nhưng một nhà thông thái nào đó đã quyết định chúng ta sẽ nhốt mình trong một khối kim loại hình trụ và phóng lên bầu trời với hy vọng rằng tất cả sẽ cùng sống sót khi hạ cánh.
 
Trước đó tôi chưa bao giờ đi máy bay cả. Khi máy bay cất cánh, thực sự tôi cảm thấy như thể cuộc đời mình bị đe dọa. Tôi lo kinh khủng. Tiếp viên bảo tôi hãy thắt dây an toàn, nhưng thắt kiểu gì? Nó làm gì có cái nút nào! “Dựng thẳng lưng ghế lên”, họ bảo như vậy. Dựng lên thế nào?
 
Xung quanh tôi mọi người đang cố gắng tìm chỗ ngồi. Sau đó máy bay bắt đầu phát ra những tiếng rít. Ừm… cái này là bình thường nhỉ? Các động cơ đang gầm rú như thể chúng tôi sắp sửa bay vào vũ trụ. Tôi nhìn ghế bên cạnh và thấy một đứa trẻ hóa ra là cũng đang đến giải đấu - đó cũng là lần đầu tiên cậu ta đi máy bay. Cậu ấy trông còn thảm hơn cả tôi và tôi hiểu nguyên do. Cậu ấy đang ngồi cạnh cửa sổ.
 
Máy bay bắt đầu di chuyển trên đường băng. Chúng tôi thôi nhìn nhau và cố gắng giải quyết nỗi sợ của mình. Tôi giữ chặt ghế và quyết định nhìn thẳng về phía trước. Tôi tự nhủ là mình sẽ không nhúc nhích, mình sẽ không nhúc nhích. Sau đó chúng tôi cất cánh. Và khi đã ở trên không rồi, nỗi sợ bỗng tan biến. Tôi nghiêng người, nhìn ra cửa sổ và thấy Abidjan mờ dần. Tôi cố gắng xác định nhà mình, những con phố mà bình thường tôi hay bán điện thoại và thuốc lá. Tuy nhiên tất cả những gì tôi thấy là sân bay, nơi tôi vừa chào tạm biệt bố. Thời điểm đó tôi không nghĩ là bố biết con trai mình sẽ đi xa với bóng đá như vậy. Và thành thực là cả tôi cũng thế. Nhưng chuyến bay này sẽ thay đổi mọi thứ.
 
Tại sao tôi lại kể câu chuyện này? Vâng, như các bạn đã biết, tôi đã dính chấn thương và phải ngồi ngoài suốt một khoảng thời gian. Tôi đã không chơi bóng kể từ khi bị thương ở đầu gối vào tháng 4. Mọi thứ thật khó khăn. Tôi rất đau, tôi phải đi lại bằng nạng. Tôi chưa bao giờ phẫu thuật như thế này. Thật hoang mang khi được nhắc rằng dù bạn làm việc chăm chỉ ra sao thì cơ thể cũng có thể làm bạn thất vọng bất cứ lúc nào.
 
Tuy nhiên tôi luôn chuẩn bị cho chuyện đó. Vì chấn thương này là một phần của cuộc sống không phải thật. Điều tôi muốn nói là cuộc sống của một cầu thủ chuyên nghiệp giống như một bong bóng - nó có rất ít điểm chung với cuộc sống người bình thường. Chắc chắn dính chấn thương là điều rất khó khăn với tôi trên tư cách cầu thủ, tuy nhiên mọi thứ xảy ra với tôi khi còn nhỏ ở châu Phi còn khắc nghiệt hơn. Và trong suốt những ngày tháng này, tôi có thể nhìn lại và suy ngẫm xem mình đã có mặt ở đây bằng cách nào.
 
Và đó là khi suy nghĩ của tôi quay trở về với chuyến bay đến Burkina Faso. Tất cả các bạn đã biết về cuộc đời “giả” của tôi. Nào, giờ hãy để tôi kể về cuộc đời thật nhé.
 
2. Ngay cả bây giờ tôi vẫn thấy đúng là phép màu nhỏ khi tôi được lên chuyến bay đó. Không phải vì tôi là một trong rất ít cầu thủ được mời đến giải đấu mà bởi tôi được cho phép theo đuổi sự nghiệp bóng đá từ chặng đầu tiên.
 
Năm 9 tuổi, tôi vẫn đi học và chơi bóng trên phố với hầu hết đám trẻ. Tôi cũng đỡ đần mẹ mình, Appoline, rất nhiều công việc quanh nhà. Tôi luôn như thế. Tôi có chút sức lực và tôi cố gắng phục vụ người khác. 2 mẹ con chúng tôi sống cùng anh trai Thierry của tôi ở một ngôi làng nhỏ có tên Bingerville. Bố tôi, Désiré, sống cùng với chị Anna của tôi ở thủ đô Abidjan để tìm việc.
 
Khi bố tìm được việc, cả nhà chuyển lên Abidjan. Chúng tôi sống hạnh phúc ở đó. Nhưng trong thâm tâm, tôi thực sự không muốn đi học nữa. Bất cứ khi nào chơi bóng với bạn bè, tôi đều cảm thấy mình có thể làm nhiều hơn: trở thành cầu thủ chuyên nghiệp, có thể tới châu Âu.
 
Nhưng ở Bờ Biển Ngà, rất khó để một người cha cho phép con mình bỏ học để đá bóng. Và nếu có một người duy nhất trong cả nước mà không cho phép thì tôi nghĩ đó là bố tôi. Ông nói ông từng chơi bóng nhưng đó là trong khoảng thời gian còn đi học, hoặc ông bà sẽ đánh đòn.  Bố tôi là một giáo viên tiểu học. Ông là người rất kỷ luật và nghiêm khắc, một người truyền thống. Ông luôn muốn tôi có những điều tốt nhất, và khi còn bé thì đó là sự khiêm tốn và tận tụy. Khi tôi trở về nhà, bố luôn yêu cầu tôi làm việc, nhất là việc lau dọn.
 
“Eric, giúp mẹ quét hành lang đi”, “Eric, con đã lau dọn đồ đạc chưa?”, “Eric, phủi bụi TV đi”.

 
 
Mỗi ngày khi đi làm về, bố lại ngồi thụp xuống sofa ở phòng khách và bật TV để xem tin tức. Chiếc sofa này là chỗ không ai được ngồi! Một ông bố điển hình, bạn hiểu không nhỉ? Ở Bờ Biển Ngà, bạn luôn gặp những ông bố như thế! Sofa là nơi cho 2 người nhưng chỉ bố và bố được ngồi mà thôi. Nếu bố về nhà muộn thì thường là vì đi gặp bạn bè ở khu phố. Họ sẽ ra ngoài vào biểu chiều, khi mặt trời lặn và công việc đã kết thúc. Tất cả mọi người ở khu phố có việc của họ. Các bé gái chơi điện tử, các bé trai thì đá bóng, phụ nữ tán gẫu và đàn ông như bố tôi thì chơi cờ đam.
 
Rồi một ngày, khi tôi đã 13 tuổi, bố khiến tôi vô cùng bất ngờ. Ông bảo rằng nếu tôi muốn chơi bóng thì hãy cứ làm điều mình thích. Tôi không nghĩ bố muốn bảo tôi thế, nhưng gia đình tôi vừa đón một thành viên mới, em tôi Arthur. 4 đứa con và có lẽ bố mẹ nghĩ sẽ không đủ tiền để nuôi tất cả. Do đó, vì việc đi học phải mất tiền nên bố bảo nếu tôi nghĩ mình có thể thành cầu thủ thì hãy thử.
 
Tôi vô cùng biết ơn. Tôi nghĩ, tôi phải tận dụng cơ hội này. Tôi thậm chí chẳng quan tâm tới việc đến châu Âu mà chỉ muốn thành cầu thủ chuyên nghiệp, có một công việc. Tôi cũng muốn giúp đỡ gia đình nữa.
 
Tôi bắt đầu tập ở khu tập luyện. Tôi sẽ tập lúc 9 giờ sáng sau đó bắt xe buýt về nhà ăn trưa, nghỉ ngơi. Đôi khi, tôi muốn giấu mẹ vì mẹ sẽ lo rằng nếu tôi ra ngoài vào buổi trưa thì tôi sẽ bị nóng. Sau đó, tôi cùng bạn bè ra phố bán hàng. Chúng tôi may vì luôn có thức ăn ở nhà, tuy nhiên tôi không muốn hoàn toàn ỉ lại vào bố mẹ nên bán thuốc lá và điện thoại second-hand ở chợ đen.
 
Sau một ngày dài, tôi về nhà và thấy bố ngồi ở sofa. “Eric, giúp mẹ dọn bếp đi”, bố sẽ bảo thế.
 
Khi đó, bố không quá bận tâm tới sự nghiệp của tôi đâu. Bố hay xem bóng đá chuyên nghiệp, đặc biệt các trận đấu của Bờ Biển Ngà và Chelsea, nơi Didier Drogba đầu quân, nhưng lại không đến xem tôi thi đấu. Nhưng một ngày, khi tôi 14 tuổi, tôi đang tham gia một giải đấu mà đội của tôi lọt vào chung kết. Có rất nhiều người đến cái sân đất đó để xem. Tôi thi đấu thực sự tốt và sau đó mọi người đến đến chúc mừng. Một trong số họ, một người bạn của tôi, nói “Ồ, nhân tiện đây thì bố cậu đến xem đấy”.
 
Tôi đáp: “Ý cậu là bố tớ đến xem tớ á?”. Bạn tôi tiếp tục: “Đúng, đúng, bố cậu đến xem cậu thi đấu. Ông ấy vừa rời đi sau khi trận đấu khép lại rồi”.
 
Tối đó, tôi về nhà và thấy bố ngồi trên sofa. “Ngồi xuống đây”, bố yêu cầu, mà như thế tức là ngồi xuống sàn nhà thôi. “Ngày hôm nay bố đã xem con chơi bóng…”.
 
Tôi nhìn bố. “Mọi người nói con chơi tốt. Nhưng con thực sự không biết đâu,… các cầu thủ khác, họ tệ kinh khủng!”, ông tiếp tục.
 
Bố lại làm tôi chưng hửng. Ông sẽ không bao giờ nói tôi chơi tốt đâu, dù tôi biết điều đó. Nhưng sau ngày hôm ấy, bố bắt đầu chú ý tới tôi nhiều hơn.
 
2 năm sau, tôi thi đấu ở một giải đấu mà những cầu thủ xuất sắc nhất sẽ đến thi đấu cho Bờ Biển Ngà ở Burkina Faso. Tôi là người được chọn… và, tạ ơn Chúa, chuyến bay đã hạ cánh an toàn. Ngay khi bước chân xuống, tôi đã hỏi ai đó là ngày nào chúng tôi sẽ về. Tôi khá lo lắng cho chuyến bay về!
 
Tôi biết có khá nhiều rủi ro. Tuy nhiên giải đấu có sự tham gia của các đội của các nước: Bờ Biển Ngà, Burkina, Mali, Nigeria, Cameroon. Chúng tôi được bảo rằng có các tuyển trạch viên từ Villarreal, Torino, Espanyol và một đội bóng Pháp đến theo dõi.
 
Tôi cảm thấy mình đã thể hiện tốt. Sau 4 ngày diễn ra các trận đấu, chúng tôi trở về nhà với gia đình trong khi các nhà tổ chức có cuộc họp cuối cùng. Họ bảo rằng sẽ gọi cho các HLV của chúng tôi nếu có bất cứ CLB nào bày tỏ sự quan tâm. Tôi lên chuyến bay trở về Abidjan với hy vọng rằng ai đó sẽ gọi cho HLV của tôi ở khu tập luyện.
 
Một vài tuần trôi qua.
 
Đến thời điểm đó, bố đã xem mọi trận đấu của tôi. Tất cả mọi người ở khu phố nhà tôi đều đã nghe nói tôi đến Burkina Faso và tôi nghĩ ông bắt đầu nhận ra cậu con trai mình có thể thực sự đi đến bất cứ đâu. Khi bố gặp bạn bè để chơi cờ đam, họ cũng đã nghe về giải đấu. “Con trai anh chơi bóng hả?”, họ hỏi. “Anh phải chăm lo cho thằng bé đấy”.
 
Một ngày sau, 2 chị em tôi trở về nhà sau khi đã đi đâu đó. Mẹ ở trong bếp nấu nướng, sớm hơn mọi khi. Đột nhiên, tôi thấy anh tôi chạy vào phòng khách, lạ thật. Khi tôi thấy bố ngồi trên sofa, tôi nghĩ bố lại chuẩn bị bắt dọn dẹp như thường lệ. Nhưng không, ông chỉ mỉm cười.
 
Tôi vào phòng tôi. Khi trở ra, bố đặt tay lên chiếc gối bên cạnh. “Ngồi đây”, ông nói.  Ý bố là ngồi xuống sofa ư?
 
Tôi ngồi xuống. Chất liệu vải này gần như mới, không giống những chiếc gối ở chỗ bố đã bị bạc màu đi sau nhiều năm bố ngồi xem Chelsea và các bản tin. Mẹ bước ra từ bếp và ngồi cạnh 2 bố con. Anh tôi ngồi trên sàn, cảm giác cứ như một cuộc họp gia đình vậy, tuy nhiên người duy nhất mà họ nói chuyện là tôi.
 
Tôi đã chắc mẩm có gì đó không ổn xảy ra.
 
“Chẳng có gì tồi tệ cả”, bố nói. Bố là người thích nói chuyện, đặc biệt khi cảm thấy mình có quyền lực và giờ ông nói như một quan toàn sắp sửa tuyên án.
 
“Chúng ta đã gặp HLV của con ở đây. Ông ấy vừa rời đi nhưng đã ở đây và dùng bữa với chúng ta. Ông ấy có một vài tin tức cho chúng ta đấy”, bố tiếp tục.
 
“Tin gì hả bố…?”, tôi hỏi.
 
“À, một CLB gọi cho ông ấy…”.
 
Tôi khá lo lắng. “CLB nào vậy ạ?!”.
 
Mẹ tôi bật cười. “Bình tĩnh nào”, mẹ lên tiếng.
 
“Con đang rất bình tĩnh đây!”.
 
“À…” bố đáp. “CLB muốn con đến thử việc 3 tháng”.
 
“CLB nào vậy ạ?”.
 
“Là Espanyol”.

eric bailly
 
 
Tôi nhảy khỏi ghế và ôm lấy mẹ. Tôi cũng ôm chầm lấy bố. Nước mắt tôi cứ thế chảy xuống. Tôi nói: “Không thể tin nổi, thật sự con không thể tin nổi”. Đó là ngày hạnh phúc nhất đời tôi. Vậy là tôi đã có con đường đến với bóng đá chuyên nghiệp. Tới Tây Ban Nha! Đêm đó tôi không ngủ nổi. Bố yêu cầu mọi người giữ kín thông tin trong gia đình vì nếu mọi người trong khu phố phát hiện ra, họ sẽ đến chúc mừng dù tôi mới chỉ được mời thử việc mà thôi. Tuy nhiên, tôi đã quá mất tập trung để chú ý tới điều đó. Tôi chỉ tự nhủ bản thân mình rằng: “Không thể nào… không thể nào”.
 
Và hóa ra đúng là không thể thật. Không lâu sau đó, chiến tranh nổ ra ở Bờ Biển Ngà.
 
Năm đó, đất nước chúng tôi có cuộc bầu cử đầu tiên trong vòng 10 năm. 2 chính trị gia đã bất đồng về người thắng cử, điều này dẫn đến bạo lực lan ra cả nước. Một trong những thứ xảy ra là sân bay Abidjan bị phong tỏa khiến tôi không thể bay đến Tây Ban Nha để tập luyện với Espanyol.
 
Tôi thực sự như bị đâm một nhát dao, giấc mơ gần như bị vụn vỡ. Tôi phải làm gì bây giờ?
 
Tôi chẳng biết liệu mình còn cơ hội khác ở Espanyol không nữa. Nhưng có những điều còn đáng lo hơn cả điều đó. Cuộc khủng hoảng chính trị khiến việc mua thức ăn trở nên rất khó khăn. Tôi phải ra ngoài và mang nước về nhà bằng một cách xô mà tôi đặt trên đầu. Bố mẹ, chị, anh em tôi đều rất khổ. Và có nhiều người còn khổ hơn cả chúng tôi nữa.
 
Cuộc chiến kéo dài vài tháng. Khi nó khép lại, tôi nghe ngóng được là Espanyol vẫn quan tâm đến mình, họ chưa hề quên tôi. 10 tháng sau khi họ phát hiện ra tôi ở Burkina Faso, tôi đã tới Tây Ban Nha để thử việc. Tôi cảm thấy vô cùng biết ơn. Hầu hết mọi người ở Espanyol chưa bao giờ thấy tôi ngoài đời mà chỉ xem qua video được ghi lại ở Burkina Faso. Họ đã có thể nói rằng ‘Thôi, cậu nhóc này không thể đi đến đâu đâu, xem đứa khác đi’. Có rất nhiều tài năng ở châu Phi mà phải không nào?
 
Nhưng tôi hiểu đó vẫn chỉ là thử việc. Họ chưa đề nghị tôi một bản hợp đồng. Nếu tôi không thành công thì chuyến bay tới Burkina Faso là vô nghĩa. Vào ngày tôi đi châu Âu, cả gia đình đã đến tiễn ở sân bay. Trước hôm đó, tôi cảm thấy rất buồn vì chưa bao giờ xa nhà cả. Đây không phải một chuyến đi ngắn đến một quốc gia láng giềng, mà sẽ là 3 tháng ở châu Âu một mình. Đó là điều quá lớn lao với một người luôn ở cạnh gia đình. Cả nhà tôi đã khóc ở sân bay. Trong khoảnh khắc đó, 3 tháng mà cứ ngỡ 3 năm.
 
Mẹ là người lo lắng nhất. Khi đó mẹ vẫn xem tôi như một đứa con bé bỏng và lần này bà lo rằng tôi sẽ bị đóng băng. Tôi phải bảo mẹ rằng “Mẹ à, mẹ chưa bao giờ tới châu Âu mà mẹ lại nói về giá lạnh là sao?”.
 
Mẹ đáp: “Không, không. Vì mẹ xem trên TV, thấy thời tiết ở đó rất lạnh”. Lúc đó, tôi đứng ở sân bay Abidjan trong chiếc áo khoác mùa đông và đổ mồ hôi như tắm.
 
Chuyến bay thật đáng sợ. Đây không phải một chiếc máy bay châu Phi. Đây là hãng Air France, điểm đến là Paris, hạng thương gia. “Cậu ngồi ở đó nhé”, một người bảo tôi như vậy. Vị trí của tôi có một chiếc TV trước mặt nhưng tôi không động vào bất cứ nút nào vì sợ mình sẽ làm hỏng thứ gì đó trên máy bay. Tôi quyết định ngủ một giấc.
 
Khi hạ cánh ở Paris, tôi phải nối chuyến đến Barcelona. Tôi chỉ có một chiếc ba lô vì tôi không muốn bị rối trí khi đến khu vực hành lý. Hướng dẫn dành cho tôi rất đơn giản: hạ cánh, tìm chuyến bay tiếp theo và ra ngoài!
 
Bằng cách nào đó tôi đã tìm thấy đúng cổng. Khi tới Barcelona, tôi hít một hơi thật sâu và tạ ơn Chúa vì đã tới. Bây giờ tôi hoàn toàn ổn. Nhưng Barcelona quá khác Abidjan. Tôi thấy ánh đèn ở khắp mọi nơi. Những chiếc xe hơi, thanh âm ồn ào, chẳng ai chào nhau trên phố cả. Tôi vừa mới đến, và đây là châu Âu sao? Và trời còn lạnh nữa! Khi đó là tháng 12, khoảng thời gian này ở Bờ Biển Ngà luôn ấm áp… còn cái lạnh ở đây thật không chịu nổi. Mẹ tôi đã nói đúng.
 
Tôi biết mình phải thích nghi thật nhanh. May là sau 1 tháng, CLB thông báo rằng “Được rồi, chúng tôi đã xem đủ. Chúng tôi muốn có cậu”. Đến tháng thứ 2, tôi đã ký hợp đồng với Espanyol. Tôi đã làm được. Tôi đã trở thành cầu thủ chuyên nghiệp.
 
Khi tôi trở về Bờ Biển Ngà, tất cả mọi người đều rất hạnh phúc. Cả gia đình tôi đã ăn mừng. Bố tôi vui mừng khôn tả, thậm chí ông đã vào bếp để nấu món gà! Sau đó tôi trở lại Tây Ban Nha để vào đội trẻ Espanyol.
 
Khi nhận được khoản tiền đầu tiên, tôi gửi ngân hàng về cho gia đình. Từ đó, mọi thứ thay đổi nhanh chóng. Tôi gia nhập Espanyol vào năm 2011, và 3 năm sau tôi có trận ra mắt đội một. Sau đó, tôi dành 18 tháng ở Villarreal và bất chợt tôi thi đấu cho Manchester United. Trong vòng 5 năm, từ một thằng nhóc bán thuốc lá trên đường phố Abidjan, tôi đã được thi đấu cho CLB lớn nhất thế giới.
 
3. Hiện thực của tôi đã thay đổi 180 độ. Giờ đây, mọi người xem tôi là một ngôi sao, một người nổi tiếng. Tôi có đâu đó 2 triệu người theo dõi trên Instagram. Tôi nổi tiếng ở quê nhà. Nhưng tất nhiên, chẳng gì trong đó là thật cả. Tất cả đều là giả. Một cuộc sống giả.
 
Sống cuộc sống như thế là điều gần như không thể tránh khỏi khi bạn là một cầu thủ bóng đá ở cấp độ này. Tôi không nói về Manchester United với danh nghĩa một CLB mà là mọi thứ xung quanh nó. Nhiều người nói thích cách bạn thi đấu nhưng đằng sau lưng lại buông lời chỉ trích. Nhiều người tự hạ thấp mình vì bạn chơi cho United, họ xem bạn là cầu thủ hơn là một con người thực.

Eric Bailly tai M.U
 
Tôi thực sự không thích như thế. Chắc chắn tôi đang thi đấu vì United. Nhưng tôi vẫn chỉ là Eric mà thôi. Vì thế hãy đối xử với tôi với tư cách là Eric.
 
Tất nhiên, tôi biết ơn khi có cuộc sống như thế này. Tôi đã hy sinh rất nhiều để có được ngày hom nay và tôi biết nhiều người không có đủ thức ăn trên bàn, đặc biệt ở quê hương tôi. Tôi tự hào khi có thể đưa gia đình đến châu Âu xem mình thi đấu. Nhưng với tôi điều quan trọng là phải cân bằng, phải giữ sự khiêm tốn. Mẹ luôn dạy tôi như vậy. Một ngày khi bạn già đi hay cơ thể không thể cố gắng được nữa, bạn sẽ phải giải nghệ. Và sau đó bạn sẽ làm gì? Bạn sẽ còn lại gì?
 
Đó là lúc bạn trở về với cuộc sống thực và với tôi cuộc sống đó dành cho những điều bình thường, những điều tuyệt vời nhất. Tôi sẽ đi dạo ở Manchester với vợ mình, Vanessa, cùng con trai cả Yoan. Tôi sẽ mời Juan và Paul ăn tối, giống như tôi đã làm với bạn bè ở Abidjan. Tôi sẽ trở về Bờ Biển Ngà để gặp bạn bè và người thân hoặc xem những đứa trẻ chơi bóng trên phố, những người phụ nữ ngồi tán gẫu và đàn ông đánh cờ đam.
 
Và trên tất cả đó là gia đình. Họ sẽ không phản bội bạn. Họ sẽ không bao giờ làm thế.
 
Dịch từ bài viết “The Flight” trên The Players’ Tribune

CG
Khám phá thêm nội dung hấp dẫn trong các chủ đề liên quan:

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Phía trước Man City là gì khi ngay cả Pep cũng nghi ngờ bản thân?

Sau trận thua ngược 1-2 trước MU ở derby Manchester đêm Chủ nhật vừa qua, Pep Guardiola cay đắng nói rằng ông là một HLV không đủ giỏi. Liệu đấy là một lời thừa nhận mang màu sắc chán nản trong bối cảnh vận đen đeo bám, hay quả thực, Pep đã “hết bài” và không còn đủ khả năng giúp City ngự trị trên đỉnh cao?

Sự can trường của Amad Diallo là động lực giúp MU tiến bước

12 năm trước - cũng vào tháng 12, pha sút phạt thành bàn của Robin Van Persie ở phút 90 đã giúp Man United đánh bại đối thủ cùng thành phố Man City tại Etihad với tỉ số 3-2. Chiến thắng đó trở thành một điểm nhấn quan trọng trên hành trình đăng quang chức vô địch Premier League 2012/13 của “Quỷ đỏ” trong mùa bóng cuối cùng của Sir Alex Ferguson.

X
top-arrow