Eduardo Da Silva: Giấc mộng vỡ tan của một sát thủ

Tác giả Phương GP - Thứ Sáu 01/12/2017 10:37(GMT+7)

Sinh ra ở quận Carioca thuộc Bangu, từ nhỏ tuy tính nhút nhát nhưng Eduardo đã từng mơ được thi đấu cho Vasco da Gama và được trở thành như Romario.

Không có nhiều thứ hấp dẫn ở khu Villa Kennedy, một nơi nghèo nàn và đầy rẫy tội phạm gần Rio de Janiero, nơi mà Eduardo gọi là quê nhà. Bóng đá là thứ duy nhất để cứu đời một cậu bé khỏi cuộc sống vào tù ra khám, sự đói ăn hay thậm chí là những điều tồi tệ hơn. Và khi mà cậu bé ngày ấy đặt một quyết tâm để có thể bước lên chuyên nghiệp, những người thầy đã không ngăn trở gì.
 
Ngặt một chuyện, Eduardo tuy có tài, nhưng về trình độ và thể hình vẫn chưa thể đảm bảo để thi đấu ở những đẳng cấp cao nhất. Không thể tìm đường đến những câu lạc bộ lớn, anh đành gia nhập đội bóng địa phương là CBF New Kennedy, nơi duy nhất có thể nuôi dưỡng giấc mơ chuyên nghiệp.
 
Vào năm 1999, anh được một tuyển trạch viên của Dinamo Zagreb, đội bóng thuộc giải vô địch quốc gia Croatia liên hệ. Đây không phải là một câu lạc bộ có tiếng tăm gì ở Rio, nhưng ít ra cũng là cơ hội để anh cùng người bạn của mình, Leandro, lên đường kiếm vận may. Và thế là cả hai đến một đất nước xa lạ và không có được sự hậu thuẫn gì gọi là chắc chắn. “Tuyết và cơn lạnh xém tí nữa giết chết tôi.” Anh nhớ lại khoảng thời gian mới đến, và nhìn thành phố từ cửa sổ khách sạn. Trong những tháng năm mà wifi và Skype chưa xuất hiện, một cậu bé 16 tuổi trơ trọi nơi đất khách đã mày mò tìm điện thoại để gọi về cho mẹ ở quê nhà.
 
Nhưng dù sao, chuyến đi này đã trở nên thành công. Eduardo thể hiện rất tốt trên sân tập, những huấn luyện viên của Dinamo ấn tượng với thứ bóng đá anh trình diễn. Anh đã làm mọi thứ, bất chấp những vết rạn da nơi chân vì quá lạnh.
 
Leandro thì không được may mắn như thế, bởi vậy đã bị gởi trả về Brazil sau đó vài tháng. Giờ đây, Eduardo chỉ còn lẻ loi một mình, nhưng màn trình diễn giúp anh vượt qua mọi khó khăn. Tuy nhiên, các huấn luyện viên ở Dinamo vẫn cảm thấy rằng anh chưa sẵn sàng cho đội một. Mùa đông năm 2002, anh đã rất thất vọng khi bị đem cho mượn ở đội top dưới là Inter Zapresic. Nhưng đó lại là cơ hội để toả sáng.
 
Mười bàn sau 15 trận, anh nhanh chóng được gọi trở lại đội bóng thủ đô. Một ngày sau sinh nhật tuổi 18, anh được đặt bút ký vào bản hợp đồng chuyên nghiệp đầu tiên. Người chủ trì chính là Zdravko Mamic, một nhân vật đầy tham vọng đã hứa rằng sẽ giúp anh có được sự trả công xứng đáng. Với một cầu thủ tuổi teen chỉ biết quan tâm đến đội một, đó là một thương lượng hợp lý.
 
*******
Không khiến đội bóng thất vọng, Eduardo nhanh chóng trở thành một trong những tiền đạo đáng sợ nhất của giải vô địch quốc gia Croatia. Nhẹ nhàng nhưng đẹp mắt, anh là mẫu tiền đạo có sự nhạy cảm trong việc chọn vị trí, anh ghi chín bàn ngay mùa giải đầu tiên xuất hiện, và anh được bầu làm cầu thủ xuất sắc nhất năm.
 
Bước sang mùa giải năm sau, những ông lớn ở châu Âu bắt đầu để ý. Cùng với những tài năng trẻ khác như Vedran Corluka và Luka Modric, Eduardo tung hoành trên hàng công của Zagreb.
 
Tháng 8 năm 2006, đội bóng của anh hành quân đến Emirates để thi đấu loạt trận vòng loại Champions League. Màn trình diễn của Eduardo đã đem đến sự chú ý ở Juventus, PSV và Ajax. Arsenal đã vượt lên dẫn ba bàn trong trận lượt đi, trận đấu mà Kolo Toure đã vất vả phá bóng từ chân chàng tiền đạo nguy hiểm. Ngay trong pha dứt điểm đầu tiên trong trận lượt về, anh đã đánh bại Manuel Almunia. Arsenal đã lội ngược dòng với tỷ số 2-1, nhưng bấy nhiêu cũng đủ để tạo ấn tượng với Arsene Wenger. “Tôi ngay lập tức nhận ra cậu ấy sẽ rất đặc biệt. Quá khứ của cậu ấy đã nói ra nhiều thứ, một đứa trẻ Brazil có thể thành công ở một quốc gia hoàn toàn xa lạ, tôi tin rằng cậu ấy sẽ nhanh chóng hoà nhập với Arsenal.”
 
Nếu có những nghi ngờ thì chúng cũng nhanh chóng bị đập tan, mùa giải năm ấy Eduardo ghi tận 47 bàn, phá vỡ kỷ lục đã tồn tại 10 năm của Goran Vlaovic. Thông tin chuyển nhượng đến London xuất hiện trên các mặt báo.
 
Thời điểm bấy giờ, Pháo thủ đang trong thời điểm chuyển giao. Việc bán đi Thierry Henry và Freddie Ljungberg đã đặt dấu chấm hết cho đội hình bất bại, bên cạnh đó là mớ rắc rối về tài chính sau khi xây sân vận động Emirates. Để đối chọi với những khoản nợ, Wenger không còn cách nào khác ngoài chính sách tập trung vào những tài năng trẻ triển vọng. Và đây là một thế hệ mới, với nhiều thứ cần chứng tỏ.
 
Eduardo ngay lập tức tạo được ấn tượng, anh có bàn đầu tiên trong cuộc đối đầu với Lazio ở giải Amsterdam Tournament. Đối với nhiều fan Pháo thủ, đấy là tính hiệu cho một cái tên sẽ trở nên nóng hổi ngay cả ở quê hương anh. Một năm sau khi anh ở đội bóng  mới, Tim Vickeru của đài BBC nhớ lại cuộc đối đầu giữa anh với West Ham: “Căn cứ vào những gì anh thể hiện, các bình luận viên đã tranh luận về việc Dunga nên gọi anh lên tuyển Brazil.”
Nhưng đương nhiên, Eduardo lúc ấy hoàn toàn thuộc đội tuyển quốc gia Croatia, chính anh đã ghi một bàn vào lưới đội tuyển Anh trong vòng loại Euro hai năm trước đó.
 
*******
Arsenal có được sự khởi đầu thuận lợi. Nhờ vào phong độ của Robin van Persie và Emanuel Adebayor, Pháo thủ chiếm lĩnh vị trí đầu bảng xếp hạng. Thế nhưng chân sút người Hà Lan lại dính chấn thương khi về phục vụ đội tuyển quốc gia, đó là lúc thách thức đến cho Pháo thủ. Với một mình Adebayor trên hàng công, Arsenal đã rất may mắn khi rời khỏi Anfield với một điểm. Wenger rất cần phương án B.
 
Vào cuối tháng 10, ông đã tìm ra câu trả lời. Arsenal có chuyến hành quân đến Bramall Lane ở đấu trường Carling Cup để đối đầu Sheffield United. Eduardo đã có hai bàn thắng.
 
Tháng 11 chứng kiến thất bại đầu tiên của Arsenal trong mùa giải, đó là trận mà Eduardo đã ghi bàn khi thất thủ trước Sevilla. Tháng 12, chàng tiền đạo người Croatia tiếp tục gây ấn tượng mạnh. Anh có bàn đầu tiên và thứ hai ở Premier League vào lưới Everton ngay tại Goodison Park.
 
Nó nâng số bàn thắng trong tháng lên thành con số bốn, sau khi anh cũng có cú đúp trong trận gặp Blackburn ở Carling Cup. “Cậu ấy có thể trở thành người đem về chiến thắng cho chúng tôi,” Wenger hồ hởi, và người hâm mộ cũng thế. Họ chờ đợi một sự đặc biệt từ chàng trai ấy.
 
Vào tháng 2, Arsenal đang nuôi hy vọng có thể trở lại ngai vàng Premier League. Đoàn quân của Wenger dẫn đội bóng xếp sau năm điểm, họ mới thua một trận duy nhất trong mùa giải. Chỉ còn 12 vòng nữa trong cuộc đua. Họ hành quân đến St Andrew vào ngày 23 tháng 2 để đối đầu với đội bóng trong nhóm cuối bảng là Birmingham. Đấy chỉ cách sinh nhật lần thứ 25 của Eduardo đúng hai ngày.
 
Chỉ mới ba phút trôi qua, anh nhận một đường chuyền từ Clichy ở giữa sân. Và ngay khi anh vừa đưa bóng lên cho đồng đội, hậu vệ của Birmingham là Martin Taylor thực hiện một pha tắc bóng. Nhưng có một điều, cú tắc ấy lại trúng vào chân của Eduardo.
 
*****
Đoạn xương ở gần mắt cá chân chân trụ bị gãy gập. Ban đầu, không ai có thể hình dung đến độ nghiêm trọng. Chỉ khi Cecs Fabregas lại gần khu kỹ thuật báo gấp tình hình trên sân, tiền vệ Tây Ban Nha lúc ấy đã tái mét hết mặt mày. Alexander Hleb thì quay mặt đi chỗ khác, tay anh bụm miệng với vẻ buồn nôn. Mathieu Flamini thì phản ứng với trọng tài, còn Emanuel Adebayor chỉ biết lắc đầu trong im lặng, không tin vào cảnh tượng quá đỗi kinh khủng.
 
“Tôi được báo rằng chấn thương rất ghê rợn, chúng tôi không được phép đăng hình ảnh về nó,” Jonanthan Pearce của đài BBC nói. “Thật hiếm khi tôi có thể thấy một cảnh tượng hãi hùng như thế với một cầu thủ bóng đá.”
 
Bảy phút bốn mươi giây sau cú tắc bóng, Eduardo được cáng ra sân, một chiếc mặt nạ oxy được chụp trên mặt anh, chân thì được cố định. Wenger ra sức trấn an các học trò. Ai cũng nhìn thấy được mức độ nghiêm trọng của chấn thương ấy – kể cả những người xem qua TV, những người đã không thấy được cảnh anh được cáng ra sân, lên chiếc xe cứu thương và đến thẳng bệnh viện Selly Oak.
 
“Tôi nghĩ rằng cái gã gây ra tai hoạ không nên đá bóng nữa,” Wenger nổi cơn thịnh nộ sau trận đấu. “Cậu ta nghĩ gì khi vào bóng như thế?” Và khi được hỏi liệu mùa giải của Eduardo đã coi như chấm dứt hay chưa. Wenger đã trả lời đầy cay đắng. “Hơn là một mùa giải ấy chứ.”
 
“Ngay cả khi trọng tài rút ra thẻ đỏ, thì tôi hiểu rằng các cầu thủ của Arsenal phải chơi với một tâm lý khủng hoảng...đấy là một chấn thương kinh hoàng.” Huấn luyện viên của Birming ham Alec McLeish phát biểu trên Sky Sport News vào ngày hôm sau. “Tôi không nghĩ rằng Taylor cố ý. Đó là một pha tắc bóng lỗi.”
 
Câu trả lời khó chấp nhận, nhưng có lẽ đó chỉ vì nỗ lực bảo vệ học trò của McLeish. Taylor, một người cha  đang cố gắng lấy bằng cử nhân, đã nhận biết bao nhiêu thư đe doạ đến tính mạng. “Anh ấy đã đến bệnh viện khi tôi còn ở phòng cấp cứu,” Eduardo kể trong bài phỏng vấn của FourFourTwo. “Anh ấy đi cùng con, và nó vẽ một lá cờ Croatia lên một mảnh giấy.”
 
Tuy nhiên, đội trưởng của Arsenal, William Gallas đã không thể tha thứ được. Khi tiếng còi mãn cuộc vang lên, hậu vệ người Pháp đã để lại một trong những hình ảnh đáng nhớ của giải Ngoại hạng khi đá tung bảng quảng cáo. Đội bóng của anh đã dẫn trước 2-1, nhưng cuối cùng lại để gỡ hoà 2-2. Và đây cũng là bước ngoặt cho đoạn cuối của Arsenal trong mùa giải năm ấy.
 
******
Cả Eduardo lẫn Arsenal đều chịu một hậu quả không nhỏ sau chấn thương ấy.
 
Trong khi Arsenal đánh mất hoàn toàn lợi thế để rồi vuột mất chức vô địch thì Eduardo phải ngồi ngoài đến tận 11 tháng mới có thể trở lại sân cỏ. Đó là câu chuyện về ngắn hạn. Còn về lâu dài, Arsenal chưa bao giờ có thể đến với cảm giác gần chức vô địch như thế, mặc dù họ đã có một vài mùa giải dẫn đầu bảng xếp hạng. Còn Eduardo, chấn thương ấy chấm dứt luôn sự nghiệp của anh ở Pháo thủ.
 
Tuy anh đã ghi bàn trở lại vào ngày 16 tháng 2 năm 2009 khi đối đầu với Cardiff City ở cúp FA. Nhưng di chứng cộng với những chấn thương khác ảnh hưởng rất nhiều đến khả năng ra sân của anh. Để rồi khi đội bóng mang về Maroune Chamakh,  anh biết thời gian ra đi đã đến.
 
******
Shakhtar Donetsk hành quân đến London cho loạt trận vòng bảng H ở Champions League. Các khán giả trên sân của đội chủ nhà đã dành một tràng pháo tay và những lời tưởng thưởng cho một cầu thủ đối phương. Cổ động viên Arsenal chưa bao giờ hết quý trọng Eduardo, và họ mừng anh đã về lại nhà của mình.
 
“Tôi đã không làm gì có lỗi để mà gãy chân,” Eduardo nói vào năm 2010. “Nhưng rõ ràng đó chính là bước ngoặt trong sự nghiệp. Tôi không biết chuyện gì đáng ra phải đến nếu không có chấn thương này.”
 
Cũng không ai biết chuyện gì đáng ra đã đến với Arsenal. Chấn thương kinh hoàng đã cướp mất sát thủ đáng sợ nhất của họ, và chức vô địch đầu tiên sau năm bất bại đã vuột mất. Để rồi cho đến nay, họ vẫn phải vật lộn trên con đường trở lại ngai vàng.
 
Lược dịch nguồn: 
Christopher Weir. EDUARDO DA SILVA AND THE BROKEN DREAMS OF A SPECTACULAR FINISHER. These Football Times.

PHƯƠNG GP (TTVN)
 

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Sự can trường của Amad Diallo là động lực giúp MU tiến bước

12 năm trước - cũng vào tháng 12, pha sút phạt thành bàn của Robin Van Persie ở phút 90 đã giúp Man United đánh bại đối thủ cùng thành phố Man City tại Etihad với tỉ số 3-2. Chiến thắng đó trở thành một điểm nhấn quan trọng trên hành trình đăng quang chức vô địch Premier League 2012/13 của “Quỷ đỏ” trong mùa bóng cuối cùng của Sir Alex Ferguson.

Antoine Griezmann: Ly rượu vang chữa lành

Sự thăng hoa hơn cả kỳ vọng của ngôi sao người Pháp chính là “chất men” hảo hạng đưa Atletico Madrid quay trở lại các cuộc đua tại La Liga và Champions League mùa giải năm nay.

Tại sao quả phạt đền của Cole Palmer trước Tottenham là một cú panenka hoàn hảo?

Cú đá Panenka thường được coi là một hành động phô diễn kỹ thuật thuần túy, một rủi ro không cần thiết mà những cầu thủ quá tự tin thực hiện ở những thời điểm không phù hợp. Nhưng khi người thực hiện là Cole Palmer – một cầu thủ bình tĩnh và tài năng đến mức thiên bẩm – thì đột nhiên, nó không tạo ra cảm giác quá mạo hiểm nữa.

Nguyễn Quang Hải: Sự khác biệt của một cầu thủ đặc biệt!

Những gì Nguyễn Quang Hải thể hiện tại Thường Châu, Trung Quốc đầu năm 2018 xứng đáng được coi là màn trình diễn cá nhân xuất sắc nhất của một cầu thủ Việt Nam ở cấp độ châu lục. Tiếp nối chiến tích cá nhân và tập thể khó tin tại VCK U23 châu Á, là một Quang Hải đóng vai trò tối quan trọng trong đội hình “Những chiến binh sao Vàng” thời HLV Park Hang Seo giành Hạng 4 môn bóng đá nam Asiad 2018, Vô địch AFF Cup cùng năm và vào tới Tứ kết Asian Cup 2019.

Mohamed Salah: Ở lại hay ra đi?

Liverpool có 2 giải pháp, nhưng chúng lại tạo ra 1 vấn đề. Cầu thủ xuất sắc nhất của họ đang có mùa giải hay nhất trong sự nghiệp. Họ chỉ đánh rơi 7 điểm sau 19 trận tại Premier League và Champions League. Vì thế, cầu thủ này liên tục được phỏng vấn sau những trận đấu mà anh đóng vai trò quan trọng giúp Liverpool giành chiến thắng.

E-magazine: Santi Cazorla - Địa ngục chấn thương và sự nhiệm màu kỳ lạ của cuộc sống

Những biến cố kinh hoàng tưởng chừng như đã khiến tiền vệ người Tây Ban Nha gục ngã và phải chấp nhận rời xa thế giới bóng đá trong đau đớn và tủi nhục, nhưng rồi bằng niềm đam mê và lòng khao khát cháy bỏng, Santi Cazorla cuối cùng đã vượt qua tất cả để tiếp tục mang đến cho khán giả những phép màu tuyệt vời trên sân cỏ.