Echte Liebe - Câu chuyện kể của Nuri Sahin

Tác giả Fussballgott - Thứ Sáu 18/08/2017 15:14(GMT+7)

Tôi thường thực hiện một nghi thức trước các trận đấu ở Champions League. Dù là ở nhà hay trên đường đến bữa trưa ở khách sạn cùng toàn đội, nhấp vài ngụm cafe cùng đồng đội - thường đó là Marcel Schmelzer.
Echte Liebe - Câu chuyện kể của Nuri Sahin
Sau đó tôi về phòng và mở nhạc. Tôi nằm xuống giường và nhắm mắt lại và..thở. Tôi cảm thấy lồng ngực mình căng lên rồi lại hạ xuống và hình dung ra trận đấu theo cách của riêng mình. Chỉ vài phút nhưng tôi cần làm thế. Tôi gọi cho vợ để chắc rằng cô ấy vẫn ổn. Rồi tôi tắt điện thoại, đi ra xe bus...
 
Ngày 11 tháng tư 2017 - Cái đêm mà chúng tôi dự kiến sẽ thi đấu với Monaco ở tứ kết Champions League - vẫn là những thói quen mà tôi vừa nói ở trên.
 
Chuyến xe từ khách sạn đến sân Westfalenstadion chỉ mất vài phút, vừa đủ cho những cuộc nói chuyện thật nhanh với người bên cạnh. Tôi ngồi kế bên Marcel, và tôi còn nhớ cậu ấy nhờ tôi lấy giùm chai nước ở kế bên ngay khi xe bắt đầu lăn bánh. Tôi vừa với tay đến thì...BANG! Một tiếng nổ bên cửa sổ.
Nuri sau vụ khủng bố xe buýt
Sau đó mọi thứ bắt đầu diễn ra như ở chế độ slow-motion. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra. Tôi như..chết cứng... Nhưng tâm trí tôi khi đó nghĩ nhanh đến khủng khiếp. Trong thời gian ngắn ngủi khoảng 2 giây, tôi nghĩ đến toàn bộ những thứ trong cuộc đời mình. Tôi nghĩ đến cái chết - và cả sự sống. Rồi nghĩ đến gia đình mình. Tôi nhìn thấy con trai 5 tuổi, con gái 1 tuổi và vợ tôi. Tôi thấy họ đã ở đó với tôi.
 
Tôi chợt tỉnh ra...và nhận ra rằng mình đang ở đâu. Tôi quay lại phía sau và nhìn thấy Marc Bartra. Tay cậu ấy đang chảy máu...tệ quá...tôi nhìn lên và thấy ánh mắt của cậu ấy. Tôi không bao giờ quên ánh mắt ấy. Nó sẫm lại và ánh lên vẻ hoảng sợ. Tôi nhìn những người phía sau đang định đứng lên. Tôi cố gắng hết sức để la lớn “Cúi xuống! Cúi xuống! Tránh xa mấy cái cửa sổ ra!”
 
Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra hay là nó đã chấm dứt hay chưa. Tôi hét lên với người tài xế, “Đừng dừng lại! Làm ơn, làm ơn, làm ơn đừng dừng lại! Chạy đi! Chúng ta phải chạy đi!”
 
Tôi nghĩ đến việc có ai đó muốn lên xe buýt và, bạn biết đấy...giết hết tất cả chúng tôi.
 
Xe buýt đi được vài mét trước khi chúng tôi bình ổn trở lại. Không ai ở bên ngoài cả. Tay tôi vẫn rung lên, nhưng tôi ổn. Tôi còn sống. Tôi mở điện thoại lên gọi cho vợ và mẹ. Tôi nói họ rằng tôi vẫn ổn - nhưng không biết chính xác điều gì đang diễn ra. Tôi đứng lên, nhìn xung quanh và mọi người...vẫn còn đó. Không ai di chuyển hay nói chuyện. Tôi không dám quay lại nhìn lại chiếc xe buýt khi bước ra...Tôi chỉ muốn tránh ra thật xa nó.
 
Vài phút sau mọi người đưa tôi một cái điện thoại. Đó là cuộc gọi từ vợ của Marc. Tôi là người duy nhất trong đội ngoài Marc có thể nói tiếng Tây Ban Nha, vì vậy tôi phải nói chuyện với cô ta những điều đã xảy ra - hay ít ra là cố gắng lí giải. Tôi nói Marc đang trên đường đến bệnh viện và chúng tôi không biết mức độ tổn thương mà cậu ấy chịu. Tôi nghe thấy tiếng cô ấy khóc. Tôi không thể quên những âm thanh đó. Không bao giờ. Tôi không bao giờ muốn ai có cảm giác như cô ấy, ngay cả là kẻ thù tệ nhất của mình.
 
Khi rời khỏi xe, tôi đã không khóc – Bởi khi đó tôi quá sốc, khi đó cố gắng để thở thôi cũng là một điều khó khăn.
 
Chúng tôi quay lại khách sạn, rồi tôi lái xe về nhà trong cái im lặng tuyệt đối. Không radio, không nhạc - chỉ cái cửa sổ đóng chặt và âm thanh từ động cơ của xe. Toàn bộ quá trình, từ lúc tôi bước khỏi xe buýt cho đến khi về nhà, mất gần một giờ đồng hồ. Một giờ đó tưởng chừng trôi qua chỉ trong một hơi thở vậy.
 
Tôi đậu xe bên đường và bước từng bước lên vỉa hè...Tôi nhìn thấy vợ và tụi nhỏ ở trước cửa. Tôi dừng lại, nhìn những người thân yêu của tôi trong vài giây. Khi ấy tôi bắt đầu khóc. Tôi khóc như chưa từng bao giờ khóc. Tôi ôm chặt con gái. Tôi cảm nhận gương mặt của con ở sát bên và tôi nghĩ mình đã rất may mắn. Tôi đã rất may mắn, rất may mắn.
 
Tôi nghĩ đến Marc - người đã xui xẻo hơn tôi. Tôi đi đến bệnh viện cùng Marcel và một người khác, Gonzalo Castro trong đêm đó. Cậu ấy bị rách khá sâu...nhưng cậu ấy ổn. Cậu ấy vẫn còn sống. Đó mới những điều tôi quan tâm. 
 
Khi chúng tôi ở đó, tôi xem lại những gì đã diễn ra qua chiếc  tivi ở phòng đợi. Ba quả bom đã phát nổ bên ngoài xe buýt. Chúng được giấu trong hàng rào bên đường. Tôi không thể hiểu nổi chuyện kinh khủng đó, điều mà sẽ theo tôi đến suốt đời. Trên tivi, họ phát rằng cổ động viên của chúng tôi đã chào đón cổ động viên Monaco - những người bị mắc kẹt lại ở Dortmund vì trận đấu bị hoãn - đến nhà của họ đêm đó. Họ biết những điều đã diễn ra trước đó còn quan trọng hơn bóng đá nhiều.
 
Đó là cách mà fan Dortmund thể hiện. Tôi biết, bởi vì tôi cũng thế.
 
Tôi là một người nghiện bóng đá đến khờ dại. Sau khi xem Georghe Hagi ghi bàn ở World Cup 1994 cho Romania, tôi như bị cuốn vào môn thể thao ấy. Tôi nằm ở giường tầng dưới, anh trai Ufuk ở trên, chúng tôi ở cùng phòng và chung giường tầng ở Meinerzhagen, Đức. Chúng tôi đều thét lên khi thấy bóng vào lưới. Vài tuần sau, chúng tôi nài nỉ cha cho mang tivi vào phòng ngủ trong suốt thời gian diễn ra giải đấu. Tôi xem bóng đá nhiều hết mức có thể. Tôi còn nhớ như in những bước chạy kì ảo cuả Romário và Bebeto trong những trận đấu cuối cùng - rất đẹp. Tôi biết rằng đây...đây là môn thể thao mà tôi yêu thích, môn thể thao của cuộc đời mình.
 
Nơi tôi lớn lên, bạn có thể là fan của Dortmund hay Schalke vì cả hai đều ở gần đó. Tôi phải cảm ơn Thượng Đế mỗi ngày vì Dortmund đã gõ cửa khi tôi lên bảy, mời tôi vào hệ thống trẻ. Năm đó Dortmund cũng giành Bundesliga lần thứ hai liên tiếp và tôi bắt đầu yêu đội bóng này.
 
Năm lên 12, tôi chuyển đến Dortmund, cách nhà 45 phút, để tham gia vào học viên Borussia. Câu lạc bộ có truyền thống rất đặc biệt đó là các cầu thủ thiếu niên được sắp xếp nhặt bóng trong một số trận của đội một. Sau hai năm tôi được chọn tham gia vào truyền thống đó. Nhưng trận đấu tôi làm nhiệm vụ không phải trận đấu bình thường nào đó mà là trận đấu giữa Dortmund và Real Madrid ở Champions League. Madrid vừa giành Champions League ở năm trước và họ là Galácticos - Figo, Zidane, Ronaldo, Casillas, Roberto Carlos. Tất cả đều là những tên tuổi lớn sắp đến sân vận động của chúng tôi.
 
Tôi vẫn còn nhớ máu áo trắng tuyệt đẹp của Madrid đêm đó. Nó đẹp đến kinh ngạc. Và họ cũng chơi thứ bóng đá tuyệt diệu. Đôi lúc trong hiệp hai tôi đã nghĩ rằng, một ngày nào đó, tôi sẽ chơi cho Dortmund. Nhưng, dù thế nào đi nữa tôi cũng muốn chơi cho Real Madrid.
 
Thường thì Dortmund không cho phép ai vào sân ngay cả khi trận đấu đã kết thúc, các cậu bé nhặt bóng lại càng không. Nhưng đêm đó, tôi mặc kệ hết. Tôi quay sang cậu bạn nói, “Tớ sẽ đi vào khi trận đấu kết thúc. Tớ cần nhìn thấy cái áo đó trên người từng cầu thủ, tớ cần cảm nhận nó bằng đôi tay mình. Tớ cần phải gặp được Ronaldo.”
 
Và tôi đã làm chuyện đó. Thật tuyệt vời. Sau đó, tôi hứa với bản thân rằng sẽ mãi nhớ cảm giác ấy đến suốt đời.
 
Hai năm sau, tôi ra mắt Bundesliga trong màu áo Dortmund. Tôi mới chỉ 16 và là cầu thủ trẻ nhất lịch sử giải đấu. Trận đấu sân nhà đầu tiên là đối đầu với Schalke, một kình địch lớn nhất của chúng tôi. Sân Westfalenstadion luôn là nơi tuyệt vời để xem bóng đá - nhưng khi chúng tôi thi đấu với Schalke, nó còn náo động hơn thế. Để tôi lí giải nhé. Südtribüne (South Stand - khán đài phía nam) chứa hơn 25,000 người. Nó dốc và tràn ngập những cổ động viên phủ vàng từ đầu đến chân. Đó là những cổ động viên tuyệt vời nhất thế giới - tôi biết mọi người luôn nói thế, nhưng phải đến xem một trận đấu của Dortmund, bạn mới có thể hiểu họ tuyệt vời đến thế nào. Bạn phải đến để thấy được điều đó. Với tôi nó giống như Mona Lisa - là tuyệt tác nghệ thuật vĩ đại.
 
Ngày hôm đó, bức tường là thứ đầu tiên tôi nhìn thấy khi bước ra sân. Và thậm chí đến bây giờ vẫn là hình ảnh đầu tiên mà tôi thấy được. Từ trên sân, bạn không thể nhìn thấy đâu là điểm kết thúc. Một màu vàng phủ khắp, xa tít đến ngút tầm mắt.
 
Đó là cảnh tượng đẹp nhất trong thể thao mà tôi từng thấy.
 
Chúng tôi đã không thắng được Schalke, nhưng điều đó không mấy quan trọng nữa rồi. Tôi đã được sống trong giấc mơ của mình. Tôi chơi cho Dortmund ngay trước Bức Tường Vàng. Tôi đã ở Dortmund trong 6 năm và chất Borussia ăn sâu vào tâm hồn. Mỗi năm tôi cảm thấy yêu câu lạc bộ này thêm sâu đậm. Vợ chồng tôi hạnh phúc và hào hứng xây dựng gia đình trong thành phố - nơi đang dần trở thành một điều gì đó, với tôi, còn hơn cả chữ “quê nhà”
 
Sau chức vô địch Bundesliga 2011, tôi nhận được tin nhắn từ người đại diện:
 
“Này Nuri, Real Madrid muốn có cậu”
 
Điều này thực sự khiến tôi thích thú. Là một tin nhắn đấy. Nó không như những gì bạn tưởng tượng khi bạn chỉ là một cậu bé.
 
Tôi có nghe người ta nhắc tới tên mình trong mấy tin đồn chuyển nhượng, nhưng chưa bao giờ là Real Madrid. Và giờ, là họ. Màu áo trắng, sân Bernabéu, lịch sử. Tôi còn nhớ lời hứa với bản thân vài năm trước. Có một phần trong tôi muốn nói từ chối. Dortmund đã cho tôi rất nhiều - làm sao tôi có thể rời xa họ? Khó nghĩ quá. Chuyện này làm tôi mất ngủ luôn. Tôi nói chuyện hàng giờ với vợ và gia đình. Nhưng tôi phải nói chuyện với HLV của Dortmund, Juergen Klopp, trước khi tôi quyết định. Tôi sẽ nhớ cuộc nói chuyện hôm đó mãi mãi.
 
“Nuri, đây là lựa chọn của cậu”, ông ấy nói với tôi. “Nhưng nếu cậu đi, hãy luôn nhớ rằng tôi sẽ luôn ở bên cậu. Cậu mãi mãi là bạn của tôi.”
“Nếu tôi ở lại” - Tôi nói “tôi sẽ nghĩ đến cuộc sống ở Madrid. Thể xác tôi vẫn sẽ ở Dortmund nhưng tinh thần thì...”. “Tôi sẽ lạc lối mất. Tôi sẽ không thể sống như thế.” Và tôi nói với ông ấy rằng tôi chỉ có một cuộc đời để sống - và tôi không muốn để hối tiếc một phần nào cả.
 
Juergen hiểu và ông ấy bảo hãy đi theo tiếng gọi của con tim.
 
Ít giờ sau, tôi thông báo quyết định của mình. Vợ tôi, lúc đó đang có bầu tháng thứ tư, cùng tôi đến Madrid. Chúng tôi phải bắt đầu lại mọi thứ. Tôi nói được tiếng Tây Ban Nha, nhưng chúng tôi phải đương đầu với việc vợ tôi mang thai ở nước ngoài. Và sau đó tôi bị đau trong buổi tập đầu tiên ở Madrid - cuộc sống ở Tây Ban Nha không dễ dàng từ ngày đầu.
 
Tháng chín năm 2011, con trai chúng tôi ra đời. Với tôi, con thật hoàn hảo. Tôi thấy mình vô cùng hạnh phúc vì đã làm cha. Mẹ tôi và mẹ vợ bay đến với chúng tôi, còn tôi nhận ra mình rất nhớ nhà. Dortmund không chỉ là câu lạc bộ hay thành phố, đó là nơi những người quan trọng nhất nhất đời tôi đang sống.
 
Tôi cố gắng hồi phục nhanh nhất có thể, nhưng ở câu lạc bộ đề cao chiến thắng và chơi tốt như Madrid, việc trở lại là điều rất khó khăn. Tôi ngồi ngoài 6 tháng, và khi tôi gần trở lại thì Dortmund gọi sang Tây Ban Nha hỏi xem liệu tôi có muốn quay về không. Tôi không đến Madrid để rồi dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Nhưng rồi tôi chuyển đến Liverpool theo dạng cho mượn và cố gắng lấy lại trình độ tôi nghĩ tôi đã vươn tới.
 
Ở Anh, tôi còn cảm thấy xa nhà hơn. Tôi chơi không tốt - có điều gì đó mất đi trong những trận đấu của tôi. Tôi thực sự không thể lí giải nổi. Nhưng mọi thứ dần hiện ra trong tôi: tôi không mất thứ gì trong các trận đấu của mình, tôi đã mất đi thứ gì đó trong cuộc đời của mình. Tôi cần trở lại là một phần của ngôi nhà Dortmund. Những người ở đó là lí do tôi chơi bóng như bây giờ.
 
Người đại diện thực hiện vài cuộc gọi và vài tuần sau tôi quay về.
 
Tôi không rõ Bức Tường Vàng sẽ chấp nhận mình như thế nào khi trở lại. Đã có những tổn thương khi tôi rời đi. Tôi biết điều đó. Tôi dự bị trong trận đấu đầu tiên khi trở lại. Tôi chuẩn bị khởi động và ngay trước khi ra sân, Juergen gọi tôi lại và nói:
 
“Nuri...nhắm mắt lại. Cậu nghe thấy gì nào?”
 
Tôi quay mặt về phía Bức Tường Vàng và nhắm mắt lại. Họ đang hát vang tên tôi.
 
“Tôi thực sự đã nghĩ họ có thể ghét cậu rồi” Juergen nói. Và rồi ông ấy cười lớn khoái trá kiểu quen thuộc. Ông ấy vò đầu tôi, đẩy tôi vào sân và đám đông bắt đầu bùng nổ.
 
Sự gắn kết giữa tôi và người Dortmund chưa bao giờ đứt gãy. Bây giờ thì tôi đã biết điều đó.
 
Echte Liebe nghĩa là tình yêu đích thực, là yêu không cần điều kiện. Là tinh thần của Borussia. Là điểm mạnh của chúng tôi.
 
Và tôi cảm nhận rõ tinh thần ấy sau những ngày diễn ra vụ nổ bom.
 
Chúng tôi vẫn phải thi đấu vào ngày hôm sau. Và bạn cần phải hiểu, trong cuộc đời này có một điều mà tôi luôn mơ ước: thi đấu ở Champions League cho Borussia Dortmund. Mỗi trận đấu ở đấu trường châu Âu đều đặc biệt với tôi. Những trận đấu đêm như thế là lí do tại sao tôi thi đấu. Nhưng đêm nay...quá khác biệt. Trước trận đấu tôi không thể tập trung nổi. Tâm trí tôi lẩn quẩn bên cạnh con trai và vợ. Họ có ổn không? Họ có cần tôi ở nhà không? Dù tôi có ở đâu, tôi cũng không thể tránh khỏi suy nghĩ đó.
 
Tôi nhớ khi bước vào sân và làm điều tôi luôn làm: nhìn lên Bức Tường Vàng. Đêm đó, tôi nhìn thấy một trong những thứ đẹp nhất từng nhìn thấy. Các cổ động viên tạo ra bức tifo khổng lồ: BVB, là tên viết tắt của câu lạc bộ. Nó kéo dài từ đỉnh của khán đài cho đến gần mặt sân. Rất tuyệt vời. Và - thậm chí nó chỉ diễn ra trong vài phút - nó khiến tôi biết rằng mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.
 
Tôi ngồi trên ghế dự bị ở phần đầu. Trước khi vào sân ở hiệp hai, tôi không hề nghĩ về trận đấu. Tôi muốn về nhà và gặp gia đình mình - Tôi cũng muốn các cổ động viên về nhà đoàn tụ cùng người họ quan tâm. Tôi đã cố tập trung khi ở trên sân, cho dù không thể như những trận trước đó. Đó là trận đấu khó khăn nhất tôi từng thi đấu.
 
Khi về nhà, vợ tôi hỏi liệu có muốn nói gì về những điều đã xảy ra hôm trước không. Chúng tôi đã nói về sự ám ảnh đó, rằng chuyện xảy ra trên xe buýt sẽ không bao giờ biến mất, nó đã thay đổi thực tại của tôi, thay đổi tương lai của tôi.
 
Khoảnh khắc của nỗi sợ hãi đã in sâu vào tâm trí tôi mãi mãi, nhưng cách câu lạc bộ và thành phố của chúng tôi phản ứng khiến tôi cảm thấy tự hào. Sự chào đón nồng ấm các cổ động viên Monaco, sự đồng lòng của thành phố, và sự ủng hộ ở sân vận động chỉ trong vỏn vẹn chưa đầy 24 giờ sau vụ tấn công - thật sự tuyệt vời.
 
Chúng tôi hành xử theo cái cách mà chúng tôi được biết đến.
 
Yêu không điều kiện...
 
Echte liebe
 
Lược dịch từ: https://www.theplayerstribune.com/nuri-sahin-borussia-dortmund/
 
LUKASZ
 

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Ruben Amorim: "Tôi sẽ làm tất cả để đưa Man Utd trở về vị thế của mình"

Sau khi đặt chân đến Man Utd, tân HLV Ruben Amorim đã có cuộc phỏng vấn đầu tiên với phóng viên của CLB là Harry Robinson, ngay tại sân Old Trafford. Trong cuộc phỏng vấn với truyền thông nội bộ này, nhà cầm quân trẻ người Bồ Đào Nha đã giải thích lý do anh chọn đến đội chủ sân Old Trafford, cũng như khái quát về triết lý bóng đá của mình. Và đây là toàn bộ nội dung cuộc phỏng vấn ấy.

Ayoze Perez: Sau cơn mưa mù là nắng ấm

Từ một cái tên từng nổi lên tại xứ sở sương mù trong màu áo Newcastle cách đây gần một thập kỷ, rồi bất ngờ ngụp lặn bởi những ca chấn thương, Ayoze Perez giờ đây đã quay trở về quê hương Tây Ban Nha ấm áp và trở thành nguồn cảm hứng kỳ lạ mang đến nét tươi mới cho Villarreal trong mùa giải năm nay.

Rodri: “Quả bóng Vàng không làm thay đổi con người tôi”

Gặp chấn thương phải nghỉ thi đấu dài hạn, Rodri, chủ nhân của Quả bóng Vàng 2024, đã mời tạp chí France Football đến nhà riêng ở Madrid để chia sẻ những cảm xúc của anh về buổi lễ trao giải Ballon d’Or, những lời khen mà anh nhận được và về giải thưởng mà một cá nhân chơi ở vị trí tiền vệ phòng ngự hiếm hoi lắm mới nhận được.

Philipp Lahm: Từ phút ngắn ngủi tại Olympiastadion đến huyền thoại bóng đá Đức

Là cựu đội trưởng của cả Bayern Munich và đội tuyển Đức, Philipp Lahm có thể nói đã có một sự nghiệp thi đấu vô cùng thành công. Trong bài viết này, chúng ta sẽ được trở về với những kỷ niệm để tôn vinh nhà vô địch Champions League, World Cup và đã tham gia sâu vào kế hoạch tổ chức UEFA Euro 2024 của Đức.

Liệu Liverpool đã sẵn sàng để buông tay với Mohamed Salah?

Trong chưa đầy 2 tháng nữa, Mohamed Salah sẽ có quyền ký vào một thoả thuận trước hợp đồng với một đội bóng nước ngoài. Và giờ là lúc chúng ta đặt ra câu hỏi: Liệu Liverpool đã sẵn sàng để chia tay vị "Vua Ai Cập" của họ hay chưa?