Dòng máu Simeone và cơn say đòn của Juventus

Tác giả Hoài Thuận - Thứ Ba 29/11/2016 18:48(GMT+7)

Nếu được hỏi, Diego Simeone sẽ trả lời bất kỳ ai rằng ông không thường xuyên nói chuyện với con trai về chủ đề bóng đá. HLV đương nhiệm của Atletico Madrid hẳn vô cùng tự hào về những thành công bước đầu của Giovanni, nhưng cũng không muốn con trai chịu thêm áp lực khi nối gót mình.
Dòng máu Simeone và Cơn say đòn của Juventus
“Tôi chưa từng muốn chỉ điểm về những khía cạnh cụ thể trong lối chơi của nó”
– Diego nói trên sóng truyền hình hai tuần trước. Ông vẫn dành thời gian đến thăm Giovanni mọi khi có thể, và hai cha con vẫn thường xuyên liên lạc điện thoại với nhau. “Nhưng chúng tôi chỉ thường nói về cuộc sống” – ông khẳng định. 
Song, khi mới gia nhập Genoa từ River Plate mùa Hè này, “Simeone con” lại vẽ ra một bức tranh hoàn toàn khác. Trong buổi họp báo ra mắt, anh khẳng định cha mình “sống với bóng đá cả ngày, từ sân cỏ đến bữa ăn tối”. Thế nên, khi thấy số điện thoại của ông Diego nhá lên cuối tuần trước, Giovanni biết họ sẽ thảo luận bất tận về trận tiếp Juventus trên sân nhà của Genoa. Một khi trung phong số một Leonardo Pavoletti phải ngồi ngoài vì chấn thương, tiền đạo 21 tuổi sẽ có cơ hội đá chính. 
Hơn 16 năm về trước, một trong những bàn thắng nổi tiếng nhất sự nghiệp của Diego Simeone được ghi vào chính lưới Bà đầm già. Cú đánh đầu thành bàn của El Cholo vào ngày 01 tháng Tư năm 2000 ấy, đã giúp Lazio thắng tối thiểu 1-0 ngay tại Stadio delle Alpi, giúp họ rút ngắn khoảng cách với đối thủ đầu bảng xuống còn 3 điểm, để rồi sau cùng, lên thẳng ngôi vô địch. Diego đã kể Giovanni nghe ký ức ấy. Ông muốn con mình phải ghi bàn vào chiều Chủ nhật, để nhắc nhở cả thế giới về sức mạnh của dòng máu họ đang mang. 
Bàn thắng của Diego vào lưới Lão Bà ngày ấy
Đó có vẻ là một yêu cầu khá cao, khi đối thủ Juventus vừa trở về đấu trường quốc nội sau trận thắng Sevilla 3-1 ngay tại thánh địa Sanchez Pizjuan. Nhà ĐKVĐ Serie A cũng đã tạo được cách biệt 7 điểm với phần còn lại từ ngôi đầu. Đó là cách biệt lớn nhất họ từng có được khi Serie A bước qua 13 vòng đấu. 
Những người theo dõi Juve thường xuyên sẽ không dễ bị bình phong ấy che mắt. Phong độ gần đây của Lão bà thực chất thiếu ổn định. Không như những năm trước, mùa giải này Juve trông chờ nhiều vào các cá nhân hơn là sức mạnh tập thể. Bà đầm khởi đầu rất tệ trước Sevilla, bị dẫn trước từ sớm, và chỉ lật ngược tình thế khi đối thủ tự buông tay (bị đuổi người và dính một quả penalty trước giờ nghỉ).
Song, dẫu vậy, Juve vẫn là đội bóng khó bị đánh bại. Họ đã công việc của nhà vô địch: xoay xở chiến thắng bất chấp phong độ tệ hại. Bão chấn thương lấy đi của họ những trụ cột Paulo Dybala, Giorgio Chiellini, Andrea Barzagli và Gonzalo Higuain (không thể đá chính) trước Genona, nhưng xét trên giấy tờ, mười một con người của Juve vẫn vượt trội. 
Trong bối cảnh ấy, khi họp đội trước giờ xung trận, HLV Ivan Juric không thèm giảm nhẹ áp lực trước đối thủ lớn. Thay vào đó, ông chọn truyền tải một thông điệp lấp lửng: “Đối mặt Juve, các cậu phải tự chọn cách để chết.”
Đòn tâm lý đó hóa ra cho kết quả trên cả mong đợi. Phản ứng của các cầu thủ Genoa rất mạnh. Ngay từ tiếng còi xung trận, họ rượt đuổi giành từng đường bóng, và luôn tìm cách đưa bóng trực tiếp và nhanh nhất đến khung thành đối phương. 30 phút đầu tiên trên sân Marassi là 30 phút mà cả cầu trường không có thời gian để thở. Sau khoảng thời gian ấy, họ dẫn 3 bàn trắng trước Juve!
Juventus rõ ràng đã không thể lường trước nhịp độ trận đấu cao như vậy. Và nếu phải chọn hình ảnh tiêu biểu cho cách tiếp cận bệ rạc của họ, thì chính là Leonardo Bonucci. Trung vệ trụ cột mà Juve luôn tin tưởng đã tặng quà cho Genoa ngay ở phút thứ 3, với một pha giật gót (hỏng) không cần thiết. Chớp lấy thời cơ, Luca Rigoni cầm bóng xộc thẳng vào vòng cấm Juve. Rigoni sút, Gigi Buffon xuất sắc đẩy ra. Lucas Ocampos sút bồi, trung vệ Juve cản bóng trên vạch trắng. Và đây là Simeone đã vào cuộc. Cú sút đầu tiên tiếp tục bị Buffon đẩy ra, nhưng thủ môn kỳ cựu cũng chịu thua trước nhát dao cuối cùng của anh. 
Simeone con và cú đúp tuyệt vời
Cả SVĐ như muốn bùng cháy khi Simeone lao về các khán đài ăn mừng, nhưng đó chỉ là điểm xuất phát. Phút 13, Darko Lazovic loại bỏ Alex Sandro bên hành lang phải và căng ngang vào trong. Đến lúc này, bàn thắng 16 năm trước của Diego mới được tái hiện, khi Simeone bật người đón đường tạt, và đánh đầu lái bóng vào lưới. 
Juve mất phương hướng, mà theo một cây viết của La Repubblica, họ như một võ sĩ say đòn đến mất khả năng tự vệ. Dường như mỗi đường tạt của cầu thủ Genoa trong hiệp một đều tìm được một đồng đội không bị kèm bên trong. Ngay sau bàn thắng thứ hai của Simeone, Diego Laxalt đã châm bóng cho Rigoni bên phía đối diện, tạo điều kiện cho cầu thủ này dứt điểm từ cự ly gần, nhưng không thành công. 
Juve có thể đổ lỗi vì vắng Chiellini và Barzagli – 2/3 thành viên của BBC, nhưng dẫu vậy, họ vẫn không thể bào chữa cho sự lúng túng trong vòng 16m50 của Mehdi Benatina, một vệ vương đáng tín nhiệm khác. Việc ông Massimiliano Allegri xếp Daniel Alves đá trung vệ (thứ ba, lệch phải), với Stephan Lichtsteiner đá wing-back cũng khó lý giải. Nếu HLV này thiếu niềm tin vào Daniele Rugani (một điều dễ hiểu, khi anh mắc nhiều sai lầm trước Sevilla), thì tại sao lại không bố trí hàng thủ 4 người?
Khi các CĐV Juventus còn đang băn khoăn những câu hỏi đó, thì Genoa đưa bóng vào lưới lần thứ ba. Rigoni một lần nữa tìm được không gian trong vòng cấm đội khách. Anh nhận bóng từ đường chuyền bằng đầu sau một quả phạt góc rồi dứt điểm đập xà ngang bật ra. Nỗ lực phá bóng của Alex Sandro trở thành bàn phản lưới nhà.
Đó là bàn thắng cuối cùng trong trận này của Genoa. Juventus thức tỉnh muộn màng, tha thiết đòi trọng tài một quả 11m trước giờ nghỉ, khi Ocampos tác động tới Mario Mandzukic trong vòng cấm. Tiếc cho họ, một bàn thắng trong thời điểm đó có thể mở ra màn ngược dòng. 
Juve sau cùng chỉ tìm được bàn danh dự nhờ công Miralem Pjanic. Tiền vệ người Bosnia lại sút phạt thành bàn và đang lẳng lặng trở lại. Đó là niềm an ủi duy nhất cho họ. Juve thất trận 3-1 chung cuộc, gánh thêm chấn thương gân khoeo của Bonucci và cái xương mác bị gãy của Alves. Hậu vệ người Brazil sẽ ngồi ngoài đến hết kỳ nghỉ Đông, còn nếu tệ hơn, chỉ trở lại trong năm mới 2017.
Không may cho Juve, họ lại tiếp tục mất quân trong giai đoạn quan trọng. Từ đây cho đến Giáng sinh, Lão bà sẽ phải đối đầu Atalanta (đang bay cao với 6 trận thắng liên tiếp), đá derby della Mole (với đội Torino hay nhất trong nhiều thập kỷ) và chạm trán AS Roma ở Serie A. Trong bối cảnh đó, Juve cũng sẽ bay đến Doha để tranh Siêu Cúp Ý với Milan. 
Đã 11 năm rồi kể từ ngày Juve bị dẫn trước 3 bàn trong hiệp một ở một trận đấu tại Serie A
Ông Allegri khẳng định những “thất bại đích đáng” như thế này là tốt cho Juve, giúp họ giữ chân trên mặt đất và cẩn thận hơn trong phần còn lại của mùa giải. Nhưng chuyện không chỉ có thế. Đã 11 năm rồi kể từ ngày Juve bị dẫn trước 3 bàn trong hiệp một ở một trận đấu tại Serie A. Ông đổ lỗi cho sự tự mãn của các học trò, dẫn ra sự chênh lệch số lần phạm lỗi – 26 của Genoa so với 8 của Juve – như một viện chứng cho sự thiếu khát khao chiến đấu của đội áo trắng. Tuy nhiên, chất lượng ngày càng được cải thiện của các đối thủ cũng cần được lưu ý. 
Ở đây, Genoa dù thiếu vắng cả Pavoletti, chân chuyền số một Miguel Veloso và trung vệ Lucas Orban, cũng đã chơi rất xuất sắc. Rigoni là mối đe dọa thường trực, thoắt ẩn thoắt hiện giữa các khoảng trống và sẵn sàng vung kiếm. Laxalt và Lazovic thống trị hai hành lang cánh trong khi Ocampos chơi bóng đầy “tàn bạo” ở bên trong. Tuy nhiên, Simeone mới chắc chắn là ngôi sao của show diễn này. Anh không chỉ liên tục tìm kiếm các lỗ rò nơi hàng phòng ngự Juventus, mà còn tận dụng chúng để phá hủy cả cỗ máy bằng những đòn trừng phạt lạnh lùng. 
Sau tiếng còi mãn cuộc, trên mạng Twitter, Diego Simeone tải lên bức ảnh ghép kiểu ăn mừng của hai cha con sau hai bàn thắng vào lưới Juventus, sau 6084 ngày “xa cách”. Ông vốn không thích chỉ điểm con trai đá bóng, nhưng có những thứ được quy định sẵn trong dòng máu này. 
*Dịch từ bài viết của ký giả Paolo Bandini trên The Guardian

(https://www.theguardian.com/football/blog/2016/nov/28/giovanni-simeone-history-repeat-itself-genoa-thump-juventus-serie-a?CMP=share_btn_tw)
HOÀI THUẬN (TTVN)

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Liam Delap: Cánh én nhỏ tại Portman Road

Sẽ là thiển cận nếu mô tả Ipswich Town của Kieran McKenna là đội bóng một người. Nhưng với Liam Delap, họ thực sự đang sở hữu một chân sút có thể ghi bàn đều đặn. Delap chắc chắn là 1 trong những lý do chính giúp Ipswich (tạm) thoát ra khỏi nhóm 3 đội cuối BXH Premier League 2024/25.

Đêm huyền ảo ở Munich

Thật không tưởng và kỳ lạ, nhưng giờ tôi có thể nói với bản thân mình, ‘Chúa ơi, thì ra cảm giác vô địch là thế này! Tôi luôn luôn tự hỏi nó sẽ như thế nào, nhưng giờ tôi đã biết rồi!’.

Pep Guardiola gia hạn với Man City: Ai buồn, ai vui?

Lại một lần nữa trong những ngày tháng 11, Pep Guardiola lại quyết định gia hạn hợp đồng với Manchester City sau 2 lần gia hạn trước đó vào năm 2020 và 2022. Bản hợp đồng mới cho phép Pep gắn bó thêm 2 năm với đội chủ sân Etihad và đánh dấu cột mốc tròn 1 thập kỷ chiến lược gia vĩ đại này dẫn dắt nửa xanh thành Manchester.

Rodri: "Có nhiều thứ bạn sẽ không thể học được qua trường lớp mà phải tự chiêm nghiệm theo thời gian"

Khôn khéo trong cách ăn nói, kín đáo trong phong cách ăn mặc, là một người có học thức khi đã tốt nghiệp đại học và một cơ thể không dính một hình xăm... Có thể nói Rodri giống như một "cánh chim vừa lạ, vừa đặc biệt" trong thế hệ các cầu thủ đang thi đấu ở bóng đá hiện đại. Và ở cuộc phỏng vấn với Esquire, chúng ta sẽ có dịp hiểu nhiều hơn về con người và lối suy nghĩ của Rodri - cầu thủ đang chơi cho Man City vừa đoạt được danh hiệu Quả bóng vàng năm 2024.

Nghịch lý Vinícius Júnior

Vinícius Júnior đã thất bại trong cuộc đua Ballon d’Or vào tháng trước, nhưng bạn hãy thử nói với người hâm mộ Real Madrid rằng anh thực sự không xứng đáng giành Quả Bóng Vàng mà xem. “Vinícius, Ballon d'Or,” đám đông khán giả tại Santiago Bernabeu đã hát đi hát lại câu này vào hôm thứ 7, khi tiền đạo người Brazil lập hattrick trong chiến thắng 4-0 của Madrid trước Osasuna.

Luis Nani: Cuộc đời xoay trong những điệu santo

Gần 40 tuổi, thay vì lựa chọn nghỉ hưu ở những bãi biển xinh đẹp, Nani vẫn tiếp tục chơi bóng. Chẳng quan trọng là Manchester United lừng danh thế giới, Valencia đình đám một thời hay Sporting Lisbon giàu truyền thống, chỉ cần được ra sân và cống hiến, như thế là đủ mãn nguyện đối với ngôi sao người Bồ Đào Nha.

Ruben Amorim: "Tôi sẽ làm tất cả để đưa Man Utd trở về vị thế của mình"

Sau khi đặt chân đến Man Utd, tân HLV Ruben Amorim đã có cuộc phỏng vấn đầu tiên với phóng viên của CLB là Harry Robinson, ngay tại sân Old Trafford. Trong cuộc phỏng vấn với truyền thông nội bộ này, nhà cầm quân trẻ người Bồ Đào Nha đã giải thích lý do anh chọn đến đội chủ sân Old Trafford, cũng như khái quát về triết lý bóng đá của mình. Và đây là toàn bộ nội dung cuộc phỏng vấn ấy.