Diego Simeone: Atletico Madrid là cuộc sống

Tác giả Queen - Thứ Hai 08/07/2019 17:13(GMT+7)

Zalo

Bảy năm sau, tôi có thể nói rằng Atletico là cuộc sống của mình – tôi có 13 năm gắn liền với 1 CLB. 13 năm lịch sử, đó là một điều gì đó không tưởng.

Con trai út của tôi, Giuliano, nhúng chiếc bánh quy vào ly sữa, cắn 1 miếng rồi nhìn tôi.

Image result for diego simeone giuliano simeone

"Nhưng ba ơi, nếu ba làm tốt, ba sẽ không quay trở lại nữa."
 
Tôi nhớ ngày đó lắm. Đó là một ngày mà cú điện thoại đó đã thay đổi tất cả.
 
Cuộc gọi từ Atletico Madrid, nói rằng họ muốn nói chuyện với tôi. Cuộc gọi về việc tôi sẽ trở thành HLV của đội bóng.
 
Khi đó, tôi đang ở Mar del Plata – một thị trấn ven biển ở Argentina – dành vài ngày cùng với Giuliano. Nó khi đó mới 8 tuổi, chúng tôi đang ngồi ở một quán bar ăn bánh và uống café (cho tôi, còn thằng bé uống sữa). Tôi nói với thằng bé:
 
"Nhìn này con, cơ hội đã đến, ba sẽ có thể tới Atletico Madrid, ba không biết nên làm thế nào."
 
Giuliano bèn suy nghĩ về việc đó.
 
"Ba sẽ dẫn dắt chú Falcao? Ba sẽ đối đầu với chú Messi? Với chú Ronaldo sao?"
 
Thằng bé nói tất cả những câu như vậy với tôi. Và tôi gật đầu. Và giữa nhưng lúc nhúng bánh vào sữa, nó lại lặp đi lặp lại: "Ba, nhưng nếu ba làm tốt, ba sẽ không quay về nữa."
 
Dĩ nhiên là có hai mặt trong một vấn đề. Một mặt đó là sự may mắn, bởi tôi luôn muốn làm tốt. Nhưng mặt khác, đó là sự không may, rằng tôi sẽ không có cơ hội chứng kiến tụi nhỏ của tôi lớn lên.
 
Khi ấy tôi 27 28 tuổi, khi tôi thực sự quyết định sẽ trở thành HLV. Tôi từ nơi tập luyện về nhà – khi đó tôi còn chơi cho Lazio – cầm 1 tập hồ sơ và giả bộ như tôi đang phụ trách một buổi tập vậy.
 
Image result for diego simeone lazio

Các bạn biết cách tụi nhỏ tưởng tượng khi chúng chơi bóng rồi chứ? Tôi cũng làm như thế, ngay cả khi tôi là người lớn, chơi 1 trò chơi làm HLV. Tôi sử dụng đội bóng của mình, mường tượng tôi đang cho đội của tôi tập luyện. Tôi tưởng tượng trận đấu tiếp sau và lên kế hoạch cho tất cả những gì tôi cần.
 
Cuối ngày, xung quanh tôi là  giấy tờ, tất cả đều dày đặc những hình vẽ hay dòng ghi chú của tôi. Tôi thích viết tất cả vào giấy.
 
Làm tất cả những việc ấy là để khởi động cho niềm lạc quan trong tôi. 
 
Là một HLV, niềm đam mê lớn nhất bạn có chính là việc giúp các cầu thủ của mình cải thiện. Dĩ nhiên trở thành nhà vô địch là điều mà ai cũng muốn nhưng với tôi chức vô địch tuyệt nhất đối với một HLV chính là nhìn thấy cầu thủ của mình như Koke, Lucas Hernandez. Angel Correa – trưởng thành từ những giải hạng dưới , trở thành những cầu thủ chuyên nghiệp với đẳng cấp cao.
 
Khi tôi không chơi bóng nữa, và bắt đầu chuyển sang nghiệp cầm quân, tôi trở lại quê nhà ở Argentina, nơi tôi kết thúc sự nghiệp chơi bóng ở Racing Club. Lần đầu tiên họ đề nghị với tôi công việc huấn luyện, tôi hiểu rằng tôi nên nói không. Lần thứ hai? Cũng vậy.
 
Lần thứ 3, tôi đã đồng ý.
 
Đội bóng khi đó rất tồi tệ, tôi biết điều đó. Nhưng tôi cũng hiểu những cầu thủ ở đó, bởi họ đã từng là đồng đội của tôi, tôi tin rằng chúng tôi có thể làm tốt hơn.
 
Niềm tin ấy nhanh chóng được thử nghiệm.
 
Lần đầu tiên ngồi ở băng ghế lãnh đạo là một trải nghiệm khó khăn nhất mà 1 HLV từng trải qua. Đối với tôi thì cũng phải một thời gian kha khá đấy.
 
Chúng tôi để thua 3 trận đầu tiên, thậm chí còn chẳng ghi được bàn nào.
 
Mọi người ở Racing rất hay lo lắng. Có quá nhiều vấn đề - quá nhiều điều chúng tôi phải vượt qua – nhưng cứ vượt qua là chúng tôi có thêm sức mạnh. Nó giúp chúng tôi có thêm bảo đảm cho những gì chúng tôi đã đặt niềm tin.
 
Image result for diego simeone racing

Điều này đã mang tôi về lại Atletico Madrid.
 
Khi tôi rời CLB năm 2005, khi ấy tôi là một cầu thủ không tham gia quá nhiều vào các trận đấu của đội bóng. Sự có mặt của tôi ở đội khi đó là không hiệu quả, bởi nó không giúp ích được nhiều cho HLV. 
 
Vì sao ư? Bởi khi bạn già đi, bạn sẽ nhận lại hiệu ứng từ đám nhà báo, từ các CĐV và từ tình cảnh xung quanh bạn.
 
Nhưng từ khi tôi rời Madrid, tôi đã bắt đầu chuẩn bị cho sự trở lại.
 
Tôi biết tôi sắp dừng lại sự nghiệp ở Argentina, và tôi sẽ bắt đầu công việc huấn luyện ở đó. Nhưng, một cách nào đấy, tôi biết được cơ hội dẫn dắt Atletico Madrid sẽ tới, khi CLB gặp khó khăn, vì thế tôi đã sẵn sàng cho công việc này.
 
Khi điều đó xảy ra, tôi không nghĩ quá nhiều về việc tôi sẽ nói gì với các cầu thủ trong buổi gặp mặt đầu tiên. Tôi chưa bao giờ là người hay chuẩn bị chi tiết những gì sẽ nói – tôi cố gắng nói những gì mà tôi cảm nhận tức thì.
Diego Simeone Atletico Madrid là cuộc sống hình ảnh
HLV Diego Simeone không rời Atletico ở Hè 2019
"Europa League là một sự khởi đầu cho đội bóng này – một đội bóng mà ngay từ ban đầu đã luôn chiến đấu với những đội bóng xuất sắc nhất."
 
Tôi biết tôi có lợi thế. Tôi đã làm cầu thủ ở đây năm năm rưỡi. Tôi biết rất rõ những người ở đây, chủ tịch, từng chiếc ghế ngồi ở Vicente Calderon, và những con người ngồi ở đó…tất cả những hiểu biết ấy cho tôi cơ hội hướng đến những điều họ đang mong muốn.
 
Những người ở Atletico đều muốn một đội bóng giàu tính cạnh tranh. Một đội bóng mạnh ở phòng ngự. Một đội bóng có thể chơi phản công và gây phiền toái cho các đội mạnh.
 
Mục tiêu của tôi là tập trung vào điều đó.
 
Khi tôi đến, các cầu thủ đang trải qua khoảng thời gian đầy tiêu cực – họ đang ở vị trí thứ 10 ở La Liga và vừa mới bị Albacete loại khỏi Copa del Rey. Nhưng tôi tin rằng đội bóng có thể mang lại những gì mà CĐV đang mong chờ. 
 
Có một sợi dây liên kết khá chắc chắn giữa CĐV và các cầu thủ. Và ở môn thể thao này, người hâm mộ luôn thể hiện một niềm đam mê mãnh liệt. Đó mới chính là bóng đá.
 
Điểm khởi đầu thực sự đã đến sau 5 tháng kể từ ngày tôi tới đây làm HLV. Giành chức vô địch Europa League đầu tiên cùng nhau là sự khởi đầu của một chu kỳ mới, một chu kỳ quan trọng. Một chu kỳ mà chúng tôi đã cùng nhau cam kết lâu dài. 
 
Không còn nghi ngờ gì nữa, chức vô địch Europa League năm đó là sự khởi đầu cho đội bóng này. Đội bóng sinh ra để chiến đấu với những đội vĩ đại nhất. 

Để vô địch giải quốc nội Tây Ban Nha khi phải cạnh tranh với Real Madrid và Barcelona là điều gần như không khả thi. Trong suốt thập kỉ qua, hai đội bóng đó đã thống trị, với những cầu thủ cực kỳ xuất sắc.
 
Nhưng với sự chăm chỉ, bền bỉ và kiên trì cũng như với những cầu thủ giỏi, chúng tôi đã biến điều không thể thành có thể. Bởi nếu không có những cầu thủ giỏi ấy, chúng tôi sẽ không thể đạt được những điều chúng tôi muốn.
 
Bằng cách nào? Ngày nào cũng vậy, chúng tôi tin tưởng vào những điều chúng tôi đang làm. Và ở mùa bóng thứ hai tôi dẫn dắt đội, chúng tôi đã có được cơ hội. 
 
"Trong bóng đá, dừng lại và tận hưởng là điều không được phép – trong lúc bạn ngủ, người nào đó đang làm việc nỗ lực không ngừng."
 
Chúng tôi đã nhận thấy một trong hai đội kia – Real Madrid – đã bị lùi lại. Vì thế chúng tôi hướng tới mục tiêu còn lại: Barcelona.
 
Vào ngày cuối cùng của mùa giải, chúng tôi tới Camp Nou với mục tiêu chỉ cần 1 điểm để lên ngôi vô địch. 1 điểm cho mục tiêu đã được coi là không thể thực hiện được.
 
Sau hồi còi kết thúc trận đấu, tôi cùng với vị trợ lý của mình German Burgos bắt đầu nở nụ cười. Chúng tôi biết rằng chúng tôi có thể giành chức vô địch, nhưng chỉ khi nào điều đó được xác nhận, tôi mới có thể có niềm vui trọn vẹn. Còn sau đó? Thật khó để diễn tả. Đó là chuỗi cảm xúc hỗn độn.
 
Mùa giải đó chắc chắn là đáng nhớ trong lịch sử bóng đá Tây Ban Nha.
 
Nhưng trong bóng đá, dừng lại và tận hưởng là điều không được phép – trong lúc bạn ngủ, người nào đó đang làm việc nỗ lực không ngừng. Đôi khi chúng tôi tự hỏi liệu điều đó có xảy ra, làm việc 24 giờ mỗi ngày, người làm ở nơi này, người làm ở nơi kia, không có ai ngủ cả.
 
Bởi bóng đá là một môi trường đầy khắc nghiệt.
 
Chúng tôi không có nhiều sự lựa chọn về mặt tài chính để bỏ ra 150 nghìn hay 200 nghìn Euro cho một cầu thủ. Vì thế chúng tôi phải cố gắng, phải sáng tạo, phải luôn nghĩ rằng chúng tôi cần phải làm cho đội bóng tốt hơn và phần nào của đội bóng cần phải cải thiện. 
 
Mỗi năm chúng tôi lại bổ sung thêm sức mạnh.
 
Điều đó có nghĩa là chúng tôi phải làm việc rất nhiều, cố gắng mang về những cầu thủ có thể giúp đội bóng tốt hơn.
HLV Simeone
 
"Atletico là cuộc đời tôi – tôi có 13 năm lịch sử gắn liền với 1 đội bóng"
 
Các bạn có thể thấy một vài ảnh hưởng từ sự nghiệp chơi bóng của tôi lên cách tôi huấn luyện. nhưng thực sự chơi bóng và huấn luyện là hai mảng đời khác nhau.
 
Khi bạn là một cầu thủ bóng đá, bên cạnh việc hiểu về nhu cầu của đội bóng, bạn còn nghĩ cho bản thân bạn. Với HLV thì hoàn toàn trái ngược. Bạn phải hiểu tất cả mọi thứ. Bạn phải cố gắng đảm bảo mọi thứ phải tốt, giảm sức mạnh của đối thủ và tăng cường sức mạnh của đội mình.
 
Trên tất cả, bạn phải mạnh mẽ bởi vì xuyên suốt cả mùa giải, bạn phải nói những điều đúng đắn, đúng thời điểm, để các cầu thủ có thể theo bạn.
Diego Simeone: Atletico Madrid la cuoc song
 
Để tìm được những lời nói đúng đắn, bạn cần phải thoáng trong suy nghĩ. Tôi đã nghe rất nhiều. Và rồi, tôi sẽ đúc kết ra điều gì tốt nhất cho tất cả.
 
Nó không khác với điều tôi đã làm trong quán bar ở Mar del Plata khi tôi nói với Giuliano. "Ba không biết phải làm gì."
 
Bảy năm sau, tôi có thể nói rằng Atletico là cuộc sống của mình – tôi có 13 năm gắn liền với 1 CLB. 13 năm lịch sử, đó là một điều gì đó không tưởng.

Lược dịch: https://www.coachesvoice.com/atletico-madrid-diego-simeone-antoine-griezmann-la-liga/

Parasite
 

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

"Ông hoàng tuyến giữa" Rodri và một năm bất bại đáng kiêng nể

Từ góc độ cá nhân, tuần vừa qua đã là một tuần đặc biệt trong sự nghiệp của Rodri. Không chỉ bởi vì cầu thủ 27 tuổi đã thực hiện thành công hai quả penalty trong trận đấu giữa Tây Ban Nha và Brazil vào tối thứ Ba, mà trận hòa 3-3 còn đảm bảo rằng Rodri đã trải qua một năm hoàn hảo khi không phải nhận bất kì thất bại nào khi ra sân cho cả câu lạc bộ và đội tuyển quốc gia.

HLV Philippe Troussier: Người sai thời điểm

Được AFC ca ngợi là một trong những HLV xuất sắc nhất trước thềm Asian Cup 2023, chỉ sau hơn 2 tháng đã khép lại triều đại chóng vánh của mình như một trong những HLV tệ nhất lịch sử bóng đá Việt Nam, liệu HLV Philippe Troussier có thực sự thiếu may mắn?

Con số 20 của HLV Troussier và nụ cười của Bùi Hoàng Việt Anh

Số 20 là nỗi ám ảnh của HLV Philippe Troussier trong quãng thời gian ông dẫn dắt ĐTQG Việt Nam, ông tự nghĩ ra con số ấy với ý nói chỉ có 20% NHM ủng hộ mình, nhưng đằng sau 20%, vẫn còn những con số 20 khác mà chính vị chiến lược gia người Pháp không thể kiểm soát.

X
top-arrow