Diego Godin: Từ trận chiến tử thần tới trung vệ bậc nhất thời hiện đại

Tác giả Elflaco - Thứ Tư 15/05/2019 17:03(GMT+7)

Dù là ở bất kì nơi nào, thì Diego vẫn là Diego mà chúng ta từng biết và luôn dõi theo. Một trung vệ hoàn hảo. Một chiến binh. Một thủ lĩnh. Một người không bao giờ đầu hàng trước bất kì nghịch cảnh nào.

Cách thành phố cảng Rosario gần 60km về phía Nam, vườn quốc gia quần đảo Santa Fe, là một khu bảo tồn với khoảng 10 hòn đảo nhỏ trên sông cùng sự phong phú đa dạng các loại đồng thực vật, có tổng diện tích khoảng 2.900 ha, thường là khu vực “cắm trại” ưa thích của người dân nơi này.
 
Một ngày cuối tuần tháng Tư năm 1990, ông bà Julio – Iris cùng hai con nhỏ của họ, Lucia (6 tuổi) và Diego (4 tuổi) có mặt tại vườn quốc gia quần đảo Santa Fe, cho một chuyến du ngoạn đặc biệt của gia đình nhỏ này. Đấy là món quà dành cho Lucia, trước khi cô bé bước vào lớp Một. Và cũng là lần đầu tiên chú nhóc Diego được đi chơi xa một bữa thỏa thích.
 
Trong khi ông Julio và bà Iris đang bận bịu với việc kiếm củi để nhóm lửa thì hai chị em Lucia – Diego lang thang dọc rìa sông. Mải mê chạy theo những chú cá đang tung tăng bơi lội, cậu bé Diego trượt chân ngã xuống dòng sông, vốn đang chảy khá xiết trong tiết trời cuối Xuân.
 
  

Quá hoảng sợ, tất cả những gì Lucia có thể làm lúc ấy là chạy đi tìm bố mẹ. Khi họ quay lại, may mắn thay chú nhóc Diego vẫn chưa bị dòng nước cuốn trôi. Cậu bé 4 tuổi, trong bộ quần áo dầy, bằng sức mạnh của bản năng sinh tồn, đã vùng vẫy để nhích từng chút một về bờ thay vì bị dòng sông “nuốt chửng”. Chú nhóc 4 tuổi ấy, trước đó, chưa từng trải qua bất kì một khóa học bơi cơ bản nào.
 
Hai năm sau, chú nhóc nhỏ bé Diego bước vào cuộc sống học đường ở trường Tiểu học Rosario. Và tại đây, chú sớm “nổi tiếng” nhờ sự can đảm và… tài đánh đấm của mình. Diego không phải “kẻ bắt nạt” nhưng Diego là cậu bé lớp Một duy nhất dám chống lại nhưng tay đầu gấu lớn hơn tại trường. 
 
Giáo viên tiểu học của Diego vẫn nhớ như in một câu chuyện về chú nhóc. Giờ ra chơi, Diego đợi kẻ bắt nạt, to gấp đôi cậu ở sân trường và bằng một cú đấm thẳng vào mũi, chú nhóc đã hạ gục đối thủ. Đấy có thể không phải là “cách đối phó chuẩn mực đối với những nạn nhân của việc bắt nạt trong trường học” nhưng là cách mà Diego đã chọn. 
 
Diego phải viết bản kiểm điểm sau vụ việc đó. Nhưng chiến đấu để sinh tồn, bằng sự can đảm và quyết tâm không ngừng, chính là con người của cậu. Là hướng đi mà cậu lựa chọn cho hành trình cuộc đời của mình.
 
Diego là một cậu bé thích thể thao. Từ tiểu học tới cấp phổ thông, cậu chơi nhiều môn thể thao, từ bơi lội, điền kinh, bóng chuyền, bóng rổ và tất nhiên bóng đá, môn nào cũng khá cả. Nhưng bóng đá, như bao đưa trẻ Uruguay, là thứ mà Diego đam mê nhất. Trước sinh nhật tuổi 15, Diego gia nhập Học viện bóng đá trẻ Defensor Sporting ở Montevideo, cách quê nhà Rosario hơn 500km, nơi cậu theo đuổi giấc mơ cầu thủ chuyên nghiệp ở vị trí một tiền vệ tấn công.
 
Nhưng tại Defensor, Diego không có cơ hội. Theo đánh giá của các HLV nơi này, cậu đơn giản là không đủ tốt ở vị trí “số 10”. Và đến năm Diego 17 tuổi, tên của cậu xuất hiện trong danh sách thải loại của Học viện. Diego thu dọn đồ đạc và trở về Rosario với trái tim tan vỡ. Với một chàng trai ở tuổi ấy, đấy là cú sốc khiến một Diego từng-rất-mạnh-mẽ nghĩ đến chuyện từ bỏ bóng đá. Diego nhốt mình trong căn phòng nhỏ một tháng trời trước khi “vận may” xuất hiện. 
 
Lời mời từ Atletico Cerro, CLB nhỏ tại Montevideo, cho một cuộc buổi thi tuyển. Với Diego, đấy có lẽ là cơ hội cuối cùng để cậu có thể tiếp tục hành trình bóng đá. Diego trở lại Montevideo và trong buổi “test” đầu tiên và duy nhất ở Cerro, cậu đã tạo ấn tượng tốt. Diego được chọn nhưng với một điều kiện cậu phải thích nghi để chơi ở một vai trò mới, bởi Cerro không cần một “số 10”.
 
Sự nghiệp bóng đá của Diego, chính thức được khởi động lại, ở vị trí một tiền vệ cánh phải, vai trò mà cậu thể hiện không đến nỗi nào, đủ để Diego có được một suất đá chính thường xuyên ở đội U-18 Cerro đá giải hạng Ba Uruguay.
 
Cho tới gần 18 tuổi, Diego vẫn là một tiền vệ cánh (phải). Để rồi một bước ngoặt nữa xảy ra vào đầu mùa giải 2003. Đấy là thời điểm mà đội trẻ Cerro khủng hoảng hàng thủ, với những ca chấn thương và án treo giò liên tiếp với các hậu vệ. Và Diego, với chiều cao 1m87, giỏi không chiến, là người được chọn để “đóng thế” vai trò một trung vệ.
 
Diego, một tiền vệ thích ghi bàn, dĩ nhiên, chẳng hào hứng gì với chuyện làm “cascadeur” kiểu này. Bản thân Diego cũng không nghĩ là mình đủ tốt để chơi ở một vị trí chuyên tâm vào việc phòng ngự. Nhưng trong hoàn cảnh ấy, cậu chỉ có duy nhất 1 con đường: chấp nhận thử thách. 
 
 
Hóa ra đó không hề là một thử thách khó nhằn mà là cơ hội đổi đời tuyệt vời cho Diego. Chàng trai 18 tuổi chơi tốt ở vị trí trung tâm hàng thủ Cerro đến nỗi chính cậu và các HLV đội trẻ Cerro không muốn phải “xét lại” khi các hậu vệ khác trở lại sau chấn thương và án treo giò. 
 
Sự thăng tiến mạnh mẽ và khó tin của Diego ở đội U-18 dĩ nhiên được thông tin liên tục tới Ban huấn luyện đội một. Và ba tháng sau lần-đầu-tiên-đá-trung-vệ, Diego được HLV đội một Cerro thời điểm ấy, Gerardo Pelusso điền tên vào đội hình thi đấu giai đoạn hai mùa giải Hạng Nhất Uruguay.
 
Diego ra sân 2 trận mùa đó ở vị trí trung vệ. 14 trận ở mùa kế tiếp. 17 trận ở mùa giải thứ ba trước khi trở thành thủ lĩnh không-phải-bàn-cãi ở mùa giải thứ 4 (2005/06), với băng thủ quân đội một Cerro ở tuổi đôi mươi, với 5 bàn thắng cùng kĩ năng phòng ngự siêu hạng trong 30 trận đá trọn vẹn ở giải VĐQG Uruguay.
 
  

Hè 2006, thời điểm tài năng của Diego trở thành một chủ đề bàn tán không ngớt ở Montevideo, chàng trai của chúng ta chính thức chuyển tới Nacional, một trong 2 CLB giàu truyền thống nhất Uruguay, nơi Diego tiếp tục tỏa sáng trước khi bắt đầu một hành trình mới, tại Tây Ban Nha, với Villarreal. Sau 3 mùa giải tại Villarreal, Diego gia nhập Atletico Madrid năm 2011 và trở thành một trong những biểu tượng bậc nhất của CLB thủ đô Tây Ban Nha trong gần một thập kỉ qua.
 
Từ bờ vực của thất bại, từ một tiền vệ không-đủ-tốt bị thải loại bởi Defensor năm 17 tuổi, Diego đã đi một hành trình rất dài, trải qua biết bao thăng trầm cùng nỗ lực chiến thắng nghịch cảnh đáng ngưỡng mộ, để trở thành một trong những chuyên gia phòng ngự xuất sắc nhất bóng đá đương đại, trong màu áo Atletico và đội tuyển Uruguay.
 
“Thứ gì không thể giết chết bạn, sẽ khiến bạn mạnh mẽ hơn bội phần”. Nếu Diego từ bỏ bóng đá sau cú sốc đầu đời ở Defensor, nếu Diego không chấp nhận thử thách đá trung vệ ở Cerro, thì liệu cậu sẽ có một hành trình bóng đá đáng nhớ đến vậy?
 
 
Cuối tuần trước, sau 9 mùa giải không-thể-nào-quên cùng Atletico, nơi Diego chơi 380 trận, giành 8 danh hiệu các loại, với đỉnh cao vô địch La Liga 2013/14 và cả hai lần lỗi hẹn ở chung kết Champions League các năm 2014, 2016, anh đã chính thức nói lời chia tay CLB này. 
 
Sau trận đấu trên sân Levante vào tối Chủ Nhật này, Diego sẽ bắt đầu một hành trình mới. Ở tuổi 33. Có thể là tại Inter, hoặc 1 CLB nào đó của châu Âu. Nhưng dù là ở bất kì nơi nào, thì Diego vẫn là Diego mà chúng ta từng biết và luôn dõi theo. Một trung vệ hoàn hảo. Một chiến binh. Một thủ lĩnh. Một người không bao giờ đầu hàng trước bất kì nghịch cảnh nào.
 
Như anh đã từng, khi còn là một cậu bé 4 tuổi chiến đấu với tử thần giữa dòng nước xiết tại Rosario thuở nào. Diego Godin.
 
 
 
EL FLACO (TTVN)
 
 

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Nụ cười chân thành của Xuân Son

Với tài năng xuất chúng, Nguyễn Xuân Son có thể không phải một ví dụ điển hình, nhưng vẫn là trường hợp đáng tham khảo cho bất kỳ ai trong chúng ta. Bất kỳ ai đang bước đi mà mang theo sự biết ơn, chân thành và niềm nở bên mình. Đó là 3 lớp kính chồng tạo nên phép màu “vạn hoa” của trung phong số một Việt Nam hiện tại.

Tại Chelsea, Sancho đang trở thành mẫu cầu thủ mà Man Utd từng kỳ vọng?

Điều đáng ngạc nhiên nhất trong pha ghi bàn tuyệt đẹp của Jadon Sancho trước Tottenham Hotspur không phải là bản thân cú sút chìm, đưa quả bóng đi theo quỹ đạo vòng cung từ bên ngoài vòng cấm bay chạm cột xa khung thành của Fraser Forster rồi bật vào lưới. Mà chính là việc anh đã quyết định dứt điểm trong khoảnh khắc đó.

Lối thoát nào cho tương lai Marcus Rashford?

“Trận đấu tiếp theo. Một tuần mới và cuộc sống mới”. Đó là thông điệp của HLV Ruben Amorim gửi đến Marcus Rashford sau khi loại tiền đạo này khỏi đội hình Man United ở trận derby Manchester vào Chủ Nhật tuần trước.

Phía trước Man City là gì khi ngay cả Pep cũng nghi ngờ bản thân?

Sau trận thua ngược 1-2 trước MU ở derby Manchester đêm Chủ nhật vừa qua, Pep Guardiola cay đắng nói rằng ông là một HLV không đủ giỏi. Liệu đấy là một lời thừa nhận mang màu sắc chán nản trong bối cảnh vận đen đeo bám, hay quả thực, Pep đã “hết bài” và không còn đủ khả năng giúp City ngự trị trên đỉnh cao?