Diego Godin: Từ trận chiến tử thần tới trung vệ bậc nhất thời hiện đại

Tác giả Elflaco - Thứ Tư 15/05/2019 17:03(GMT+7)

Dù là ở bất kì nơi nào, thì Diego vẫn là Diego mà chúng ta từng biết và luôn dõi theo. Một trung vệ hoàn hảo. Một chiến binh. Một thủ lĩnh. Một người không bao giờ đầu hàng trước bất kì nghịch cảnh nào.

Cách thành phố cảng Rosario gần 60km về phía Nam, vườn quốc gia quần đảo Santa Fe, là một khu bảo tồn với khoảng 10 hòn đảo nhỏ trên sông cùng sự phong phú đa dạng các loại đồng thực vật, có tổng diện tích khoảng 2.900 ha, thường là khu vực “cắm trại” ưa thích của người dân nơi này.
 
Một ngày cuối tuần tháng Tư năm 1990, ông bà Julio – Iris cùng hai con nhỏ của họ, Lucia (6 tuổi) và Diego (4 tuổi) có mặt tại vườn quốc gia quần đảo Santa Fe, cho một chuyến du ngoạn đặc biệt của gia đình nhỏ này. Đấy là món quà dành cho Lucia, trước khi cô bé bước vào lớp Một. Và cũng là lần đầu tiên chú nhóc Diego được đi chơi xa một bữa thỏa thích.
 
Trong khi ông Julio và bà Iris đang bận bịu với việc kiếm củi để nhóm lửa thì hai chị em Lucia – Diego lang thang dọc rìa sông. Mải mê chạy theo những chú cá đang tung tăng bơi lội, cậu bé Diego trượt chân ngã xuống dòng sông, vốn đang chảy khá xiết trong tiết trời cuối Xuân.
 
  

Quá hoảng sợ, tất cả những gì Lucia có thể làm lúc ấy là chạy đi tìm bố mẹ. Khi họ quay lại, may mắn thay chú nhóc Diego vẫn chưa bị dòng nước cuốn trôi. Cậu bé 4 tuổi, trong bộ quần áo dầy, bằng sức mạnh của bản năng sinh tồn, đã vùng vẫy để nhích từng chút một về bờ thay vì bị dòng sông “nuốt chửng”. Chú nhóc 4 tuổi ấy, trước đó, chưa từng trải qua bất kì một khóa học bơi cơ bản nào.
 
Hai năm sau, chú nhóc nhỏ bé Diego bước vào cuộc sống học đường ở trường Tiểu học Rosario. Và tại đây, chú sớm “nổi tiếng” nhờ sự can đảm và… tài đánh đấm của mình. Diego không phải “kẻ bắt nạt” nhưng Diego là cậu bé lớp Một duy nhất dám chống lại nhưng tay đầu gấu lớn hơn tại trường. 
 
Giáo viên tiểu học của Diego vẫn nhớ như in một câu chuyện về chú nhóc. Giờ ra chơi, Diego đợi kẻ bắt nạt, to gấp đôi cậu ở sân trường và bằng một cú đấm thẳng vào mũi, chú nhóc đã hạ gục đối thủ. Đấy có thể không phải là “cách đối phó chuẩn mực đối với những nạn nhân của việc bắt nạt trong trường học” nhưng là cách mà Diego đã chọn. 
 
Diego phải viết bản kiểm điểm sau vụ việc đó. Nhưng chiến đấu để sinh tồn, bằng sự can đảm và quyết tâm không ngừng, chính là con người của cậu. Là hướng đi mà cậu lựa chọn cho hành trình cuộc đời của mình.
 
Diego là một cậu bé thích thể thao. Từ tiểu học tới cấp phổ thông, cậu chơi nhiều môn thể thao, từ bơi lội, điền kinh, bóng chuyền, bóng rổ và tất nhiên bóng đá, môn nào cũng khá cả. Nhưng bóng đá, như bao đưa trẻ Uruguay, là thứ mà Diego đam mê nhất. Trước sinh nhật tuổi 15, Diego gia nhập Học viện bóng đá trẻ Defensor Sporting ở Montevideo, cách quê nhà Rosario hơn 500km, nơi cậu theo đuổi giấc mơ cầu thủ chuyên nghiệp ở vị trí một tiền vệ tấn công.
 
Nhưng tại Defensor, Diego không có cơ hội. Theo đánh giá của các HLV nơi này, cậu đơn giản là không đủ tốt ở vị trí “số 10”. Và đến năm Diego 17 tuổi, tên của cậu xuất hiện trong danh sách thải loại của Học viện. Diego thu dọn đồ đạc và trở về Rosario với trái tim tan vỡ. Với một chàng trai ở tuổi ấy, đấy là cú sốc khiến một Diego từng-rất-mạnh-mẽ nghĩ đến chuyện từ bỏ bóng đá. Diego nhốt mình trong căn phòng nhỏ một tháng trời trước khi “vận may” xuất hiện. 
 
Lời mời từ Atletico Cerro, CLB nhỏ tại Montevideo, cho một cuộc buổi thi tuyển. Với Diego, đấy có lẽ là cơ hội cuối cùng để cậu có thể tiếp tục hành trình bóng đá. Diego trở lại Montevideo và trong buổi “test” đầu tiên và duy nhất ở Cerro, cậu đã tạo ấn tượng tốt. Diego được chọn nhưng với một điều kiện cậu phải thích nghi để chơi ở một vai trò mới, bởi Cerro không cần một “số 10”.
 
Sự nghiệp bóng đá của Diego, chính thức được khởi động lại, ở vị trí một tiền vệ cánh phải, vai trò mà cậu thể hiện không đến nỗi nào, đủ để Diego có được một suất đá chính thường xuyên ở đội U-18 Cerro đá giải hạng Ba Uruguay.
 
Cho tới gần 18 tuổi, Diego vẫn là một tiền vệ cánh (phải). Để rồi một bước ngoặt nữa xảy ra vào đầu mùa giải 2003. Đấy là thời điểm mà đội trẻ Cerro khủng hoảng hàng thủ, với những ca chấn thương và án treo giò liên tiếp với các hậu vệ. Và Diego, với chiều cao 1m87, giỏi không chiến, là người được chọn để “đóng thế” vai trò một trung vệ.
 
Diego, một tiền vệ thích ghi bàn, dĩ nhiên, chẳng hào hứng gì với chuyện làm “cascadeur” kiểu này. Bản thân Diego cũng không nghĩ là mình đủ tốt để chơi ở một vị trí chuyên tâm vào việc phòng ngự. Nhưng trong hoàn cảnh ấy, cậu chỉ có duy nhất 1 con đường: chấp nhận thử thách. 
 
 
Hóa ra đó không hề là một thử thách khó nhằn mà là cơ hội đổi đời tuyệt vời cho Diego. Chàng trai 18 tuổi chơi tốt ở vị trí trung tâm hàng thủ Cerro đến nỗi chính cậu và các HLV đội trẻ Cerro không muốn phải “xét lại” khi các hậu vệ khác trở lại sau chấn thương và án treo giò. 
 
Sự thăng tiến mạnh mẽ và khó tin của Diego ở đội U-18 dĩ nhiên được thông tin liên tục tới Ban huấn luyện đội một. Và ba tháng sau lần-đầu-tiên-đá-trung-vệ, Diego được HLV đội một Cerro thời điểm ấy, Gerardo Pelusso điền tên vào đội hình thi đấu giai đoạn hai mùa giải Hạng Nhất Uruguay.
 
Diego ra sân 2 trận mùa đó ở vị trí trung vệ. 14 trận ở mùa kế tiếp. 17 trận ở mùa giải thứ ba trước khi trở thành thủ lĩnh không-phải-bàn-cãi ở mùa giải thứ 4 (2005/06), với băng thủ quân đội một Cerro ở tuổi đôi mươi, với 5 bàn thắng cùng kĩ năng phòng ngự siêu hạng trong 30 trận đá trọn vẹn ở giải VĐQG Uruguay.
 
  

Hè 2006, thời điểm tài năng của Diego trở thành một chủ đề bàn tán không ngớt ở Montevideo, chàng trai của chúng ta chính thức chuyển tới Nacional, một trong 2 CLB giàu truyền thống nhất Uruguay, nơi Diego tiếp tục tỏa sáng trước khi bắt đầu một hành trình mới, tại Tây Ban Nha, với Villarreal. Sau 3 mùa giải tại Villarreal, Diego gia nhập Atletico Madrid năm 2011 và trở thành một trong những biểu tượng bậc nhất của CLB thủ đô Tây Ban Nha trong gần một thập kỉ qua.
 
Từ bờ vực của thất bại, từ một tiền vệ không-đủ-tốt bị thải loại bởi Defensor năm 17 tuổi, Diego đã đi một hành trình rất dài, trải qua biết bao thăng trầm cùng nỗ lực chiến thắng nghịch cảnh đáng ngưỡng mộ, để trở thành một trong những chuyên gia phòng ngự xuất sắc nhất bóng đá đương đại, trong màu áo Atletico và đội tuyển Uruguay.
 
“Thứ gì không thể giết chết bạn, sẽ khiến bạn mạnh mẽ hơn bội phần”. Nếu Diego từ bỏ bóng đá sau cú sốc đầu đời ở Defensor, nếu Diego không chấp nhận thử thách đá trung vệ ở Cerro, thì liệu cậu sẽ có một hành trình bóng đá đáng nhớ đến vậy?
 
 
Cuối tuần trước, sau 9 mùa giải không-thể-nào-quên cùng Atletico, nơi Diego chơi 380 trận, giành 8 danh hiệu các loại, với đỉnh cao vô địch La Liga 2013/14 và cả hai lần lỗi hẹn ở chung kết Champions League các năm 2014, 2016, anh đã chính thức nói lời chia tay CLB này. 
 
Sau trận đấu trên sân Levante vào tối Chủ Nhật này, Diego sẽ bắt đầu một hành trình mới. Ở tuổi 33. Có thể là tại Inter, hoặc 1 CLB nào đó của châu Âu. Nhưng dù là ở bất kì nơi nào, thì Diego vẫn là Diego mà chúng ta từng biết và luôn dõi theo. Một trung vệ hoàn hảo. Một chiến binh. Một thủ lĩnh. Một người không bao giờ đầu hàng trước bất kì nghịch cảnh nào.
 
Như anh đã từng, khi còn là một cậu bé 4 tuổi chiến đấu với tử thần giữa dòng nước xiết tại Rosario thuở nào. Diego Godin.
 
 
 
EL FLACO (TTVN)
 
 

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Liam Delap: Cánh én nhỏ tại Portman Road

Sẽ là thiển cận nếu mô tả Ipswich Town của Kieran McKenna là đội bóng một người. Nhưng với Liam Delap, họ thực sự đang sở hữu một chân sút có thể ghi bàn đều đặn. Delap chắc chắn là 1 trong những lý do chính giúp Ipswich (tạm) thoát ra khỏi nhóm 3 đội cuối BXH Premier League 2024/25.

Đêm huyền ảo ở Munich

Thật không tưởng và kỳ lạ, nhưng giờ tôi có thể nói với bản thân mình, ‘Chúa ơi, thì ra cảm giác vô địch là thế này! Tôi luôn luôn tự hỏi nó sẽ như thế nào, nhưng giờ tôi đã biết rồi!’.

Pep Guardiola gia hạn với Man City: Ai buồn, ai vui?

Lại một lần nữa trong những ngày tháng 11, Pep Guardiola lại quyết định gia hạn hợp đồng với Manchester City sau 2 lần gia hạn trước đó vào năm 2020 và 2022. Bản hợp đồng mới cho phép Pep gắn bó thêm 2 năm với đội chủ sân Etihad và đánh dấu cột mốc tròn 1 thập kỷ chiến lược gia vĩ đại này dẫn dắt nửa xanh thành Manchester.

Rodri: "Có nhiều thứ bạn sẽ không thể học được qua trường lớp mà phải tự chiêm nghiệm theo thời gian"

Khôn khéo trong cách ăn nói, kín đáo trong phong cách ăn mặc, là một người có học thức khi đã tốt nghiệp đại học và một cơ thể không dính một hình xăm... Có thể nói Rodri giống như một "cánh chim vừa lạ, vừa đặc biệt" trong thế hệ các cầu thủ đang thi đấu ở bóng đá hiện đại. Và ở cuộc phỏng vấn với Esquire, chúng ta sẽ có dịp hiểu nhiều hơn về con người và lối suy nghĩ của Rodri - cầu thủ đang chơi cho Man City vừa đoạt được danh hiệu Quả bóng vàng năm 2024.

Nghịch lý Vinícius Júnior

Vinícius Júnior đã thất bại trong cuộc đua Ballon d’Or vào tháng trước, nhưng bạn hãy thử nói với người hâm mộ Real Madrid rằng anh thực sự không xứng đáng giành Quả Bóng Vàng mà xem. “Vinícius, Ballon d'Or,” đám đông khán giả tại Santiago Bernabeu đã hát đi hát lại câu này vào hôm thứ 7, khi tiền đạo người Brazil lập hattrick trong chiến thắng 4-0 của Madrid trước Osasuna.

Luis Nani: Cuộc đời xoay trong những điệu santo

Gần 40 tuổi, thay vì lựa chọn nghỉ hưu ở những bãi biển xinh đẹp, Nani vẫn tiếp tục chơi bóng. Chẳng quan trọng là Manchester United lừng danh thế giới, Valencia đình đám một thời hay Sporting Lisbon giàu truyền thống, chỉ cần được ra sân và cống hiến, như thế là đủ mãn nguyện đối với ngôi sao người Bồ Đào Nha.

Ruben Amorim: "Tôi sẽ làm tất cả để đưa Man Utd trở về vị thế của mình"

Sau khi đặt chân đến Man Utd, tân HLV Ruben Amorim đã có cuộc phỏng vấn đầu tiên với phóng viên của CLB là Harry Robinson, ngay tại sân Old Trafford. Trong cuộc phỏng vấn với truyền thông nội bộ này, nhà cầm quân trẻ người Bồ Đào Nha đã giải thích lý do anh chọn đến đội chủ sân Old Trafford, cũng như khái quát về triết lý bóng đá của mình. Và đây là toàn bộ nội dung cuộc phỏng vấn ấy.

Ayoze Perez: Sau cơn mưa mù là nắng ấm

Từ một cái tên từng nổi lên tại xứ sở sương mù trong màu áo Newcastle cách đây gần một thập kỷ, rồi bất ngờ ngụp lặn bởi những ca chấn thương, Ayoze Perez giờ đây đã quay trở về quê hương Tây Ban Nha ấm áp và trở thành nguồn cảm hứng kỳ lạ mang đến nét tươi mới cho Villarreal trong mùa giải năm nay.