Del Piero – Quý Ông không bao giờ rời bỏ Lão Bà

Tác giả Phương Linh - Chủ Nhật 22/05/2016 11:08(GMT+7)

Có một huyền thoại của Calcio day dứt với ước mơ đoạt Scudetto cùng Fiorentina. Đã có thời điểm Fio tham vọng vô địch nước Ý vào năm 1994, nhưng có một huyền thoại áo sọc trắng đen ngáng đường Batistuta bằng một cú vô lê đẳng cấp. Huyền thoại ấy giúp Juve thắng ngược 3-2 trước đội đầu bảng Fio, giúp Lão bà giành được chiến thắng. Những người Tuscany cay lắm, cay cú nhưng vẫn ngã mũ kính phục anh, quý ông thành Turin, Alessandro Del Piero.
Del Piero – Quý Ông không bao giờ rời bỏ Lão Bà
Nói đến Alessandro Del Piero, người ta chỉ nhớ về tài năng của anh, lòng tận hiến và trung thành của chàng trai có khuôn mặt quý tộc, nét đẹp trai cổ điển của những người Italia cùng với mái tóc bồng bềnh lướt đi theo từng làn gió trên sân của Del Piero, Riêng tôi, Il Fenomeno Vero hiện lên trong tôi là những sự lựa chọn đúng đắn của mình. Thuở nhỏ, anh phải chọn lựa giữa thủ môn và tiền đạo. Một nơi mà anh chẳng cần tốn mấy mồ hôi, lại ít trầy xước, va chạm hơn. Nhưng anh lựa chọn tiền đạo, bởi anh thích thú khi dốc bóng qua các hậu vệ, chuyền bóng đi, tung ra một cú sút, anh là một tay săn bàn bẩm sinh. Và khi anh phải đứng trước việc có nên từ bỏ bóng đá vì bị chê thấp bé ở Padova, anh vẫn đi theo con đường quần đùi áo số và đến nay sau hơn 20 năm, anh vẫn chưa từ bỏ nó. Nhưng tôi tự hỏi, nếu anh được chọn lại, anh sẽ nghĩ đến gì?
 
Anh bộc bạch, có lẽ anh sẽ làm thợ điện như bố anh đã từng làm, nhưng anh vẫn sống chết với bóng đá, với Juve. Vài hôm sau ngày bố anh mất, anh nén đau thương để ra sân trận gặp Bari. Tình yêu bóng đá của Del Piero là bất diệt, cháy bỏng, đến nỗi dù cho dây chằng trái bị đứt, phải di chuyển bằng nạng, nhưng anh vẫn còn đó nghị lực để trở lại, và trở lại càng mạnh mẽ hơn. 37 tuổi, anh vẫn chơi bóng đỉnh cao cho câu lạc bộ hàng đầu Juventus, và đến năm 40 tuổi, anh vẫn chưa giải nghệ, cho đến bây giờ, anh vẫn ăn, ngủ và sống cùng bóng đá, có thể anh sẽ làm huấn luyện viên, hay bình luận viên trong tương lai. Những hiểu biết và niềm đam mê với bóng đá chưa bao giờ tắt với Hoàng tử thành Turin.
Những hiểu biết và niềm đam mê với bóng đá chưa bao giờ tắt với Hoàng tử thành Turin.
Anh thích làm đầu bếp, vì anh có thể tận hưởng từng món ăn do mình nấu. Và trên sân bóng, anh cũng một bếp trưởng đại tài, nơi Pinturicchio làm nên và thưởng thức từng bàn thắng, những bàn thắng mang công thức chế biến riêng có mang tên “Gol alla Del Piero”. Anh đi bóng sang trái, rồi đảo sang phải, hoặc thêm một vòng nữa, rồi cứa lòng cực hiểm đưa bóng vào góc xa nơi thủ môn đối phương chỉ còn biết nhìn theo bóng trong vô vọng. Liệu ai còn nhớ khoảnh khắc Del Piero rời sân cùng tráng pháo tay vang dội của cổ động viên Real Madrid, họ đứng cả dậy, và hoan hô cho đối thủ của họ dù cho anh ta đã ghi tới hai bàn tại Santiago Bernabeu. Đó là minh chứng giá trị nhất, thực tế và ý nghĩa nhất cho một tài năng, một huyền thoại, chứ không phải là những danh hiệu Quả bóng vàng hay Cầu thủ xuất sắc nhất thế giới mà anh chưa từng được chạm tới. 
 
Thuở nhỏ, Del Piero cũng thích làm tài xế xe tải. Đã là tài xế, anh cũng muốn đi nhiều nơi, bôn ba trên chặng đường, tới những miền đất mới, những xứ sở lạ. Buổi xế chiều của sự nghiệp, anh đến với Úc, hay Ấn Độ để thỏa mãn sở thích đi đây đi đó của mình. Nhưng anh là tài xế phục vụ lâu năm chỉ cho một hãng xe duy nhất – hãng xe Bianconeri. Anh yêu Juventus từ khi anh còn lên 7, anh dõi theo những bước chân của những cầu thủ Juve tại World Cup 1982, và chính những tình yêu từ bé đã đem anh đến thành Turin. 6 Scudetto, 1 Coppa Italia, 1 Champions League và vô số danh hiệu tập thể là những đóng góp và công sức của anh trong suốt hơn 20 năm cống hiến cho đội bóng. Thậm chí, khi những đám mây mù Calciopoli ập tới, những Ibra, Viera, Thuram hay Cannavaro ùn ùn kéo đi tránh cơn bão giông, thì anh, Buffon và Nedved vẫn ở lại và chịu đựng những đau khổ khi Bà Đầm Già thi đấu ở Serie B, để rồi đưa đội bóng trở lại mạnh mẽ ngay sau đó. Ngày anh đi, anh xứng đáng nhận một cái kết đẹp, một dấu chấm có hậu như Maldini ở Milan, nhưng có lẽ, chỉ có lẽ thôi, Lão bà cho rằng Quý ông ngày nào đã già, đã hết khả năng và cạn kiệt sinh lực, làm kiếp ăn không ngồi rồi. Ngày anh đi, anh muốn kết thúc khúc quanh cuối của sự nghiệp với tâm lý, không là một buổi lễ long trọng. Ngày anh đi, một buổi chia tay tự phát diễn ra, và thật kì lạ, nơi các tifosi đã khóc, đã công kênh anh vòng quanh Juventus Arena lần cuối. Và anh chào tạm biệt gia đình mình trước một chuyến hành trình mới, và Juventini cũng tiễn đưa một người thân, một người anh hùng của họ, và có thể chỉ là tạm thời mà thôi.
Hai chàng hoàng tử thành Rome và Turin
Tôi cũng thực sự muốn thấy hai chàng hoàng tử thành Rome và Turin cùng thi đấu với nhau thêm một lần nữa, dù hai anh là những đối thủ cạnh tranh cho tấm áo số 10 tại Azzurri. Giữa họ tồn tại một khoảng cách khó có thể xóa nhòa mỗi khi lên tuyển, nhưng khi kẻ ở miền Trung hay người về phương Bắc, họ vẫn giống nhau đến lạ thường, tài năng, tình yêu bóng đá và sự dẻo dai đến kinh ngạc, và hơn hết là tấm lòng chân thành và sắt son với đội bóng của họ. Tại sao họ lại yêu câu lạc bộ của mình đến vậy ư? Del Piero có thể liệt kê tới 17 lý do để yêu Bianconeri đấy nhé.
Bởi vì, “A true gentleman never leaves his lady” (Quý ông làm sao rời bỏ quý cô của mình), và những lão bà – những Juventini vẫn ngân những câu ca dành tặng cho chàng Hoàng tử của mình Del Piero…
 
“LO DI TE NON MI STANCO, SARO SEMPRE AL TUO FIANCO, SEI LA COSA PIU BELLA, CHE C’E… ALESSANDRO DEL PIERO OLÈ”
(Tôi sẽ không bao giờ mệt mỏi vì luôn ở bên anh, và sẽ không bao giờ rời xa anh. Anh là điều đẹp đẽ nhất từng tồn tại đó… Hỡi Alessandro Del Piero)
 
Phương Linh 

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Gabriel Martinelli: Thay đổi để thích nghi hoặc ngồi dự bị!

Cầu thủ chạy cánh người Brazil chắc chắn sẽ phải đối mặt với một cuộc chiến khốc liệt để đòi lại vị trí chính thức trong đội hình xuất phát của HLV Mikel Arteta tại Arsenal, nhất là khi “người đóng thế” Leandro Trossard đang làm rất tốt mỗi khi được trao cơ hội.

Marco Reus: Yêu, sống và cảm nhận...

Lòng trung thành là giá trị xa xỉ trong bóng đá hiện đại. Chúng ta sẽ chẳng thể trách cầu thủ mong muốn ra đi tìm thử thách mới, nhưng một người gắn bó với một đội bóng suốt hơn một thập kỷ thì đó là giá trị đáng trân trọng.

Neymar: Từ thiên tài tới bi hài

Chấn thương, tiệc tùng, những vụ bê bối khiến sự nghiệp của Neymar lao dốc rất nhanh. Ở tuổi 32, liệu anh có thể trở lại đỉnh cao hay không?

Francesco Acerbi: Đóa hoa nở muộn

36 tuổi mới có lần đầu tiên vô địch Serie A dù đã chơi bóng ở Ý từ năm 2006, nếu ví Francesco Acerbi là một đóa hoa nở muộn thì người nuôi trồng đóa hoa ấy là Simone Inzaghi.

Julian Brandt: Gọi giấc mơ về từ quá khứ

Dù chưa bao giờ phát tiết trọn vẹn những phẩm chất cũng như tiềm năng thiên bẩm của mình nhưng tiền vệ người Đức đang cùng Dortmund mơ về một mùa giải đẹp nhất kể từ ngày bắt đầu sự nghiệp.

Gabriel Heinze và con đường của một gã... Judas

Một hậu vệ mạnh mẽ, phóng khoáng, luôn nhận được sự yêu quý tại bất kỳ nơi nào anh từng thi đấu nhưng rồi những mối nhân duyên quá đỗi phức tạp đã vô tình biến Gabriel Heinze trở thành kẻ phản bội trong mắt người hâm mộ từng giành trọn vẹn tình cảm cho ngôi sao người Argentina.