David Ginola: Tội đồ nước Pháp, thần tượng ở sân cỏ Anh (P1)

Tác giả CG - Thứ Sáu 25/01/2019 16:53(GMT+7)

Trong thời đại của mình, Ginola là một cầu thủ có một không hai. Khả năng làm chủ trái bóng, tầm nhìn, kỹ năng chuyền bóng thuận lợi cho đồng đội, những đường kiến tạo vào vòng cấm và sự tinh quái đã trở thành thương hiệu của tiền vệ hào hoa người Pháp.

Hãy thử tưởng tượng về một cầu thủ có ngoại hình đẹp trai như tài tử điện ảnh của Hollywood, sở hữu cái chân phải xuất sắc, vừa có thể thi đấu như một cầu thủ chạy cánh thực thụ hoặc bó vào giữa sân; phong cách thi đấu của anh ta trở thành hình mẫu và bên ngoài sân cỏ, người đàn ông đó cũng là một một biểu tượng. Bạn đang nghĩ tới David Beckham? Không, người được nói tới ở đây là một chàng David khác, chàng trai tới từ nước Pháp. Vâng, đó là David Ginola: biểu tượng, tội đồ và hiện thân của đỉnh cao cũng như vực sâu trong thể thao.
 
Để nói về Ginola, tiếng Pháp có một từ là “je ne sais quoi”, tạm dịch là một điều khó tả. Sự nghiệp của ông là sự pha trộn giữa tài năng và cá tính, được cả các huấn luyện viên lẫn người hâm mộ vừa yêu vừa ghét. 
Các cầu thủ thường nổi tiếng vì những hành động trở thành thương hiệu của họ trên sân. Lối chơi của Ginola ở biên trong suốt sự nghiệp thực sự đáng ngưỡng mộ và đáng để thế hệ sau học hỏi.

Sở hữu tầm nhìn xuất sắc, kỹ thuật, sự tự tin và nét hào hoa, Ginola thường xuyên phá hành lang cánh trước khi bó vào trong và tung ra một cú dứt điểm sấm sét về phía khung thành đối phương. Ông chơi bóng trong một thời kỳ mà trận đấu nặng tính thể lực, nhanh hơn khi chuyển đổi trạng thái và chiến thắng thường được định đoạt ở vị trí cánh.
 
Trong thập niên 1990, Ginola như một hình mẫu cho tất cả về phong cách sống. Vào thời kỳ mà mạng xã hội còn chưa xuất hiện và internet chưa bùng nổ, dường như tiền vệ người Pháp xuất hiện ở khắp nơi, ông trở thành người mẫu cho các nhãn hàng quảng cáo dầu gội và chăm sóc tóc. Vào thập niên 90, khi các cầu thủ dường như vẫn chưa bắt nhịp với xu hướng thời trang phong cách – đặc biệt ở Anh – thì Ginola đã nổi bật hơn tất cả.
 
 
Đặc tính của bóng đá Pháp là sự thể hiện – một điệu nhảy thanh lịch hòa quyện với sự uyển chuyển và kích thích. Và dù bóng đá Pháp không thiếu những biểu tượng hay huyền thoại nhưng không phải ai cũng thể hiện được sự đam mê biểu hiện qua lối chơi như Ginola. Từ khi còn trẻ, phong cách chơi bóng hết mình và hoa mỹ của ông đã đưa ông từ đội bóng thưở thiếu thời Toulon tới RC Paris. Ông ở lại đội bóng thủ đô nước Pháp cho tới năm 1990 trước khi gia nhập Brest, nơi những màn trình diễn thực sự gây được ấn tượng với công chúng và Paris Saint-Germain đưa Ginola trở lại thủ đô vào tháng 1/1992. 
 
Những ngày đầu ông ở PSG cũng là thời điểm mà kỷ nguyên mới của đội bóng này bắt đầu mở ra khi họ nhận được sự hậu thuẫn về tài chính từ gã khổng lồ ngành truyền hình: Canal+. Paris, thành phố của ánh sáng và sự quyến rũ, là điểm dừng chân hoàn hảo để Ginola làm mê hoặc những cổ động viên trung thành đội bóng chủ sân Parc des Princes. Trong suốt thập niên 1990 và đầu 2000, những cầu thủ có ngoại hình, kỹ năng chơi bóng và kỹ thuật tốt như Ginola trở thành hình mẫu trong công tác chuyển nhượng của PSG.
 
Trong suốt mùa giải 1992/1993, mùa giải trọn vẹn đầu tiên của Ginola ở PSG, đội bóng đã giành cúp Quốc gia và vào tới bán kết UEFA Cup trước khi thất bại trước Juventus có một ngôi sao xuất chúng là Roberto Baggio. Khi mùa giải khép lại, tạp chí France Football đã trao cho Ginola danh hiệu “Cầu thủ xuất sắc nhất năm”.
 
Và cuộc đời thật trớ trêu, đỉnh cao và vực sâu của thế giới bóng đá đôi khi thật gần nhau. Tháng 11 năm đó, trong cuộc đối đầu với Bulgaria thuộc chiến dịch vòng loại World Cup 1994, Ginola và đội tuyển Pháp đứng trước một nhiệm vụ khó khăn. Niềm hy vọng của quốc gia đặt cả trên vai của chàng tiền vệ hào hoa ấy cùng các đồng đội.
 
Buổi tối hôm ấy, khán giả đến chật kín sân Parc des Princes – nơi mà Ginola đang là một thần tượng trong lòng người hâm mộ. Thế nhưng “Les Blues” đã gục ngã. Họ chỉ cần 1 điểm là sẽ đứng thứ hai – vị trí đủ để lọt qua vòng loại. Khi trận đấu chỉ còn 20 phút nữa sẽ khép lại, Ginola kiếm về 1 quả đá phạt, vị trí đặt bóng ở sâu bên phần sân Bulgaria.
 
Những gì xảy ra sau đó thực sự là ác mộng. Ginola nhận đường chuyền ngắn từ đồng đội và theo lẽ thường như đa số những cầu thủ hay làm, họ sẽ dẫn bóng tới cột cờ góc để câu giờ. Nhưng không, Ginola quyết định tạt bóng bằng chân phải vào vòng cấm Bulgaria để hy vọng bóng tới vị trí Eric Cantona.

Trái bóng bay vút trên không và hạ cánh đúng cái chân của hậu vệ Bulgaria, cầu thủ này sau đó triển khai một pha phản công chớp nhoáng trong chưa đầy 20 giây. Emil Kostadinov ghi bàn để điền tên Bulgaria vào danh sách tham dự World Cup 1994. Chẳng có rượu champagne nào để ăn mừng ở nước Pháp hết.
 
HLV Gérard Houllier lái sự căm phẫn của người hâm mộ hướng sang Ginola – và truyền thông Pháp cũng vậy. Sự thất vọng của đất nước trở nên nghiêm trọng hơn khi Pháp sẽ phải chờ tới năm 1998 để lại được thi đấu ở World Cup. Còn với Ginola, trải qua những biến động kinh hoàng cùng đội tuyển, ông vẫn kết thúc mùa giải với danh hiệu cùng PSG đồng thời là chân sút số 1 đội bóng. Mùa bóng tiếp theo, 1994/1995, tiền vệ sinh năm 1967 cùng CLB thủ đô giành cú đúp danh hiệu quốc nội. Thành tích này có lẽ còn ấn tượng hơn cả việc loại Barcelona ở tứ kết Champions League nữa.
 
Sử sách chắc chắn sẽ không lãng quên 17 lần khoác áo đội tuyển Quốc gia của Ginola. Đối với những người theo chủ nghĩa thuần túy, họ sẽ phải tự hỏi về tác hại của những công kích mà Houllier dành cho Ginola (chiến lược gia người Pháp gọi quả tạt quyết định của cậu học trò là “một tội ác chống lại đội bóng”) thực sự đã làm ảnh hưởng tới tâm lý của tiền vệ này. “Les Bleus” không thiếu tài năng. Sự vắng bóng của ông trong màu áo lam thực sự không ảnh hưởng quá nhiều khi Pháp vẫn vô địch World Cup 1998 và Euro 2000. (còn nữa)
 
Dịch từ bài viết “David Ginola” trong ấn phẩm France của These Football Times

CG (TTVN)
 

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Tại Chelsea, Sancho đang trở thành mẫu cầu thủ mà Man Utd từng kỳ vọng?

Điều đáng ngạc nhiên nhất trong pha ghi bàn tuyệt đẹp của Jadon Sancho trước Tottenham Hotspur không phải là bản thân cú sút chìm, đưa quả bóng đi theo quỹ đạo vòng cung từ bên ngoài vòng cấm bay chạm cột xa khung thành của Fraser Forster rồi bật vào lưới. Mà chính là việc anh đã quyết định dứt điểm trong khoảnh khắc đó.

Lối thoát nào cho tương lai Marcus Rashford?

“Trận đấu tiếp theo. Một tuần mới và cuộc sống mới”. Đó là thông điệp của HLV Ruben Amorim gửi đến Marcus Rashford sau khi loại tiền đạo này khỏi đội hình Man United ở trận derby Manchester vào Chủ Nhật tuần trước.

Phía trước Man City là gì khi ngay cả Pep cũng nghi ngờ bản thân?

Sau trận thua ngược 1-2 trước MU ở derby Manchester đêm Chủ nhật vừa qua, Pep Guardiola cay đắng nói rằng ông là một HLV không đủ giỏi. Liệu đấy là một lời thừa nhận mang màu sắc chán nản trong bối cảnh vận đen đeo bám, hay quả thực, Pep đã “hết bài” và không còn đủ khả năng giúp City ngự trị trên đỉnh cao?

Sự can trường của Amad Diallo là động lực giúp MU tiến bước

12 năm trước - cũng vào tháng 12, pha sút phạt thành bàn của Robin Van Persie ở phút 90 đã giúp Man United đánh bại đối thủ cùng thành phố Man City tại Etihad với tỉ số 3-2. Chiến thắng đó trở thành một điểm nhấn quan trọng trên hành trình đăng quang chức vô địch Premier League 2012/13 của “Quỷ đỏ” trong mùa bóng cuối cùng của Sir Alex Ferguson.

Antoine Griezmann: Ly rượu vang chữa lành

Sự thăng hoa hơn cả kỳ vọng của ngôi sao người Pháp chính là “chất men” hảo hạng đưa Atletico Madrid quay trở lại các cuộc đua tại La Liga và Champions League mùa giải năm nay.

Tại sao quả phạt đền của Cole Palmer trước Tottenham là một cú panenka hoàn hảo?

Cú đá Panenka thường được coi là một hành động phô diễn kỹ thuật thuần túy, một rủi ro không cần thiết mà những cầu thủ quá tự tin thực hiện ở những thời điểm không phù hợp. Nhưng khi người thực hiện là Cole Palmer – một cầu thủ bình tĩnh và tài năng đến mức thiên bẩm – thì đột nhiên, nó không tạo ra cảm giác quá mạo hiểm nữa.