Damien Duff: Ký ức màu xanh còn mãi

Tác giả Elflaco - Thứ Ba 06/03/2018 16:30(GMT+7)

Tallaght, thành phố ven biển vùng Nam Dublin, CH Ireland, những ngày hè tháng 7/2015. Sân vận động Tallaght, sân nhà của Shamrock Rovers, với sức chứa vỏn vẹn 6000 nghìn người nằm lọt thỏm sát cạnh khuôn viên trường công Oldbawn và các tòa nhà thuộc trung tâm thương mại WhitesTown đang… “nín thở” chờ đợi một sự kiện bóng đá đáng chú ý bậc nhất trong lịch sử CLB.
 
Damien Duff: Ký ức màu xanh còn mãi
Các CĐV Shamrock đã trông ngóng sự kiện này suốt vài tuần liền và họ đã vỡ òa trong niềm phấn khích khi CLB ra mắt tân binh đầu tiên của họ trong kì chuyển nhượng mùa hè 2015. Một cựu tuyển thủ Ireland, một cái tên nổi bật trong đội hình Chelsea đăng quang Premier League chẵn 1 thập niên trước, một trong những huyền thoại sống của bóng đá Ireland. Người Dublin không hề bận tâm chuyện ngôi sao cựu trào ấy đã đi hết thời đỉnh cao trong sự nghiệp cầu thủ. Với họ, cái ngày mà họ được chứng kiến chàng tiền vệ 36 tuổi ấy cầm áo đấu Shamrock chụp ảnh trong buổi họp báo ra mắt chính thức, vốn đã là thứ hiếm có trong đời rồi.
 
Tân binh của Shamrock trong những ngày hè tháng 7 đáng nhớ ấy là Damien Duff, tiền vệ từng chơi 100 trận trong màu áo tuyển quốc gia Ireland, là 1 trong những niềm tự hào lớn nhất của bóng đá nước này bên cạnh những Roy Keane, Shay Given, Robbie Keane, Niall Quinn, Tony Casacarino, Steve Stauton hay John Aldridge, là người đã chơi hơn 400 trận ở Premier League cho Blackburn Rovers, Chelsea, Newcastle và Fulham. Chẳng CĐV bóng đá Ireland nào mà không dành cho Duff sự ngưỡng mộ với những gì anh đã làm được trong sự nghiệp cầu thủ. Và họ còn yêu anh hơn, khi nghe được những lời gan ruột của Duff trong ngày ra mắt Shamrock hôm 15/7 ấy.
 
Duff nói anh đến Shamrock đơn giản là vì anh muốn được chơi bóng
Duff nói anh đến Shamrock đơn giản là vì anh muốn được chơi bóng. Và vì thế, tất cả những gì anh nhận được từ CLB, từ lương, thưởng hay tiền bản quyền hình ảnh sẽ được sử dụng cho các quỹ từ thiện. Duff chỉ chơi cho Shamrock tổng cộng 9 trận đấu trước khi quyết định treo giày vào cuối năm 2017 nhưng quãng thời gian 5 tháng là cầu thủ Shamrock cũng quá đủ để anh trở thành một phần đầy thân thương trong tim các CĐV nơi này. Shamrock là CLB cuối cùng trong sự nghiệp cầu thủ của Duff nhưng lại là đội bóng đầu tiên mà anh bắt đầu sự nghiệp huấn luyện. Kể từ năm 2016 đến nay, Duff đảm nhiệm vai trò trợ lý HLV và có lẽ, sớm thôi, anh sẽ chính thức bước ra ánh sáng trên cương vị một “đại tướng”.
 
Nói về Duff, người vừa bước sang tuổi 39 vào hôm qua 2/3, dĩ nhiên không thể không nhắc tới những màn trình diễn siêu hạng của anh trong mùa giải 2004/05. Mùa giải mà Duff cùng Chelsea giành chức vô địch Premier League lần đầu tiên trong lịch sử CLB này. Duff là 1 trong những tân binh đầu tiên gia nhập Chelsea trong triều đại của Roman Abramovich. Claudio Ranieri là người thày đầu tiên của Duff tại Chelsea, ở mùa giải 2003/04 nhưng Jose Mourinho – trong năm đầu “chạm ngõ” bóng đá Anh mới chính là người đưa sự nghiệp của Duff lên tầm cao mới, bất chấp trước đó – từ giai đoạn còn khoác áo Blackburn - anh đã là một trong những cầu thủ đáng xem bậc nhất Premier League.
 
Trước Mourinho, rất hiếm HLV nào của Premier League nói riêng và bóng đá Anh nói chung sử dụng một cầu thủ tấn công ở biên ngược với chân thuận của anh ta. Nhưng Mourinho, người mà ngay trong những phát ngôn đầu tiên trên cương vị HLV trưởng Chelsea đã khiến bóng đá xứ sương mù sốc lên sốc xuống khi coi mình là “Special One”, thì luôn sẵn sẵng làm những điều mà chẳng ai dám. Duff không được chơi nhiều trong khoảng 4-5 tuần đầu tiên ở mùa giải 2004/05 cho tới khi Mourinho xếp anh đá tiền vệ cánh phải trong sơ đồ luân chuyển linh hoạt giữa 4-3-3 và 4-2-3-1. Thuận chân trái nhưng đá cánh phải, Mourinho đã “trình làng” một Duff hoàn toàn mới. Còn Duff thì khiến tất cả phải ngưỡng mộ với những trận đấu chói sáng liên tục. 
 
 
Mùa 2004/05, Duff ghi 6 bàn và có 8 pha kiến tạo còn Chelsea đăng quang Premier League với số điểm kỉ lục. Mourinho, vào tháng 10/2015, từng nói rằng, với ông Chelsea của mùa giải 2004/05 là Chelsea mạnh nhất, mạnh hơn cả Chelsea đăng quang chức vô địch mùa 2014/15. Bởi Chelsea trong mùa giải đầu tiên Mourinho dẫn dắt là một đội bóng sở hữu rất nhiều “sát thủ” – những người có thể kết liễu đối phương theo cách mà chẳng ai có thể ngờ đến. Như Arjen Robben. Như Frank Lampard. Và như Damien Duff.
 
Nhưng sự nghiệp của Duff, tại Chelsea, lại không đủ lâu để anh đi vào hàng ngũ những huyền thoại của CLB. Duff chỉ ở Stamford Bridge 3 mùa giải. Cho tới nhiều năm sau này, đa số vẫn cho rằng mối quan hệ không ổn giữa Mourinho và Duff trong mùa giải cuối cùng 2005/06 của tiền vệ người Ireland ở Chelsea là nguyên do số 1 khiến anh quyết định chia tay The Blues để đầu quân cho Newcastle mùa hè 2006. Bản thân Mourinho cũng chưa một lần đả động lại chuyện Duff rời Chelsea năm ấy (trừ duy nhất câu cảm thán: ngày Duff ra đi, cậu ấy khóc và chúng tôi cũng rơi lệ) và nó lại càng giúp cho những tin đồn có đất sống.
 
Nhưng Duff, trong một cuộc phỏng vấn với tạp chính FourFourTwo 2 năm trước, đã tiết lộ sự thật. Rằng chính Mourinho, chứ không phải ai khác mới là người thuyết phục Duff tiếp tục gắn bó với Chelsea nhiều nhất trong những ngày hè 2006 ấy. Mourinho luôn muốn có 2 cầu thủ chất lượng tương đương để lựa chọn cho 1 vị trí chính thức và vì thế, ông không muốn Duff – 1 trong những cầu thủ giàu tính chiến đấu nhất trong đội hình The Blues – rời Stamford Bridge. Nhưng Duff thì lại muốn được ra sân thi đấu thường xuyên, được đảm bảo 1 vị trí chính thức nghiễm nhiên và đó là lý do anh quyết “dứt áo”.
 
Duff nói với phóng viên FourFourTwo rằng, trong cuộc đời cầu thủ của mình anh không có nhiều điều phải tiếc nuối – trừ duy nhất 1 lần: quyết định rời Chelsea vào mùa hè 2006. Với Duff, Chelsea là CLB duy nhất mà khi chia tay khiến anh không thể cầm nổi nước mắt. Nếu Duff không vội rời Chelsea thì có lẽ sự nghiệp của anh đã có thêm những đỉnh cao mới. Nếu Duff không chia tay Chelsea thì The Blues chưa chắc đã phải trải qua một mùa giải thất bại ở Premier League 2006/07, điểm khởi đầu cho sự sụp đổ của triều đại Mourinho chỉ vài tháng đầu mùa kế tiếp.
 
Nhưng bóng đá có biết bao chữ Nếu đầy bước ngoặt như thế. Sự nghiệp của Duff cũng vậy. Bởi nếu lựa chọn theo con tim thì lẽ ra anh đã đầu quân cho Manchester United – đội bóng mà Duff cổ vũ từ khi còn là một chú nhóc 4-5 tuổi vào mùa hè 2003 chứ không phải là Chelsea. Duff chọn Chelsea là quyết định của lý trí. Anh rời Chelsea với bao tiếc nuối cũng là lý trí. Nhưng những gì tinh túy nhất của Duff, tình yêu lớn nhất trong đời cầu thủ của Duff, đã để lại ở Stamford Bridge. Trong 3 mùa không thể nào quên với Chelsea!

Một bài viết của Elflaco (Trên Đường Pitch)

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Tại Chelsea, Sancho đang trở thành mẫu cầu thủ mà Man Utd từng kỳ vọng?

Điều đáng ngạc nhiên nhất trong pha ghi bàn tuyệt đẹp của Jadon Sancho trước Tottenham Hotspur không phải là bản thân cú sút chìm, đưa quả bóng đi theo quỹ đạo vòng cung từ bên ngoài vòng cấm bay chạm cột xa khung thành của Fraser Forster rồi bật vào lưới. Mà chính là việc anh đã quyết định dứt điểm trong khoảnh khắc đó.

Lối thoát nào cho tương lai Marcus Rashford?

“Trận đấu tiếp theo. Một tuần mới và cuộc sống mới”. Đó là thông điệp của HLV Ruben Amorim gửi đến Marcus Rashford sau khi loại tiền đạo này khỏi đội hình Man United ở trận derby Manchester vào Chủ Nhật tuần trước.

Phía trước Man City là gì khi ngay cả Pep cũng nghi ngờ bản thân?

Sau trận thua ngược 1-2 trước MU ở derby Manchester đêm Chủ nhật vừa qua, Pep Guardiola cay đắng nói rằng ông là một HLV không đủ giỏi. Liệu đấy là một lời thừa nhận mang màu sắc chán nản trong bối cảnh vận đen đeo bám, hay quả thực, Pep đã “hết bài” và không còn đủ khả năng giúp City ngự trị trên đỉnh cao?

Sự can trường của Amad Diallo là động lực giúp MU tiến bước

12 năm trước - cũng vào tháng 12, pha sút phạt thành bàn của Robin Van Persie ở phút 90 đã giúp Man United đánh bại đối thủ cùng thành phố Man City tại Etihad với tỉ số 3-2. Chiến thắng đó trở thành một điểm nhấn quan trọng trên hành trình đăng quang chức vô địch Premier League 2012/13 của “Quỷ đỏ” trong mùa bóng cuối cùng của Sir Alex Ferguson.

Antoine Griezmann: Ly rượu vang chữa lành

Sự thăng hoa hơn cả kỳ vọng của ngôi sao người Pháp chính là “chất men” hảo hạng đưa Atletico Madrid quay trở lại các cuộc đua tại La Liga và Champions League mùa giải năm nay.

Tại sao quả phạt đền của Cole Palmer trước Tottenham là một cú panenka hoàn hảo?

Cú đá Panenka thường được coi là một hành động phô diễn kỹ thuật thuần túy, một rủi ro không cần thiết mà những cầu thủ quá tự tin thực hiện ở những thời điểm không phù hợp. Nhưng khi người thực hiện là Cole Palmer – một cầu thủ bình tĩnh và tài năng đến mức thiên bẩm – thì đột nhiên, nó không tạo ra cảm giác quá mạo hiểm nữa.