Một chiến thắng của Chelsea rạng sáng mai (theo giờ Việt Nam) sẽ biến Pulisic trở thành cầu thủ mang quốc tịch Mỹ thứ hai sau Jovan Kirovski là nhà vô địch Champions League. Chàng trai trẻ 22 tuổi với biệt danh rất kêu “Captain America” thậm chí còn có cơ hội là tuyển thủ Mỹ đầu tiên ra sân trong trận đấu lớn nhất mùa giải của bóng đá châu Âu.
Ảnh: Getty Images
Đây không phải là lần đầu tiên trong cuộc đời, Christian Pulisic đứng trước ngưỡng cửa của lịch sử.
Pulisic nhận thức rõ được điều lớn lao này nhưng anh không để nó khiến mình bị bối rối: “Tôi biết trận chung kết là một cơ hội không thể tuyệt vời hơn và nó khiến tôi cảm thấy vô cùng tự hào. Nhưng tôi vẫn hoàn toàn tập trung để hướng đến chiến thắng”.
Thực tế, đây đã là trận chung kết thứ 11 mà Christian Pulisic được góp mặt (tính cả các giải đấu trẻ) kể từ tháng 12 năm 2013. Đó là thời điểm cậu bé người Mỹ đã khiến các tuyển trạch viên châu Âu phải thay đổi cách nhìn về mình. Ở giải đấu Nike International Friendlies năm đó, U17 Mỹ đã lọt vào chung kết để chạm trán với đối thủ được đánh giá cao hơn là U17 Brazil. Dẫu vậy, trước sự cổ vũ cuồng nhiệt của khán giả nhà ở Florida, các cầu thủ trẻ của xứ cờ hoa nhanh chóng làm chủ cuộc chơi. Nhân tố chính tất nhiên là Christian Pulisic – người liên tục làm khổ hậu vệ đối phương bằng tốc độ và sự sáng tạo của mình.
Richie Williams – HLV trưởng U17 Mỹ khi đó – kể lại: “Chúng tôi sử dụng cậu ấy với vai trò số 10 trong đội hình 4-2-3-1. Tôi cảm thấy đó là phương án tối ưu. Khi được chơi ở giữa sân, Pulisic sẽ chạm bóng nhiều nhất có thể cũng như sẵn sàng xâm nhập vòng cấm đối phương với sự nhanh nhẹn và tinh quái của mình”.
Thế cân bằng nhanh chóng được phá vỡ ngay từ phút thứ 8 khi cú sút chân trái của Haji Wright bên phía U17 Mỹ đập vào một hậu vệ U17 Brazil trước khi đi vào lưới. U17 Brazil sau đó gỡ hoà bằng bàn thắng của Marcelo de Souza nhưng đội chủ nhà cũng nhanh chóng tái lập thế dẫn trước với pha lập công của Joe Gallardo. Khoảnh khắc của Pulisic đã đến ngay trước khi đồng hồ điểm tròn một giờ thi đấu. Từ pha đi bóng của Gallardo bên phía cánh trái, bóng được trả ngược lại để Pulisic băng vào dứt điểm một chạm tung nóc lưới U17 Brazil. Cầu thủ sinh năm 1998 sau đó ăn mừng theo phong cách “The Silencer” giống như thần tượng bóng rổ của anh, Lebron James.
Trận chung kết năm đó là một thảm hoạ với U17 Brazil. Họ thua với tỉ số chung cuộc 1-4 và chỉ còn 9 cầu thủ trên sân sau khi Evander da Silva và Jordan William đều phải nhận thẻ đỏ trực tiếp. Nhưng nó lại là bước ngoặt trong cuộc đời của Pulisic. Những người thân thiết với tiền đạo người Mỹ khẳng định rằng chức vô địch giải đấu đó đã khiến Pulisic tin rằng giấc mơ trở thành cầu thủ bóng đá hàng đầu của anh hoàn toàn có thể trở thành hiện thực.
HLV Richie Williams là người rất thân thiết với học trò. Ông cùng các cầu thủ đã đi vòng quanh thế giới để thử sức với những đối thủ mạnh nhất trong cùng lứa tuổi. Cùng năm đó, U17 Mỹ còn có thêm 2 danh hiệu vô địch khác là Aegean Cup ở Thổ Nhỹ Kỳ và Josip Katalinski International ở Bosnia-Herzegovina. Như thường lệ, Christian Pulisic vẫn là hạt nhân của đội trong cả hai giải đấu này.
“Thành thật mà nói, tôi không thể nhớ được liệu có trận đấu nào mà Pulisic chơi dở ở lứa tuổi U17 hay không”, HLV Richie Williams chia sẻ, “Cậu ấy cực kỳ tài năng, luôn muốn cạnh tranh và chơi thật tốt để hoàn thiện bản thân. Kể từ lần đầu chúng tôi gặp nhau, khi cậu ấy mới 14 hay 15 tuổi, Pulisic đã có một ngọn lửa khao khát trong người. Bạn có thể là cầu thủ tài năng nhất hành tinh nhưng để thành công, bạn phải có tinh thần ganh đua. Đó chính là Christian mỗi khi cậu ấy bước ra sân. Cậu ấy muốn giành chiến thắng trong mọi trận đấu, mọi giải đấu. Nhưng không chỉ cho bản thân, cậu ấy muốn tập thể giành chiến thắng”.
Sau hai năm rưỡi xa gia đình để tập luyện ở Florida, Chritian Pulisic đã nổi lên như một trong những thủ lĩnh của đội trẻ Mỹ dù anh chưa bao giờ đeo băng đội trưởng.
HLV Richie Williams nhớ lại: “Pulisic không phải dạng ‘to mồm’ nhưng cậu ấy thể hiện mọi thứ bằng hành động. Cậu ấy nhận được sự tôn trọng nhờ những gì đã đạt được khi còn rất trẻ. Tôi biết rằng rất nhiều CLB ở khắp châu Âu đều muốn sở hữu Pulisic nhưng cậu ấy đã chọn Dortmund. Ở thời điểm đó, không có nhiều tài năng trẻ của Mỹ được sang thi đấu ở châu Âu. Vì thế, đây là một tin tức gây chấn động. Chúng tôi đều hiểu rằng cậu ấy sẽ luyện tập chăm chỉ mỗi ngày để vô địch mọi giải đấu mà cậu ấy tham gia”.
Nhưng con đường sự nghiệp của Pulisic không trải đầy hoa hồng. HLV Richie Williams cũng là người đã cùng cầu thủ này trải qua những giây phút thất vọng nhất. Một trong số đó chính là World Cup dành cho lứa tuổi U17 được tổ chức tại Chile năm 2015. U17 Mỹ phải dừng cuộc chơi ngay sau vòng bảng khi chỉ có được 1 điểm sau ba trận gặp Nigeria, Croatia và chủ nhà Chile.
“Chúng tôi là những người chơi tốt hơn trong trận đấu cuối cùng với Chile. Nhưng họ là đội chủ nhà và áp lực từ các CĐV là rất lớn. Thủ môn của chúng tôi đã mắc sai lầm khiến chúng tôi thất bại. Christian vô cùng thất vọng. Cậu ấy muốn có một kỷ niệm đẹp cùng toàn đội trước khi sang Đức. Nhờ thế mà chúng ta hiểu thêm được về cá tính của Pulisic”.
Hannes Wolf – người đang là HLV tạm quyền của Bayer Leverkusen – cũng từng có thời gian huấn luyện Christian Pulisic khi ông dẫn dắt U17 Borussia Dortmund cách đây 6 năm. Tiền đạo người Mỹ đã nhanh chóng trở thành một nhân tố không thể thiếu trong đội hình của Wolf. U17 Dortmund liên tiếp cuốn phăng mọi đối thủ để giành chức vô địch, và ngay cả khi không trực tiếp đóng góp vào bàn thắng nào trong trận chung kết, Christian Pulisic vẫn phải khiến người ta trầm trồ về khả năng của mình.
“Tôi nhìn thấy rất nhiều tiềm năng ở Pulisic”, HLV Hannes Wolf trả lời ESPN, “Cậu ấy rất nhanh và mắc rất ít sai lầm khi phải chịu áp lực. Sự ưu tú cùng niềm khao khát vươn lên sẽ giúp cậu ấy trở thành một cầu thủ tuyệt vời”.
Mùa giải sau đó, Hannes Wolf chuyển sang huấn luyện U19 Dortmund và Pulisic cũng được chuyển từ U17 lên U19. Không lâu sau, cầu thủ sinh năm 1998 đã được đôn lên đội một của đội bóng vùng Ruhr theo yêu cầu của HLV trưởng Thomas Tuchel. Cuối mùa giải 2015-2016, Pulisic được điền tên vào danh sách thi đấu cho trận chung kết Cúp Quốc gia Đức. Anh ngồi dự bị và không được tung vào sân. Dortmund cũng để thua trước Bayern Munich sau loạt luân lưu với tỉ số 3-4. Dẫu vậy, đây là một trải nghiệm rất quý giá cho sự nghiệp sau này của Pulisic.
Christian Pulisic đã gặt hái nhiều thành công ở các cấp độ trẻ của tuyển Mỹ. Ảnh: The Athletic
Ngay ở mùa giải kế tiếp, Dortmund một lần nữa góp mặt trong trận đấu cuối cùng của Cúp quốc Gia. Đối thủ lần này của họ là Eintracht Frankfurt. Sau 66 phút thi đấu, hai đội đang cầm chân nhau với tỉ số 1-1 và bước ngoặt đã đến ở phút 67. Người tạo ra nó, không ai khác, chính là Christian Pulisic. Bằng tốc độ của mình, Pulisic đã băng xuống để đón đường chuyền của đồng đội. Anh vượt qua hậu vệ cuối cùng của Frankfurt, buộc thủ môn Lukas Hradecky phải phạm lỗi với mình trong vòng cấm, giúp Dortmund được hưởng một quả phạt đền. Trên chấm 11m, Aubameyang dễ dàng ghi bàn thắng thứ 40 trong mùa giải, mang về cho Dortmund danh hiệu vô địch. Đây cũng là chiếc cúp đầu tiên và duy nhất của HLV Thomas Tuchel khi dẫn dắt đội chủ sân Signal Iduna Park.
Những trận chung kết trong vài năm trở lại đây của Pulisic thường mang đến nhiều nỗi buồn hơn là vui. Tháng 7 năm 2019, “Captain America” cùng đội tuyển Mỹ phải nhận thất bại đau đớn 0-1 trong trận chung kết Cúp Vàng CONCACAF trước Mexico. Sự xuất sắc của thủ thành Guillermo Ochoa cùng bàn thắng muộn của Jonathan dos Santos đã đưa đất nước của những chiếc mũ rộng vành Sombrero trở thành nhà vô địch ở giải đấu lớn nhất khu vực.
6 tuần sau, Pulisic, lúc này đã chuyển sang Chelsea, bước vào trận tranh Siêu cúp Châu Âu với Liverpool. Dấu ấn mà anh để lại chính là đường chuyền giúp Olivier Giroud mở tỉ số, nhưng như thế là chưa đủ. Liverpool gỡ hoà và giành thắng lợi chung cuộc sau loạt sút luân lưu.
Christian Pulisic và chức vô địch Cúp Quốc gia Đức. Ảnh: Getty Images
Thất bại đáng quên nhất chính là trận chung kết FA Cup diễn ra vào cuối mùa giải 2019-20. Pulisic sớm đưa Chelsea vượt lên trước Arsenal ngay từ phút thứ 5 sau một pha phối hợp đẹp mắt với Mason Mount và Olivier Giroud. Nhưng một chấn thương dây chằng đã khiến anh không thể kết thúc trận đấu một cách trọn vẹn. Anh phải rời sân ngay ở đầu hiệp hai, khi tỉ số đang là 1 đều, và hoàn toàn bất lực khi nhìn Arsenal có được chiến thắng chung cuộc 2-1 nhờ cú đúp của người đồng đội cũ Aubameyang.
“Tôi đã làm tất cả những gì có thể”, Pulisic chia sẻ trên ESPN, “Tôi đã cố tung ra một cú sút và rồi cơ thể tôi đã không chịu đựng nổi. Dù sao đây cũng là một trận đấu lớn và tôi phải thi đấu với tất cả những gì mình có”.
Christian Pulisic được tái hợp với người thầy cũ Tuchel sau khi HLV người Đức tiếp quản Chelsea. Anh tiếp tục đóng vai trò quan trọng trong hệ thống chiến thuật của chiến lược gia 47 tuổi và góp công rất lớn trong hành trình tiến vào trận chung kết Champions League của The Blues. Tuy nhiên, vẫn còn đó sự thất vọng sau khi phải ngồi dự bị trong trận lượt về, và cả trận chung kết FA Cup với Leicester diễn ra sau đó.
“Tôi đã rất thất vọng. Chẳng biết nói gì nữa”, Pulisic phát biểu trên CBS Sports, “Tôi luôn muốn được đá chính. Tôi đã nỗ lực hết mình để chứng tỏ bản thân. Trong những lúc như vậy, tôi cậy nhờ vào Chúa. Ngài sẽ ban cho tôi sức mạnh để không gì có thể ngăn cản tôi bước tiếp”.
Nhưng Chúa cũng không thể thay đổi suy nghĩ của Thomas Tuchel. HLV trưởng của Chelsea đang sử dụng Pulisic giống hệt cách ông từng làm khi còn dẫn dắt Dortmund. Ông coi cầu thủ người Mỹ là một “quân bài tẩy” trên băng ghế dự bị, một phương án thay thế với tốc độ và kỹ thuật để khai thác những hậu vệ biên đã mệt mỏi của đối phương trong thời gian cuối trận. Pulisic thì nghĩ khác. Anh tin rằng mình đã tiến bộ hơn nhiều và có thể đảm nhiệm những vai trò nổi bật hơn trong những trận đấu đặc biệt.
Christian Pulisic và Zack Steffen là 2 tuyển thủ Mỹ góp mặt ở trận chung kết Champions League tới, 24 năm sau khi Jovan Kirovski cùng Dortmund tham dự trận chung kết đấu trường này
Hơn 20 năm về trước, Jovan Kirovski đã trở thành người Mỹ đầu tiên vô địch Champions League. Dù vậy, anh chỉ được thay vào sân vỏn vẹn 2 lần với tổng cộng 27 phút thi đấu. Kirovski cũng không được sử dụng trong trận chung kết năm đó với Juventus. Vì thế, nếu Pulisic được ra sân và nâng cao chiếc cúp bạc cùng Chelsea, bóng đá Mỹ sẽ có thêm một dấu mốc quan trọng trên con đường phát triển của mình.
“Được nhìn thấy một chàng trai trẻ đến từ Mỹ thi đấu và giành danh hiệu lớn ở một CLB hàng đầu như Chelsea quả là điều phi thường. Pulisic là người sẽ tạo ra những điều khác biệt trong những trận đấu ở đẳng cấp cao nhất. Cậu ấy không chỉ là nguồn cảm hứng cho những thế hệ tiếp theo mà còn mở ra cánh cửa cho họ. Mọi cầu thủ bóng đá Mỹ sẽ noi theo tấm gương của Pulisic”, Jovan Kirovski chia sẻ.
“Bên cạnh Pulisic, chúng tôi còn có cả Zack Steffen – người đang là thủ môn dự bị ở Man City nữa. Dù thế nào đi nữa, chắc chắn sẽ có một chàng trai Mỹ lên ngôi vô địch châu Âu vào cuối tuần này. Đây quả là một sự kiện lớn với bóng đá Mỹ. Nó cho thấy sự phát triển ngày một lớn mạnh hơn của môn thể thao này ở đất nước chúng tôi”.
Gần 40 tuổi, thay vì lựa chọn nghỉ hưu ở những bãi biển xinh đẹp, Nani vẫn tiếp tục chơi bóng. Chẳng quan trọng là Manchester United lừng danh thế giới, Valencia đình đám một thời hay Sporting Lisbon giàu truyền thống, chỉ cần được ra sân và cống hiến, như thế là đủ mãn nguyện đối với ngôi sao người Bồ Đào Nha.
Sau khi đặt chân đến Man Utd, tân HLV Ruben Amorim đã có cuộc phỏng vấn đầu tiên với phóng viên của CLB là Harry Robinson, ngay tại sân Old Trafford. Trong cuộc phỏng vấn với truyền thông nội bộ này, nhà cầm quân trẻ người Bồ Đào Nha đã giải thích lý do anh chọn đến đội chủ sân Old Trafford, cũng như khái quát về triết lý bóng đá của mình. Và đây là toàn bộ nội dung cuộc phỏng vấn ấy.
Từ một cái tên từng nổi lên tại xứ sở sương mù trong màu áo Newcastle cách đây gần một thập kỷ, rồi bất ngờ ngụp lặn bởi những ca chấn thương, Ayoze Perez giờ đây đã quay trở về quê hương Tây Ban Nha ấm áp và trở thành nguồn cảm hứng kỳ lạ mang đến nét tươi mới cho Villarreal trong mùa giải năm nay.
Những lời tâm sự được chính cựu danh thủ Adriano viết trên website The Players’ Tribune, về nhịp sống tại khu ổ chuột nơi anh sinh thành, về quyết định rời bỏ thế giới bóng đá đỉnh cao hào nhoáng để tìm lại về nơi đây.