“Người ta thường nói ‘đừng nhìn về phía sau’, nhưng tôi thì luôn nhìn lại phía sau mình, bởi vì nếu bạn không biết mình đến từ đâu, bạn cũng sẽ chẳng biết mình đang đi đâu,” Chimy Avila chia sẻ về phương châm sống của anh.
Chàng trai Argentina này là một con người cởi mở và đồng thời là một cuốn sách tuyệt vời. Cuộc đời anh là một câu chuyện phi thường, và đã được ghi lại qua những hình xăm trên khắp cơ thể anh: Về ý chí sống còn và phép màu, về nghèo đói, súng đạn và những tội lỗi, về bóng đá, tất cả đều được kể lại một cách trần trụi.
Câu chuyện ấy bắt đầu ở Empalme, Rosario. “Đó là một nơi mà bạn sẽ chẳng thể đoán biết được khi nào thì một cuộc balaceo – tức đấu súng – sẽ xảy ra,” anh hồi tưởng.
ESPN: Gì cơ, thật đấy à?!
Chimy: Ừ, thật đấy. Bạn sẽ chẳng thể biết được khi nào thì vụ đó xảy ra với mình. Tôi có những người bạn đã chết vì một viên đạn lạc. Có rất nhiều người bạn của tôi đã chẳng còn trên đời nữa, cũng có những đứa đã phải đi bóc lịch. Tôi đã có 2 con đường để lựa chọn. Một là trưởng thành trên con đường học hành, làm ăn lương thiện và cứ thế sống một cuộc đời đàng hoàng, nhưng điều đó rất khó. Bởi vì con đường bên kia dễ dàng hơn nhiều. Những cám dỗ tội lỗi ở gần bạn hơn chuyện học hành và làm việc. Mua một khẩu súng lục ổ quay dễ dàng hơn mua sách vở để đi học.”
Gia đình anh đã xoay sở ra sao trong hoàn cảnh đó?
Tôi là đứa con thứ năm trong nhà. Bọn tôi có 9 anh chị em, và tôi là đứa con trai đầu tiên. Mẹ và bố ly thân từ khi tôi còn nhỏ. Bố luôn ở quanh đấy, nhưng chúng tôi gắn bó với mẹ hơn. Bà ấy đã làm những điều mà tôi vô cùng biết ơn. Tôi từng nói với bà ấy “Mẹ yêu, đừng xấu hổ vì bất kỳ điều gì mẹ đã làm cho bọn con. Những gì tốt đẹp mà bọn con được hưởng đều là nhờ mẹ cả.” Nhưng bà ấy đã thực sự từng làm những việc mà bản thân cảm thấy hổ thẹn.
Cụ thể là gì?
Tất cả mọi thứ, tất cả mọi việc. Bất cứ điều gì anh có thể tưởng tượng ra, mẹ đã phải rất cực khổ để lo cho chúng tôi ăn học. Mẹ tôi đã nhiều lúc phải khóc.
Bà đã có những lần ra ngoài với chân trần vào ban đêm cùng các chị tôi để tìm kiếm tôi, để đảm bảo tôi không lầm đường lạc lối. Còn tôi thì đang đi chơi với đám bạn, lêu lổng trên đường phố, ở tuổi 13 hoặc 14 gì đấy và làm mấy chuyện hư hỏng… rồi đến một thời điểm đám trẻ khác không muốn chơi bời với tôi nữa, vì mẹ tôi sẽ xuất hiện và gào lên rằng bà sẽ gọi cảnh sát.
Bạn bè của tôi sẽ ở đó, mang vũ khí trong người, và mấy bà chị của tôi sẽ hét lên ‘Tránh xa em trai của tao ra!’ Và họ sẽ đáp lại ‘Thằng cu ở đây là vì nó muốn thế đấy chứ.’ Như tôi đã nói, trở thành một tên du côn luôn dễ và cám dỗ hơn rất nhiều so với mua và đọc một cuốn sách.
Khi anh nói travesuras – “những chuyện hư hỏng” – ý của anh là gì?
Tôi sẽ đi khắp nơi với vũ khí trong người, và gây gổ đập phá trong các hộp đêm, suốt ngày lêu lổng với bọn du côn du đảng. Khi tôi bảo “travesuras” tức là bất cứ điều gì anh có thể tưởng tượng ra, tôi đều đã làm.
Quá khứ ấy đã tạo nên cảm xúc nào trong anh?
Thật lòng mà nói thì không tệ, nhưng cũng có nhiều điều khiến tôi cảm thấy hối hận. Đến một thời điểm, tôi đã quyết định rằng một trong số chúng tôi sẽ phải thay đổi con đường của mình, vì tất cả chúng tôi, vì gia đình, và đó chỉ có thể là tôi.
Tôi chẳng xấu hổ khi nói về chuyện này: Bố tôi từng nghiện rượu và ma túy. Khi chúng tôi cần, ông ấy luôn ở bên. Cảm ơn Chúa. Nhưng ông ấy đã ngấu nghiến đủ thứ độc hại. Vì vậy, tôi đã tự nhủ: “Ai đó phải thay đổi con đường của chúng ta, và nếu bố tôi đã như vậy…” thì đó sẽ là một vòng lặp, rồi tôi hạ quyết tâm: “Ai đó phải phá vỡ cái vòng lặp ấy”. Và đó chính là tôi.
Đây là một trách nhiệm rất to lớn, nhưng tôi cảm thấy tự hào vì mình đã hoàn lương để mấy đứa em, gia đình, không mắc phải những sai lầm mà tôi từng gây nên.
Anh đã kết duyên với bóng đá như thế nào?
Tôi đến với bóng đá như một lối thoát. Tôi thực sự yêu bóng đá, nhưng lý do chính đưa tôi vào sân đấu là nhu cầu kiếm tiền cho bản thân, cho gia đình. Mặc dù vậy, khi nhập cuộc, tôi cũng sẽ thực sự tận hưởng trận đấu, mọi lần được chạm bóng. Tôi cũng biết rằng mình rất giỏi. Tôi đã tự nhủ: “Mình có nhiệm vụ phải mang thức ăn về nhà.”
Điều tôi sắp nói nghe có vẻ kỳ lạ, và một số người có thể sẽ không thích nó, nhưng tôi vốn đã bắt đầu nghĩ mình là “một cầu thủ chuyên nghiệp” khi biết bản thân phải gánh vác chuyện cơm áo gạo tiền cho gia đình, vậy nên tôi đã luôn tỏ ra chuyên nghiệp. Tôi đã không còn chơi bóng cho vui ngay khi chơi vì tiền; không chỉ đến khi “lên chuyên” tôi mới như vậy.
Tôi thường ra ngoài vào ban đêm để sút những quả penalty, nhằm kiếm tiền về cho mẹ. Những người rất có máu mặt sẽ đến khu tôi sống và bảo: “Quất mấy quả penalty cho tao, tao sẽ đặt cược vào mày”. Giờ đây, khi tôi đảm nhận một quả penalty, cảm giác rất vui. Bởi vì hồi trước, tôi luôn cảm thấy mình đang bị một khẩu súng kề vào đầu khi đứng trước một quả penalty.
Không nói điêu! Một bọn người mang vũ khí trong mình sẽ đặt cược vào tôi. Bọn nó sẽ đứng ngoài hò hét “ghi bàn đi cu…”
Nếu anh thất bại thì sao?
Chẳng có gì xảy ra cả. Nhưng bạn vẫn sẽ lo sợ rằng “lỡ như tay thủ môn chặn được quả penalty thì sao nhỉ? Bọn nó sẽ bắn mình à?” Và bạn sẽ quyết tâm phải sút thành công. Những người đặt cược vào bạn toàn là mấy tên có số má, rõ ràng là vậy! Dù sao thì bạn cũng phải kiếm sống bằng cách nào đó mà.
Và tôi vẫn tiếp tục travesuras – mấy việc hư hỏng – của mình. Tôi ra ngoài để sút những quả penalty, đánh bài, bán quần áo. Tôi gặp vợ mình năm 14 tuổi: Khi ấy chúng tôi chỉ là những đứa trẻ, và về sau cô ấy đã trở thành một “nóc nhà” thực thụ (đối với tôi)…
Nghĩa là sao?
Ví dụ nhé, khi đám bạn bè tới rủ rê tôi đến hộp đêm, hoặc ra ngoài để travesuras, cô ấy sẽ ra lệnh: “Anh sẽ không đi đâu cả!”
Chúng tôi cũng đã có những trận chiến khủng khiếp – thực sự lao vào nhau mà “tung đòn” ấy. Và sau đó cô ấy sẽ nói: “Mọi cuộc chiến đều có thể làm anh cảm thấy tự hào vào ngày hôm sau.” Cô ấy đã trở thành một phần của gia đình tôi – kéo tôi ra khỏi cuộc sống đường phố.
Cô ấy còn mang đến những bài học cuộc sống nữa, thậm chí hiện tại cũng vậy. Cô ấy từng nói: “Ezequiel, đặt chân lên quả bóng, sống chậm lại, thận trọng nghĩ về những gì anh muốn cho bản thân và gia đình. Bởi vì nếu anh lái xe quá nhanh, anh sẽ gặp tai nạn. Và cuộc sống cũng vậy.”
Anh đã đề cập đến chuyện “chơi bóng chuyên nghiệp” theo nghĩa chơi để kiếm tiền, nhưng còn việc thực sự “lên chuyên” thì sao…
Chuyện đó cần nhiều yếu tố lắm…
Vậy anh có thiếu những yếu tố đó không?
Khi bạn đang ở trong cảnh cơ hàn và chơi bóng vì tiền, ước mơ được khoác áo những đội bóng xuất sắc nhất ở Tây Ban Nha, Anh, Đức hay ở chính Argentina dường như quá xa vời, bởi thực tại, hoàn cảnh sống, không cho phép. Bố tôi đã không thể mua giày cho tôi, và chuyện ăn uống của tôi cũng chẳng ra gì…
Anh đã ăn uống ra sao vậy?
Tôi đã cười khi nói với mẹ điều này. Tôi từng bảo bà ấy rằng: Mẹ là một kẻ dối trá. Cứ mỗi lần chúng tôi dùng bữa, bà ấy lại đau bụng, đau đầu hay đau gì đó. Và sau này tôi đã nhận ra rằng đó chỉ là cái cớ để bà ấy nhường thức ăn cho mấy đứa con thôi. Chuyện đó đến giờ vẫn ám ảnh tôi.
Anh đã vừa chơi bóng vừa làm việc?
Tôi có một con ngựa và một chiếc xe đẩy, đi vòng quanh thu thập các tông, kim loại, nhôm, phế liệu. Tôi đã làm bất cứ điều gì mà mình có thể làm. Tôi từng là một thợ nề, thợ sơn, cả cắt tóc nữa… Tôi chẳng thích bất kỳ công việc nào trong số đó vì tôi muốn sống bằng bóng đá.
Nhưng tôi thực sự thích cảm giác làm việc một cách chăm chỉ: Thức dậy lúc 6 giờ sáng, về nhà lúc 10 giờ tối, biết rằng mình không làm ai tổn thương cả.
Bởi vì anh từng làm người khác tổn thương ư?
Ừ. Tôi đã làm nhiều việc khiến lương tâm cắn rứt, nhưng miễn là các chị em của tôi không phải chịu đói, việc xấu hay việc tốt chẳng quan trọng. Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ làm tổn thương ai bằng bạo lực cả. Mặc dù thường xuyên “mượn tạm” hay “cầm nhầm” đồ của người khác, nhưng thằng Chimy này chưa từng làm bất cứ ai tổn thương về mặt thể xác cả.
Có người nào từng chửi “Chimy là một thằng con hoang” không?
Có, nhưng điều quan trọng là tôi chưa từng làm tổn thương bất cứ ai ở khu tôi sống cả. Nơi ấy thấp kém và nghèo khổ. Không ai ở đó có thể nói “thằng El Chimy đã lấy đồ của tôi.” Những người bên ngoài thì có. Những “chiến lợi phẩm” mà tôi – cũng như đám bạn bè – mang về khu mình sống chỉ toàn là từ bên ngoài thôi. Có một quy tắc bất di bất dịch: Phải tôn trọng hàng xóm láng giềng.
Một ngày nọ, tôi và vợ đã nảy ra ý tưởng đặt biệt danh cho đám bạn bè, và trong số 30 đứa mà chúng tôi nhắc đến, 15 đứa đã chết, 15 đứa còn lại thì đang bóc lịch.
Mỗi đêm tôi đều cảm ơn Chúa vì đã trao cho mình một gia đình tuyệt vời – vợ tôi, mẹ tôi, bố tôi – bởi vì nếu không có họ thì đời tôi sẽ toang lắm. Bố tôi rất cứng rắn và sẽ cương quyết bắt tôi phải sống đàng hoàng tử tế. Ông ấy thường bảo: “Chỉ làm những gì bố nói thôi, đừng bắt chước những gì bố làm.” Tôi từng lầm đường lạc lối, và chính gia đình đã đưa tôi quay trở lại.
Còn những người khác thì sao?
Tôi từng hành nghề thợ nề cùng bố tại một công trường được điều hành bởi một người bạn rất thân của gia đình, một người mà tôi sẽ luôn biết ơn, tên là Ariel Galarza. Ông ấy đã trao cho tôi một công việc để tạm kiếm sống, nhờ đó mà tôi không bỏ luôn bóng đá để chọn một con đường khác.
Tôi vốn đã có trận ra mắt ở primera div cho Tiro Federal vào tầm 15-16 tuổi, nhưng sau đó lại gặp vấn đề với họ và không thi đấu suốt 2 năm. Ngay cả trong hoàn cảnh đó, Ariel vẫn tin rằng tôi sẽ trở thành một ngôi sao bóng đá. Nhưng để điều đó trở thành sự thật, trước tiên phải đảm bảo cho tôi không chọn con đường khác đã.
Anh tin vào Chúa từ khi nào vậy?
Tôi trở nên tin vào Chúa khi con gái tôi chào đời và mắc phải một căn bệnh nghiêm trọng về đường hô hấp. Khi con bé được sinh ra, tôi đang phải ngừng chơi bóng vì CLB chủ quản đổ oan về một điều mà tôi chưa bao giờ làm. Con gái tôi bị ốm và mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến chúng tôi phải vội vàng đưa con bé vào một bệnh viện mà không biết rằng đó là một bệnh viện tư nhân. Con bé bị sốc mạch vành và phải nằm viện hai tháng…
Hai vợ chồng anh đã túc trực bên giường cô bé cả ngày ư?
Không. Vợ tôi phải dậy vào lúc 6 giờ sáng để lấy sữa. Còn tôi phải đi làm vào lúc 6 giờ 30 sáng, bằng xe đạp, và mất 1 tiếng đồng hồ để đến công trường. Tôi phải làm việc cả ngày, sau đó đến bệnh viện vào lúc 8 giờ tối, đó là khoảng thời gian duy nhất tôi có thể đến thăm con bé. Họ chỉ cho tôi 15 phút. Đi thẳng đến đó bằng xe đạp từ công trường, người đầy bụi bẩn. Còn vợ tôi thì đến với cái bụng đói meo, bởi vì cô ấy phải để dành tiền để đi xe buýt về nhà nữa. Chúng tôi phải chờ bên ngoài trong thời tiết lạnh giá để đến lượt 15 phút thăm nom của mình.
Một ngày nọ, họ không cho chúng tôi vào trong vì con bé đã bị ngừng tim. Họ đã cứu sống được con bé, nhưng chuyện này lại tiếp tục xảy ra thêm những lần khác. Một hôm, tình trạng của con bé trở nên cực kỳ nghiêm trọng. Ngay cả các bác sĩ cũng phải khóc. Họ đã bất lực. Nhưng chúng tôi không được phép vào trong, mà phải trở về nhà. Tôi đi xe đạp, còn vợ đi xe buýt.
Về đến nhà, tôi gục xuống sàn gào khóc, rồi thề với Chúa rằng, nếu Ngài ấy cứu lấy con bé, tất cả những gì tôi đã và đang làm ngoài công việc – những tội lỗi, làm tổn thương người khác – tôi đều sẽ từ bỏ hoàn toàn. Tôi sẽ tập trung vào mục tiêu thực sự của mình, đó là bóng đá. Còn nếu Ngài không tin tôi, hãy cứ lấy đi mạng sống của tôi thay vì con bé. Hồi ấy tôi 20 tuổi.
Chúng tôi quay lại bệnh viện vào sáng hôm sau. Nhưng giường của con bé trống trơn, chẳng có gì ở đó cả. Thế là vợ tôi bật khóc nức nở và nằm vật ra sàn nhà, còn tôi thì đập phá, quăng ném đồ đạc xung quanh, hoàn toàn mất trí, thậm chí còn muốn đánh mấy tay cảnh sát, và gào khóc. Tôi sẽ không thể lắng nghe những gì họ đang cố nói. Chúng tôi nghĩ rằng con bé đã… Nhưng các bác sĩ và cảnh sát đã cố cho chúng tôi biết rằng, con bé không sao cả, nó đã qua cơn nguy kịch . Họ đã cứu được con bé.
Tôi đã nhìn lên trởi và nói: “Ngài đã làm xong phần việc của mình. Giờ thì con sẽ làm phần việc của con.” Và kể từ đó, không ai có thể nói rằng tôi đã làm bất kỳ điều gì xấu xa cả.
Niềm tin của tôi vào Chúa xuất hiện như vậy đấy: Phép màu có tồn tại, bạn chỉ cần chờ đợi.
Nhưng vấn đề mới đã phát sinh.
Chúng tôi đã rất vui khi con bé qua cơn nguy kịch, nhưng làm sao để trả các hóa đơn đây? Làm sao để trả phí cho các buổi kiểm tra? Cho khoảng thời gian nằm viện? Cho việc điều trị? Tôi chỉ kiếm được 100 đô mỗi tháng thôi.
Tôi đành phải gọi cho Ariel và khóc lóc cầu cứu. Sau đó, ông ấy đã thực sự giúp chúng tôi chi trả hết các khoản phí.
Lời hứa đó đã đưa anh quay trở lại với bóng đá, phải chứ? Anh nói rằng khi ấy mình đang ngừng chơi bóng mà.
Đúng vậy, bởi vì Tiro Federal đã buộc tội tôi ăn trộm đồ đạc của CLB…
Ban đầu, lão chủ tịch gọi điện và bảo tôi đến CLB vì họ đang tổ chức một bữa tiệc nướng. Nhưng khi tôi đến đó thì lại thấy cảnh sát đang chờ mình. Lão ấy khẳng định rằng tôi đã chôm nhiều tài sản của CLB để mang đi bán.
Vậy là họ đã gài bẫy, rồi vu oan cho anh ư?
Dĩ nhiên rồi.
Nhưng để làm gì cơ chứ?
Đến giờ tôi vẫn tự hỏi mình về điều đó. Tôi đã được chứng minh là vô tội.
Hai năm sự nghiệp của tôi đã bị hủy hoại chỉ vì một lời vu oan. Họ cũng đã đuổi cậu em trai Gaston của tôi nữa. Họ đã tống khứ gia đình tôi khỏi CLB. Bởi mẹ tôi cũng đang làm lao công ở đó.
Khi chúng tôi nhận được các giấy tờ từ tòa án tuyên bố tôi vô tội, tôi đã nói với người đại diện của mình: “Tôi tha thứ nhưng sẽ không bao giờ quên mối hận này. Một ngày nào đó công lý sẽ được thực thi.”
Ông ấy đã thuê luật sư cho tôi và bọn khốn đó đã cố mua chuộc họ. Và khi Tiro Federal chuyển nhượng tôi và em trai sau này, bọn họ còn được hưởng một khoản tiền cho công đào tạo nữa chứ. Tôi bị vu oan, nhưng chưa từng “ăn cháo đá bát”. Dù sao thì CLB đó cũng từng nuôi nấng tôi mà.
Không chỉ 2 năm; biến cố ấy hoàn toàn có thể hủy hoại toàn bộ sự nghiệp cầu thủ của anh, và cả cuộc đời anh nữa. Anh thực sự đã không chơi bóng một phút nào trong toàn bộ khoảng thời gian đó ư?
Đúng vậy. Hợp đồng của tôi với CLB vẫn còn, vậy nên tôi đã bị mắc kẹt, và họ cũng chẳng trả lương cho tôi luôn. Do đó tôi phải làm việc ở công trường để kiếm sống. Tôi còn phải cùng vợ đội mưa đội nắng đi bán quần áo nữa. Trong hoàn cảnh ấy, cô ấy đã mang thai. Từ năm 17, 18 đến 20 tuổi, tôi đã bán quần áo, thu gom rác, nhặt rác, thu thập các tông, làm bất kỳ công việc lặt vặt nào để kiếm sống.
Sau khi con gái tai qua nạn khỏi, tôi đã quyết tâm thực hiện lời hứa của mình với Chúa. Cuộc hành trình bóng đá chuyên nghiệp thực sự của tôi chính thức bắt đầu khi tôi gia nhập San Lorenzo vào tầm 7-8 năm trước. Tôi sẽ ra sân với nhận thức rằng mọi người vô cùng kỳ vọng vào những bàn thắng của mình. Tôi đã luôn chơi như thể mọi trận đấu đều mang tính chất sống còn.
Cho đến hiện tại, tinh thần ấy vẫn không hề giảm bớt. Dù cho Chimy đã có một nền tảng tài chính an toàn để có thể chơi bóng với một tâm lý thoải mái hơn, nhưng đó vẫn là phong cách thi đấu của anh.
Và điều này phù hợp một cách hoàn hảo với phong cách của Osasuna – CLB mà Chimy đã gia nhập sau một mùa bóng 2018/2019 tuyệt vời ở Huesca (10 pha lập công sau 34 trận ở La Liga) – một đoàn quân nổi tiếng là luôn thi đấu như thể một chiếc xe mất phanh ở Tây Ban Nha.
Chimy Avila trong màu áo Huesca
Thậm chí, tuy vừa phải trải qua tổng cộng 435 ngày ngồi ngoài, với 2 dây chằng chéo trước bị rách liên tiếp, và cũng vì vậy mà mất đi cơ hội khoác áo Barcelona, nhưng Chimy vẫn khẳng định rằng anh không hề có ý định điều chỉnh cường độ lối chơi hay có bất kỳ sự e sợ nào cả. Theo tiền đạo người Argentina chia sẻ, anh cho rằng, bản thân và các đồng đội cần phải giúp các cổ động viên cảm thấy từng xu mà mình đã bỏ ra để vào sân theo dõi họ là hoàn toàn xứng đáng.
“Hãy chiến đấu vì những người đang tự bỏ tiền túi ra để đóng góp vào số tiền lương, thưởng mà bạn được hưởng. Bạn có thể thua trận, nhưng đừng bao giờ thua trận vì bạn không nỗ lực,” Chimy nhấn mạnh.
Sau khi đặt chân đến Man Utd, tân HLV Ruben Amorim đã có cuộc phỏng vấn đầu tiên với phóng viên của CLB là Harry Robinson, ngay tại sân Old Trafford. Trong cuộc phỏng vấn với truyền thông nội bộ này, nhà cầm quân trẻ người Bồ Đào Nha đã giải thích lý do anh chọn đến đội chủ sân Old Trafford, cũng như khái quát về triết lý bóng đá của mình. Và đây là toàn bộ nội dung cuộc phỏng vấn ấy.
Từ một cái tên từng nổi lên tại xứ sở sương mù trong màu áo Newcastle cách đây gần một thập kỷ, rồi bất ngờ ngụp lặn bởi những ca chấn thương, Ayoze Perez giờ đây đã quay trở về quê hương Tây Ban Nha ấm áp và trở thành nguồn cảm hứng kỳ lạ mang đến nét tươi mới cho Villarreal trong mùa giải năm nay.
Những lời tâm sự được chính cựu danh thủ Adriano viết trên website The Players’ Tribune, về nhịp sống tại khu ổ chuột nơi anh sinh thành, về quyết định rời bỏ thế giới bóng đá đỉnh cao hào nhoáng để tìm lại về nơi đây.