Chào Joe Cole - Chàng trai của tháng 11

Tác giả Đức Thịnh - Thứ Tư 18/11/2020 18:00(GMT+7)

Joe Cole có nhiều kỷ niệm đẹp tại Stamford Bridge nhưng với một số người anh chưa gắn bó đủ lâu để được gắn mác huyền thoại Chelsea, giống như cái cách các True Blues tôn vinh trục dọc huyền thoại Petr Cech - John Terry - Frank Lampard - Didier Drogba. Vậy vai trò của Joe Cole là gì?

Giữa cái nắng dịu dàng cuối tháng 4, anh làm ánh mắt của hàng triệu người có mặt tại Stamford Bridge phải sáng lên, con tim bắt đầu đập loạn nhịp khi đi bóng qua cặp trung vệ xuất sắc Rio Ferdinand và Nemanja Vidic. Để rồi khi anh dứt điểm hạ gục Edwin van der Sar, chạy một mạch về phía góc khán đài, cởi phăng chiếc áo ăn mừng cuồng nhiệt, đạp đổ những tấm banner rồi nhào vào vòng tay của NHM, cái đầu tỉnh táo của họ đã quên hết mọi thứ trên đời. Họ không còn nhớ mình là ai nữa. Họ chỉ biết rằng đã phải lòng gã trai trẻ ấy mất rồi.
 
Trong bóng đá, giây phút bạn để một cầu thủ nào đó bước vào cuộc đời mình, bạn phải chuẩn bị cả tinh thần cho cả thời điểm người ấy ra đi. Thời gian chứng kiến họ thi đấu càng lâu, khoảnh khắc họ rời xa bạn sẽ càng tiếc nuối. Vẫn sân cỏ ấy, vẫn màu áo ấy, tất cả vẫn vậy, chỉ còn thiếu một người mà thôi. Đã bao giờ một trong số chúng ta trải qua thứ cảm xúc như vậy?
 
Đã từng có một tiền vệ khoác áo số 10 tại Chelsea khiến các True Blues phải mê mẩn.

Đó là một ngày mùa hè đầu tháng 7/2003, Joe Cole vẫn đang tận tưởng kỳ nghỉ của mình cùng gia đình thì bất ngờ anh nhận được một cuộc điện thoại, một cuộc điện thoại mà anh không biết rằng nó sẽ thay đổi số phận của cuộc đời mình. Từ đầu dây bên kia giọng nói quen thuộc của người đại diện cất lên: “Joe này, Claudio Ranieri đang rất muốn có cậu đấy ! Cậu nghĩ thế nào về việc khoác áo Chelsea?”. 
 
Phải thú thật rằng, kể từ khi West Ham xuống hạng, đội trưởng trẻ nhất trong lịch sử The Hammers tính đến thời điểm ấy đã nhận được không ít lời đề nghị từ nhiều đội bóng tại Premier League và Chelsea thậm chí chẳng được cho là sự lựa chọn an toàn. Bởi lẽ rằng kể từ khi lên nắm quyền vào đầu năm 2003, chủ tịch Roman Abramovich đã vạch ra một kế hoạch biến Chelsea trở thành thế lực của bóng đá Anh và xa hơn là thống trị Châu Âu. Ông không tiếc tiền để đưa về Stamford Bridge rất nhiều ngôi sao. Liệu một tài năng trẻ như Joe Cole sẽ đá ở đâu với sự xuất hiện của bộ ba tân binh đắt giá bao gồm tiền vệ ma thuật Juan Veron, “mũi khoan” tốc độ Damien Duff hay “máy quét” thượng thừa Claude Makelele ? Còn chưa kể những cái tên sáng giá khác như Frank Lampard và Emmanuel Petit đã ở đó từ trước rồi.
 
Nhưng có lẽ làn ranh giới của sự an toàn chưa bao giờ là điều khiến Joe Cole bận lòng. Sở hữu một thân hình nhỏ con với chiều cao khiêm tốn 1,70m, thế nhưng bù lại lối chơi bóng đầy kỹ thuật và sáng tạo chính là điểm cộng của tiền vệ người Anh. Và thế rồi điều gì đến cũng phải đến.
 
Ngày 06/08/2003, Joe Cole chính thức ký hợp đồng với Chelsea với bản hợp đồng trị giá chưa đầy 7 triệu bảng, tiếp bước một thế hệ tài năng gồm Lampard, Michael Carrick và Glen Johnson rời CLB. Với các CĐV West Ham, đó chẳng khác nào một vụ đánh cắp nếu nhìn vào số tiền mà The Blues bỏ ra để chiêu mộ các tân binh khác. Cụ thể, gần 150 triệu bảng đã được chi ra trong mùa hè năm ấy, trong đó tân binh đắt giá nhất là Hernan Crespo có giá lên đến 17 triệu bảng.
 
Joe Cole chính thức rời West Ham để chuyển đến Chelsea ở mùa hè 2003.
 
Thế nhưng trong bóng đá, không phải cầu thủ nào đắt giá đều sẽ chơi tốt. Hernan Crespo chính là một ví dụ điển hình. Xét một cách tổng thể, tiền đạo người Argentina không phải một bản hợp đồng quá tệ, nhất là khi nhìn vào con số 10 bàn thắng sau 19 lần ra sân tại Premier League mùa giải đầu tiên. Tuy nhiên từng đó là chưa đủ để đáp ứng kỳ vọng của Jose Mourinho – người được chọn để thay thế Claudio Ranieri vào năm 2004. Crespo sau đó được cho AC Milan mượn, rồi trở lại khoác áo Chelsea thêm một mùa, trước khi chuyển hẳn sang đầu quân cho Inter Milan từ mùa hè 2006.
 
Crespo đã vậy, người bạn đồng hương của anh - Juan Veron còn tệ hơn gấp bội. Trong 4 năm thi đấu tại Stamford Bridge, chàng tiền vệ với biệt danh “Phù thủy nhỏ” chỉ ra sân tổng cộng 7 lần và tất nhiên chẳng để lại bất kỳ dấu ấn đặc biệt nào. Cùng với Adrian Mutu, bộ đôi này là những chữ ký đáng quên nhất trong mùa hè 2003, dù họ đã ngốn khoản tiền lên đến 30 triệu bảng từ ông chủ mới. Vậy còn Joe Cole thì sao ?
 
Anh bắt nhịp khá tốt tại đội bóng mới với 35 lần ra sân tại Premier League. Đó cũng là năm cuối cùng của Ranieri – người hiểu rõ Joe Cole và từng ca ngợi anh có tài năng chẳng kém gì Gianfranco Zola. Tuy nhiên khi Jose Mourinho đến, thời gian đầu tiên Joe Cole không được trọng dụng nhiều do chiến lược gia người Bồ Đào Nha thích sử dụng sơ đồ 4-3-3 với đôi cánh tốc độ Damien Duff và Arjen Robben. Họ chính là cơn ác mộng kinh hoàng của bất cứ hàng phòng ngự nào tại xứ sở sương mù. Cả hai đều sở hữu khả năng bứt tốc đáng kể. Nếu như lối chơi của Duff có phần thiên về sức mạnh thể chất thì Robben lại có khả năng đi bóng lắt léo với cái chân trái đầy ma thuật. Bộ đôi này đã bổ trợ và phối hợp với nhau cực kỳ ăn ý. 
 
Chỉ đến khi Duff sa sút phong độ còn Robben bị chấn thương hành hạ, Joe Cole mới được Người đặc biệt tin dùng nhiều hơn. Chàng tiền vệ sinh năm 1981 đã nắm lấy cơ hội để vụt sáng trở thành một trong những chân chạy cánh xuất sắc hàng đầu thế giới lúc bấy giờ. Để có được thành công đáng mong đợi ấy, đó không chỉ là may mắn, mà nó đến từ nỗ lực tuyệt vời từ việc chăm chỉ tập luyện, cũng như chấp nhận hi sinh.
 
Từ một “số 10” cổ điển với khu vực hoạt động thường xuyên ở trung tuyến, Joe Cole phải chấp nhận thi đấu dạt cánh nhiều hơn. Từ một chàng tiền vệ hào hoa trong tấn công, Joe Cole phải học cách hỗ trợ phòng ngự, học cách xoạc bóng, chơi tiểu xảo khi cần thiết. Bởi đó đơn giản là điều mà Jose Mourinho mong muốn từ các học trò của mình. Các True Blues khi ấy từng chứng kiến Joe Cole thực hiện pha nước rút 30 m về khung thành đội nhà, trước khi xoạc bóng với tiền đạo đối phương, chấp nhận tấm thẻ đỏ chỉ để ngăn cản một tình huống làm bàn mười mươi.
 
Nhưng thứ bóng đá đầy toan tính và thực dụng của Jose Mourinho không khiến Joe Cole mất đi sự tinh tế trong lối chơi. Nó chỉ khiến anh mạnh mẽ, bền bỉ hơn. Anh vẫn vậy, vẫn là Joe Cole biết nhảy múa mỗi khi có bóng ở trong chân cùng các pha xử lý đầy ngẫu hứng nhưng không kém phần hiệu quả. Để rồi sau đó Mourinho biến anh cùng tập thể Chelsea trở thành thế lực bất khả chiến bại tại đấu trường quốc nội với 2 chức vô địch Premier League liên tiếp vào mùa giải 2004/2005 và 2005/2006. Đặc biệt là mùa giải 2005/2006, Joe Cole đã chơi tuyệt hay và có tên trong đội hình xuất sắc nhất Premier League. 
 
Joe Cole là nhân tố quan trọng giúp Jose Mourinho đoạt cú đúp danh hiệu Premier League.

 
Còn nhớ ngày mà Chelsea đang quang chức vô địch, Joe Cole cũng có cho mình pha làm bàn để đời vào lưới Manchester United. Giữa cái nắng dịu dàng cuối tháng 4, anh làm ánh mắt của hàng triệu người có mặt tại Stamford Bridge phải sáng lên, con tim bắt đầu đập loạn nhịp khi đi bóng qua cặp trung vệ xuất sắc Rio Ferdinand và Nemanja Vidic. Để rồi khi anh dứt điểm hạ gục Edwin van der Sar, chạy một mạch về phía góc khán đài, cởi phăng chiếc áo ăn mừng cuồng nhiệt, đạp đổ những tấm banner rồi nhào vào vòng tay của NHM, cái đầu tỉnh táo của họ đã quên hết mọi thứ trên đời. Họ không còn nhớ mình là ai nữa. Họ chỉ biết rằng đã phải lòng gã trai trẻ ấy mất rồi. Chung cuộc Chelsea thắng đại kình địch với tỷ số 3-0 và đó vẫn luôn là ký ức đẹp với những fan yêu mến đội bóng áo xanh lâu năm.
 
Khoảnh khắc này chắc chắn sẽ luôn in đậm trong tâm trí NHM Chelsea lâu năm.

Và đó cũng chính là những ngày tháng huy hoàng nhất trong sự nghiệp của Joe Cole, không chỉ ở Chelsea mà cả trong màu áo ĐT Anh. Ngày 20/06/2006, lượt trận cuối cùng của bảng B thuộc khuôn khổ World Cup được tổ chức trên đất Đức, phút thứ 33 của trận đấu, xuất phát từ đường tạt bóng bên phía cánh phải của David Beckham, bóng được hậu vệ Thụy Điển đánh đầu giải nguy vô tình tìm đến vị trí mà Joe Cole đang đứng. Không hề mất thời gian suy nghĩ, chỉ cần một nhịp đỡ bóng bằng ngực, anh tung vú vole thần sầu từ khoảng cách 30m, bóng vẽ lên không trung một đường cong tuyệt vời trước khi găm vào góc xa khung thành của Thụy Điển, khiến pha bay người của thủ môn chỉ là tô điểm thêm cho siêu phẩm. Ngày hôm ấy trên SVĐ Mungersdorfer - sân nhà của FC Koln chẳng hề có mưa, không hề có cầu vồng, thế nhưng Joe Cole đã vẽ lên không trung một “cầu vồng” quá đẹp.
 
Joe Cole lập siêu phẩm “cầu vồng” vào lưới Thụy Điển tại World Cup 2006.

Ở Joe Cole, người ta nhìn thấy được phẩm chất chơi bóng chưa từng xuất hiện đối với một tiền vệ người Anh, nơi mà thứ bóng đá giàu thể lực và tốc độ lên ngôi. Nhiều người ví von anh như một cuốn sách chưa từng được tái bản cho đến mãi sau này. Mùa giải 2007/2008, Chelsea của Joe Cole thi đấu không ấn tượng khi về nhì ở cả ba đấu trường Premier League, League Cup và Champions League. Thậm chí ĐT Anh của Joe Cole còn không được tham dự kỳ Euro năm đó. Tuy nhiên anh cũng được an ủi phần nào với danh hiệu cầu thủ xuất sắc nhất mùa giải của CLB. 
 
Ở tuổi 27, độ tuổi chín nhất trong sự nghiệp cầu thủ, khi NHM kỳ vọng anh sẽ trở thành đầu tàu đưa Chelsea cùng Tam Sư trở lại mạnh mẽ thì bi kịch lại ập đến với chàng tiền vệ tài hoa này. Chấn thương dây chằng đầu gối kinh hoàng mà anh gặp phải trong trận đấu với Southend tại FA Cup vào đầu năm 2009 đã cướp đi sự nghiệp đang trên đà thăng hoa. Anh phải rời xa sân cỏ 249 ngày, bỏ lỡ tổng cộng 37 trận của Chelsea trong khoảng thời gian đó, nhưng quan trọng hơn là sau khi trở lại sau chấn thương, Joe Cole không bao giờ tìm lại phong độ đỉnh cao của mình nữa. Đó có lẽ là điều tiếc nuối nhất !
 
Chấn thương đầu gối năm 2009 đã cướp đi sự nghiệp đang trên đà thăng hoa của Joe Cole.

Tuy đã sa sút nhiều vì chấn thương, nhưng anh vẫn biết cách khiến trái tim các Manucian phải đau đớn. Ngày 03/04/2010, Joe Cole ghi bàn bằng cú đánh gót tuyệt đẹp vào lưới Man Utd, sau cùng giúp Chelsea đánh bại đối thủ với tỷ số 2-1 ngay tại thánh địa Old Trafford. Càng đặc biệt hơn khi bàn thắng đó đã góp phần quan trọng đem về chức vô địch Premier League cho Chelsea dưới thời Carlo Ancelotti. Nếu nhìn vào BXH khi mùa giải khép lại với khoảng cách 1 điểm mà Chelsea hơn Man Utd, người ta sẽ hiểu được giá trị bàn thắng của Joe Cole là lớn thế nào. Cúp đúp danh hiệu quốc nội vào mùa hè 2010 cũng chính là lời chia tay ý nghĩa nhất với Joe Cole trong màu áo Chelsea, kết thúc 7 năm thăng hoa nhất trong sự nghiệp. 
 
Để rồi từ đây, cuốn sách về sự nghiệp của Joe Cole cũng trôi dần đến hồi kết. Cập bến Anfield vào mùa hè 2010 với rất nhiều kỳ vọng từ NHM Lữ đoàn đỏ, ngay cả đội trưởng Steven Gerrard cũng từng nói rằng: "Lionel Messi có thể làm những điều phi thường, nhưng bất kỳ thứ gì Messi làm, Cole cũng có thể, thậm chí còn giỏi hơn". Đáng tiếc rằng, lời động viên đó cũng chẳng giúp Joe Cole quên đi ám ảnh chấn thương trong quá khứ. Anh không phải là Messi và cũng chưa đạt đến đẳng cấp của chân sút thuộc biên chế Barcelona. Nhưng cũng hiếm có một cầu thủ người Anh nào đem đến lối chơi kỹ thuật và tinh tế như Joe Cole.
 
Rời Liverpool, đến Lille theo dạng cho mượn, quay trở về mái nhà xưa West Ham, xuống chơi ở giải hạng nhất trong màu áo Aston Villa, Joe Cole lặng lẽ biến mất khỏi những trận cầu đỉnh cao tại Premier League. Thậm chí anh còn có quãng thời gian khoác áo đội bóng hạng 2 tại Anh là Coventry City. Đó là một buổi sáng lạnh lẽo ở Midlands cách đây vài năm và Joe Cole được cánh phóng viên hỏi vì sao vẫn ngày qua ngày cặm cụi rời nhà lúc 6 rưỡi sáng, di chuyển 5 giờ đồng hồ để tới sân tập của Coventry City ở tuổi 34. 
 
"Bởi tôi cảm thấy đúng. Nhiều khi có những hôm tôi cảm thấy đau khắp mình mẩy và nghĩ thật tuyệt nếu nằm ngủ thêm đôi giờ đồng hồ nữa. Nhưng sau đó tôi đã tự tát mình một cái và nghĩ nếu ở nhà thì sẽ làm gì đây?” Joe Cole đáp. Có thể kỹ năng của anh đã mai một dần, tuy nhiên tình yêu với trái bóng của anh thì vẫn còn đó, nồng cháy như thời mới đôi mươi. Sau cùng Tampa Bay Rowdies, một đội bóng nhỏ ở Mỹ là trạm dừng chân cuối cùng của Joe Cole trong sự nghiệp quần đùi áo số. Ngày 13/11/2018, chủ nhân của siêu phẩm vào lưới Thụy Điển tuyên bố giải nghệ.

 
Ngẫm cho cùng cuộc đời là những chuyến đi, là những hành trình đi kiếm tìm những trải nghiệm cho riêng mình. Nó sẽ đưa ta qua những khó khăn thử thách, để rồi đôi lúc khi dừng lại ta mới bỡ ngỡ nhận ra rằng cuộc đời chưa từng là câu chuyện cổ tích như ta vẫn mong ngóng được thấy hàng đêm trong giấc mộng. 
 
Joe Cole có nhiều kỷ niệm đẹp tại Stamford Bridge nhưng với một số người anh chưa gắn bó đủ lâu để được gắn mác huyền thoại Chelsea, giống như cái cách các True Blues tôn vinh trục dọc huyền thoại Petr Cech - John Terry - Frank Lampard - Didier Drogba. Vậy vai trò của Joe Cole là gì? 
 
Anh không phải mùa hè gắt gay bỏng lửa, không phải mùa đông lạnh lẽo cô liêu, càng không giống mùa xuân ấm áp cho vạn hoa đua nở, mà là mùa thu. Dước cảnh sắc đẹp đẽ, nghệ thuật như cách anh chơi bóng, là hồn thu cô tịch, khiến người ta khắc khoải hoài niệm mãi không thôi. Tháng 11 cũng chính là tháng sinh nhật của Joe Cole. Xin gửi lời chúc sinh nhật muộn đến anh – chàng nghệ sĩ đặc biệt của bóng đá xứ sương mù.
 
Đức Thịnh
 

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Liam Delap: Cánh én nhỏ tại Portman Road

Sẽ là thiển cận nếu mô tả Ipswich Town của Kieran McKenna là đội bóng một người. Nhưng với Liam Delap, họ thực sự đang sở hữu một chân sút có thể ghi bàn đều đặn. Delap chắc chắn là 1 trong những lý do chính giúp Ipswich (tạm) thoát ra khỏi nhóm 3 đội cuối BXH Premier League 2024/25.

Đêm huyền ảo ở Munich

Thật không tưởng và kỳ lạ, nhưng giờ tôi có thể nói với bản thân mình, ‘Chúa ơi, thì ra cảm giác vô địch là thế này! Tôi luôn luôn tự hỏi nó sẽ như thế nào, nhưng giờ tôi đã biết rồi!’.

Pep Guardiola gia hạn với Man City: Ai buồn, ai vui?

Lại một lần nữa trong những ngày tháng 11, Pep Guardiola lại quyết định gia hạn hợp đồng với Manchester City sau 2 lần gia hạn trước đó vào năm 2020 và 2022. Bản hợp đồng mới cho phép Pep gắn bó thêm 2 năm với đội chủ sân Etihad và đánh dấu cột mốc tròn 1 thập kỷ chiến lược gia vĩ đại này dẫn dắt nửa xanh thành Manchester.

Rodri: "Có nhiều thứ bạn sẽ không thể học được qua trường lớp mà phải tự chiêm nghiệm theo thời gian"

Khôn khéo trong cách ăn nói, kín đáo trong phong cách ăn mặc, là một người có học thức khi đã tốt nghiệp đại học và một cơ thể không dính một hình xăm... Có thể nói Rodri giống như một "cánh chim vừa lạ, vừa đặc biệt" trong thế hệ các cầu thủ đang thi đấu ở bóng đá hiện đại. Và ở cuộc phỏng vấn với Esquire, chúng ta sẽ có dịp hiểu nhiều hơn về con người và lối suy nghĩ của Rodri - cầu thủ đang chơi cho Man City vừa đoạt được danh hiệu Quả bóng vàng năm 2024.

Nghịch lý Vinícius Júnior

Vinícius Júnior đã thất bại trong cuộc đua Ballon d’Or vào tháng trước, nhưng bạn hãy thử nói với người hâm mộ Real Madrid rằng anh thực sự không xứng đáng giành Quả Bóng Vàng mà xem. “Vinícius, Ballon d'Or,” đám đông khán giả tại Santiago Bernabeu đã hát đi hát lại câu này vào hôm thứ 7, khi tiền đạo người Brazil lập hattrick trong chiến thắng 4-0 của Madrid trước Osasuna.

Luis Nani: Cuộc đời xoay trong những điệu santo

Gần 40 tuổi, thay vì lựa chọn nghỉ hưu ở những bãi biển xinh đẹp, Nani vẫn tiếp tục chơi bóng. Chẳng quan trọng là Manchester United lừng danh thế giới, Valencia đình đám một thời hay Sporting Lisbon giàu truyền thống, chỉ cần được ra sân và cống hiến, như thế là đủ mãn nguyện đối với ngôi sao người Bồ Đào Nha.

Ruben Amorim: "Tôi sẽ làm tất cả để đưa Man Utd trở về vị thế của mình"

Sau khi đặt chân đến Man Utd, tân HLV Ruben Amorim đã có cuộc phỏng vấn đầu tiên với phóng viên của CLB là Harry Robinson, ngay tại sân Old Trafford. Trong cuộc phỏng vấn với truyền thông nội bộ này, nhà cầm quân trẻ người Bồ Đào Nha đã giải thích lý do anh chọn đến đội chủ sân Old Trafford, cũng như khái quát về triết lý bóng đá của mình. Và đây là toàn bộ nội dung cuộc phỏng vấn ấy.