Andres và cha của anh, Jose Antonio, nhớ lại nơi mà tất cả được bắt đầu từ 21 năm trước, trên chuyến hành trình từ Fuentealbilla đến Barcelona. Cậu bé 12 tuổi có khuôn mặt non choẹt, đôi mắt xanh đã đến lò La Masia. Buổi sáng tiếp theo, cậu thức dậy với đôi mắt sưng húp và đỏ ngầu vì suốt đêm đã khóc vì nhớ nhà. Đó là khởi đầu của câu chuyện về người đàn ông 33 tuổi mà sau này chúng ta biết đến, tôn trọng và ngưỡng mộ. Anh được yêu quý không chỉ với cương vị cầu thủ mà còn là người cha của ba đứa trẻ, một người được vợ con thương yêu và rất đỗi tự hào. Và đó chính là Andres Iniesta Lujan, người sinh ra ở Fuentealbilla, lớn lên ở xứ Catalan, và gắn cuộc đời mình với Blaugrana.
Andres đã xa gia đình ngay khi còn rất nhỏ, điều đó lý giải vì sao anh rất quý gia đình, đặc biệt là người cha của mình. Và đấy cũng là lý do mà Andres đã ký hợp đồng trọn đời với Barca vào đúng ngày sinh nhật lần thứ 57 của cha anh, ông Jose Antonio Iniesta. Đó là phần quà mà anh dành tặng cho người đàn ông đã chở anh từ Fuentealbilla đến Barcelona, trên chiếc xe Ford Orion xanh đậm, mang theo niềm hy vọng rằng con trai ông sẽ nắm bắt được cơ hội đổi đời.
Toàn thể gia đình của Andres đã ăn mừng bản hợp đồng của anh và sinh nhật ông Jose Antonio rất đơn giản. Một bữa tối sum họp ngay tại căn nhà của hai bậc sinh thành. Đấy là một ngày đặc biệt, rất nhiều tin nhắn và những cuộc gọi chia vui. Còn ngay ngày liền trước ấy, lại là một ngày đặc biệt khác đối với riêng gia đình nhỏ của anh, đấy là kỷ niệm 10 năm anh và vợ, nàng Anna Ortiz, gặp nhau.
Gia đình Iniesta đã trải qua khoảng thời gian hạnh phúc, vinh quang và tràn ngập niềm vui. Bản hợp đồng trọn đời với Barca đã chấm dứt những lo toan đối với người đội trưởng bởi vì bản hợp đồng trước đó sẽ hết hạn vào ngày 30 tháng 6. Giờ đây, những thành viên trong gia đình đã biết Andres sẽ tiếp tục với nơi anh thuộc về, nơi anh gọi là nhà, nơi mà anh đã dâng hiến 21 năm cuộc đời. Andres cảm thấy rằng câu lạc bộ mà anh nguyện gắn bó đã cho anh tất cả mọi thứ mà anh muốn: một con người với giá trị hoàn mỹ, điều mà chính những bậc sinh thành, hay những thành viên khác trong gia đình và kể cả lò La Masia đã góp phần giúp anh đạt được. Những giá trị đã giúp anh trở thành một biểu tượng của bóng đá thế giới, thậm chí là vượt cả tài năng mà anh thể hiện.
Andres tin rằng bản hợp đồng mới cùng Barca là sự thừa nhận cho “nhiều thứ, nhiều khoảnh khắc” và “nó là lời khẳng định cho vị trí của tôi ở câu lạc bộ cả trên cương vị của một cầu thủ và một con người.” Anh nói thêm rằng: “Để đưa ra một bản hợp đồng như thế, họ hẳn phải tin vào sự thành thật của tôi khi quyết định rằng sẽ dừng lại vào đúng thời điểm, mặc dù đó không phải quyết định dễ dàng để đưa ra. Trên thực tế, tôi không hề nghĩ rằng nó sẽ đến với tôi, thế nên tôi muốn sẽ được cống hiến, tận hưởng cũng như hy vọng rằng mình sẽ trụ lại lâu dài...”
NIỀM HẠNH PHÚC VÀ HY VỌNG
Những ngày này Andres đang trải qua hai thứ cảm xúc: hạnh phúc và những chờ đợi. Niềm hạnh phúc là vì anh cảm thấy những thành viên trong gia đình và chính anh rất hài lòng vì những thời khắc quan trọng và thoải mái vì chính bản thân anh. Anh đã từng đánh mất niềm vui vào khoảng thời gian giữa 2008 và 2010. Những chấn thương, rồi sự ra đi của người bạn Dani Jarque, tương lai bất định, tất cả những chuyện ấy chỉ thực sự chấm dứt khi anh tập trung vào World Cup, để rồi trở thành người hùng ghi bàn trong trận chung kết.
Còn những chờ đợi ở đây là về sự nghiệp chuyên nghiệp của anh trong thời điểm hiện tại và tương lai. Không hề có thời gian hết hạn trên hợp đồng mới, điều đó có nghĩa rằng nó chỉ chấm dứt khi anh cảm thấy không thể đóng góp cho Barca nữa. Nó không phụ thuộc vào số tuổi của anh mà là màn trình diễn trên sân cỏ. Điều này giúp anh chủ động cho những dự định trong tương lai. “Sự chờ đợi của bạn đến từ sâu thẳm ở bên trong...từ đam mê mà bạn thực hiện và những thứ mà bạn muốn đạt được. Nó là thứ quan trọng nhất. Không có nó thì những việc bạn làm là vô nghĩa và theo thời gian những gì bạn học được sẽ nhiều lên.”
Andres và cha vẫn thỉnh thoảng nhìn lại quá khứ. Họ đã bắt đầu câu chuyện từ 21 năm trước trên chuyến đi đến Barcelona. Câu chuyện quá khứ sẽ giúp chúng ta hiểu hơn vào vị thế của anh hôm nay cùng với bản hợp đồng mới.
Jose Antonio Iniesta là chìa khoá khởi đầu cho việc Andres đến Barca vào năm 1996. Người đàn ông ấy có một niềm đam mê mãnh liệt với bóng đá, ông có một người con gái tên Maribel bên cạnh đứa con trai với tài năng thiên phú. Cậu bé thường được gọi là Andres, giống như hai người ông của mình. Jose Antonio là một kỹ sư xây dựng và vợ ông, Mari, làm việc trong một quan bar gia đình có tên là Lujan ở Fuentealbilla.
Ngày mà Andres còn chơi cho Albacete, người cha đã dành dụm ba tháng trời để mua được đôi giày Adidas Predator cho đứa con trai. “Chúng có sọc trắng đen, tôi vẫn còn giữ chúng ở ngôi nhà dưới quê”, Andres kể. “Mẫu ấy Koeman đã từng mang, anh ấy từng kể về việc chúng giúp anh sút bóng tốt hơn, chúng thực sự rất đắt tiền!”, người cha Jose kể lại. Nhưng sự hy sinh này đã có kết quả tốt đẹp.
CUỘC TRÒ CHUYỆN TRÊN XE
Hai cha con nhà Iniesta từng thường lái xe 86 km từ Fuenteallbila đến Albacete để luyện tập và thi đấu. “Chúng tôi đã đi với nhau rất nhiều” ông Jose Antonio cười nói. Hai cha con đã có rất nhiều cuộc trò chuyện trên xe và thường thì Jose Antonio là người mở lời. Ông hoạt bát hơn con trai, người có tính tình giống mẹ. “Mặc dù bố mẹ tôi có nhiều điểm khác biệt, nhưng tôi vẫn cảm thấy họ rất dung hoà với nhau. Có lẽ điều đấy đến từ việc chung sống với nhau thời gian dài. Chúng tôi là một gia đình đầm ấm; cha tôi có thể thường nói nhiều hơn mẹ, nhưng họ đều có trái tim bác ái. Chị gái và tôi được thừa hưởng điều ấy từ họ” Andres thừa nhận.
Jose Antonio đưa mắt nhìn con trai khi ông nhớ về khoảnh khắc phải cân nhắc quyết định về tương lai của Andres Iniesta. Khi ấy anh chỉ mới 12 tuổi, và quyết định này rất hệ trọng.
“Đã 21 năm trôi qua và không phải khi nào bạn cũng nghĩ về nó, tuy nhiên, thỉnh thoảng tôi lại ngồi một mình và ngẫm lại sự việc từng khó khăn như thế nào vì nó lúc đó còn rất bé. Nó ít khi ra khỏi làng và chúng tôi luôn quây quần bên nhau, nó khi nào cũng kề bên tôi, tôi đưa nó đi tập luyện, xem nó chơi vào những ngày chủ nhật. Tôi nhớ từng nghĩ về việc làm sao mọi chuyện lại đến như thế. Thế nhưng, việc gì cũng có cái giá của nó và đối với tôi đó là bóng đá, niềm đam mê bất tận. Tôi chấp nhận xa con để đổi lại là trao cho nó một cơ hội để trưởng thành, để được lăn lộn và đạt được những gì nó mong ước. Barca là điểm đến cần thiết. Tôi đã đổi niềm vui được xem nó bằng sự nhớ nhung vì không được kề bên, nhưng dù sao đó vẫn là nơi tốt nhất mà nó đáng để thuộc về.”Khi Jose Antonio kể, Andres đã nhìn ông với ánh mắt ngưỡng mộ, có lẽ anh đang nghĩ về việc cha anh phải can đảm đến như thế nào để đưa ra quyết định khó khăn như thế và nhất là nếu đặt bản thân của anh phải xa những đứa con giống vậy. Mẹ anh thậm chí còn nghĩ về con trai nhiều hơn: “Mẹ nó nhớ nó hơn tôi nhiều vì tôi còn có bóng đá để an ủi. Mẹ nó không biết phải đón nhận tình huống ấy ra làm sao, bà đã có thể ngăn nó ra đi nhưng thay vì thế, bà đã ủng hộ mọi chuyện.” Jose Antonio tiếp tục.
Quyết định cuối cùng vẫn thuộc về Andres và anh nhanh chóng chấp nhận thử thách. Từ nhỏ anh đã già dặn hơn tuổi. “Sau khi được trò chuyện với cha thời gian dài, tôi hiểu những gì ông nói là vì muốn tốt cho tôi. Tôi luôn hiểu được mong muốn của bản thân, mặc dù lúc đó chỉ mới 12 tuổi.”
21 NĂM SAU
Jose Antonio đã nói rằng những thành công, danh tiếng, ánh hào quang không hề thay đổi con người Andres Iniesta, anh vẫn là thằng bé từng ngồi cùng ông trên chuyến đi đến Barcelona. “21 năm trôi qua, và con trai tôi vẫn y như thằng bé trong chiếc xe ngày ấy. Tôi tự hào về con người của nó bây giờ. Giờ đây nó vẫn như thế, một người đàn ông của gia đình và một con người biết sống tốt. Đấy thật sự là phần thưởng lớn. Trong bóng đá có thể bạn thi đấu tốt hoặc không. Sẽ có những thành công, bạn có thể tận hưởng giây phút ấy, nhưng rồi nó cũng sẽ chấm dứt. Rồi khi một ngày qua đi, thứ không bao giờ rời bạn chính là con người thật của bạn. Tôi may mắn khi luôn có một đứa con ngoan.”
Andres tin rằng anh chẳng hề thay đổi một mảy may nào. Anh đã trưởng thành, nhưng bản chất vẫn là thế. Cha anh là người hiểu rõ điều ấy nhất: “Nó rất tài năng và đáng khâm phục. Ngày nó còn 12 tuổi, nó không hề nói gì nhiều nhưng nó vẫn giữ mọi thứ bên trong tâm trí và đến giờ nó vẫn khá kín đáo. Nó chỉ mở miệng khi nó nghĩ rằng cần phải nói và không phải ai trong chúng ta cũng có thể làm được như thế.”
Ông còn biết được điểm yếu của con trai:
“Nó kìm nén nhiều tâm trạng mỗi khi thua một trận chung kết hoặc một trận đấu quan trọng. Tất cả cầu thủ đều đau đớn nhưng Andres còn nhiều cảm xúc hơn. Tôi từng nói rằng đó là thể thao, không thể khi nào cũng thắng được, nhưng đối với nó thì nặng nề hơn nhiều. Nó cho rằng mọi sai lầm là vì nó và chúng ảnh hưởng đến nó rất nhiều. Từ nhỏ, nó từng phải chịu nhiều áp lực và nó đều biết cách giải quyết thế nên chúng tôi không lo lắng gì nhiều. Nhưng nó cần phải xả bớt đi trước khi bị chúng giết chết.”Khoảng thời gian giữa 2008 và 2010 thật sự rất khó khăn đối với Andres. Anh bị quá nhiều chấn thương và chúng làm tổn hại đến niềm tin vào bản thân. “Một chấn thương xảy đến ngay trước thềm trận chung kết Champions League ở Rome. Mùa hè năm đó thì Jarque qua đời. Nó đã rất suy sụp. Mùa hè năm sau, World Cup diễn ra và mọi thứ thay đổi. Nó đã gượng dậy, lấy lại sinh khí và tận hưởng cuộc sống với bóng đá và thành công đã đến” Jose Antonio tiếp tục nói về người con trai.
Andres đã xác nhận chuyện này: “Vâng, đấy là một trải nghiệm nhớ đời. Tôi chưa từng trải qua chuyện gì như thế trong đời.” Liệu trải nghiệm ấy có khiến anh mạnh mẽ hơn? “Tôi đã từng thử phân tích toàn bộ quá trình cùng những người mà tôi cần, và tôi nhận ra cái gì thực sự quan trọng và cái gì không. Bạn cần phải tìm ra lý do vì sao bạn lại đứng ở vị trí hiện tại và sau đó bạn sẽ học cách tiếp tục tiến lên phía trước thay vì cứ dày vò bản thân. Điều đó sẽ giúp bạn mạnh mẽ hơn, nhất là khi bạn tìm thấy những điều mới mẻ.”
Bảy năm đã trôi qua kể từ khoảng thời gian ấy và giờ anh đã là người cha của ba đứa con. Valeria rồi Paulo Andrea và cuối cùng là Siena, đứa bé chỉ mới cất tiếng khóc chào đời có vài tháng trước. Andres tiếp tục đạt được những danh hiệu cùng Barca, nhận chiếc băng thủ quân từ Xavi, và anh viết tiếp một trang sử đầy kỳ diệu của anh ở Barca vào ngày 6 tháng 10 vừa qua, và đó vẫn chưa phải là kết thúc.
Lược dịch:
Iniesta & Iniesta's heart to heart. Barcelona Official.