Billy Gilmour có thể không được đóng góp cho đội nhiều như anh muốn trong những tháng đầu tiên ở Norwich, nhưng sẽ rất ngạc nhiên nếu anh tiếp tục chôn chân ở ngoài đường biên.
Ảnh: Getty Images
Có một logic dễ thấy ở các cường quốc bóng đá: Bạn phải có số lần thi đấu nhất định ở CLB trước khi được triệu tập lên ĐTQG. Với các nền bóng đá nhỏ hơn, họ sẽ phải chấp nhận chuyện các trụ cột của họ không được cọ xát nhiều dưới màu áo CLB, bởi họ không còn lựa chọn nào khác.
Billy Gilmour là một trường hợp hoàn toàn khác. Ở mùa giải này, thời gian chơi bóng của cầu thủ 20 tuổi ở ĐT Scotland (428 phút) còn nhiều hơn so với ở Norwich City tại Premier League (349 phút).
Nền bóng đá Scotland thuộc loại khá của thế giới; họ đang đứng thứ 42 theo bảng xếp hạng của FIFA, nghĩa là Billy Gilmour phải đạt tới trình độ nhất định để liên tục đá chính cho ĐTQG. Nhưng dù có chỗ đứng ở đội tuyển, anh chỉ có chỗ ngồi ở ghế dự bị tại Norwich. Đã hơn một tháng kể từ lần cuối cùng cầu thủ 20 tuổi ra sân cho đội chủ sân Carrow Road. HLV Daniel Farke của Norwich không hứa hẹn nhiều điều tốt đẹp ở phía trước, khi tuyên bố với báo chi: “Chúng tôi không ở đây để phát triển cầu thủ cho các CLB khác”.
Với tài năng Gilmour đang có, nếu ví anh như đứa trẻ được Chelsea gửi đến cơ sở mầm non Norwich, thì hẳn Gilmour đang bị ngược đãi, dù thứ anh được ngồi là ghế dự bị chứ không phải thùng phuy xanh.
Cầu thủ 17 tuổi nào khiến Chelsea phải bỏ ra 500.000 bảng để chiêu mộ, thậm chí là một trong những nguyên nhân khiến Chelsea bị cấm chuyển nhượng mùa 2019/2020, bởi họ đã dùng ảnh hưởng của mình để khiến cậu nhóc không kí với các đội bóng khác?
Cầu thủ nào từng nhận giải Revelation of the Tournament ở giải trẻ Toulon 2018?
Cầu thủ nào từng nhận giải Cầu thủ xuất sắc nhất trận ở bốn trận ra mắt đủ 90 phút cho ĐT Scotland, ở Premier League, FA Cup và Champions League?
Đáp án chỉ có một cái tên duy nhất: Billy Gilmour. Điều đó cho thấy tài không đợi tuổi của cầu thủ sinh năm 2001 này. Thế nhưng Chelsea vẫn để Gilmour ra đi dưới dạng cho mượn, bởi 696 phút thi đấu trên mọi đấu trường mùa 2020/2021 là quá ít cho sự phát triển của cầu thủ này.
Vậy tại sao lại là Norwich, một đội bóng chắc chắn phải chiến đấu cho vị trí trụ hạng? Đó là vấn đề tương tự mà các đồng đội của Gilmour ở Chelsea như Ethan Ampadu và Ruben Loftus-Cheek phải đối mặt mùa trước, khi họ được cho Sheffield United và Fulham mượn và cũng không thể tỏa sáng ở đó.
Mùa giải trước Billy Gilmour không có nhiều cơ hội ra sân ở Chelsea. Ảnh: Getty Images
Norwich thực ra có những lợi thế nhất định. Thứ nhất, Norwich đã đánh tiếng muốn mượn người của Chelsea, khi họ hỏi thăm trường hợp của Ampadu vào mùa hè năm ngoái. Ampadu cuối cùng chọn đá cho Sheffield United để thi đấu ở Premier League thay vì Championship dưới màu áo Norwich. Đến trường hợp của Gilmour, Norwich đã nhanh chóng trả lời hai câu hỏi mà nhà tân vô địch châu Âu đưa ra: Gilmour có được đảm bảo thời gian chơi bóng không, và anh ta sẽ chơi ở vị trí nào?
Đội trưởng của Norwich, Grant Hanley là đồng đội của Gilmour ở ĐTQG. Kenny McLean, một cầu thủ người Scotland khác cũng đảm bảo sự thân thuộc khi cầu thủ 20 tuổi chuyển đến sân Carrow Road.
Cuối cùng nhưng cũng quan trọng không kém là sự có mặt của Farke, người có cách nhìn nhận bóng đá tương tự người đồng hương Tuchel, bởi họ từng là đồng nghiệp ở Borussia Dortmund. Họ có những điểm tương đồng về mặt triết lý bóng đá; Farke cũng chơi với hai “số 6” ở hàng tiền vệ, mặc dù ông sẽ bố trí trong đội hình 4-2-3-1, thay vì sơ đồ 3-4-2-1 ưa thích của Tuchel.
Một cách để đánh giá sự tương đồng giữa hai CLB, đó là theo dõi tốc độ lên bóng trực tiếp; thông số này cho biết tốc độ một đội thường đưa bóng về phía khung thành đối phương và được tính bằng mét trên giây. Con số này càng cao, tức là đội bóng đó sẵn sàng đưa bóng về phía trước càng nhanh.
Chelsea của Tuchel lên bóng khá chậm rãi so với các đội mà họ đối đầu, với con số chỉ 1,14m/s; chỉ có Manchester City là CLB Premier League duy nhất lên bóng ít trực diện hơn. Trong khi đó, Norwich lên bóng nhanh hơn một chút, khi đưa bóng đến khung thành đối phương trung bình 1,23m/s. Tất nhiên, số liệu của Norwich được lấy ở giải hạng Nhất, nghĩa là sẽ có những sự khác biệt, nhưng điều đó nhấn mạnh lý do vì sao họ lại cố gắng chiêu mộ mẫu cầu thủ từng thi đấu trong hệ thống của Tuchel như Gilmour, thậm chí chấp nhận kinh nghiệm còn non nớt của cầu thủ này.
Mới chỉ ba tháng trước, Norwich còn hồ hởi khi đánh bại một loạt các CLB như Wolverhampton, Newcastle, Southampton và CLB thời thơ ấu của Gilmour, Rangers để mượn được anh từ Chelsea. Tuy nhiên, nếu ví Chelsea như loài chim tu hú chuyên gửi con cho loài chim khác để nuôi hộ thì Norwich, đội bóng có biệt danh Chim hoàng yến lại đang trở mặt. Sẽ có những cái nhíu mày, bởi một cầu thủ giàu tiềm năng đến thế lại không thể đóng vai chính cho một đội bóng đang đứng chót bảng xếp hạng Premier League; thậm chí họ còn chưa thắng nổi trận nào.
Dù vậy, mọi việc xảy ra đều có nguyên do của nó. Trường hợp của Billy Gilmour cũng không phải ngoại lệ.
Ban lãnh đạo Chelsea cũng như Tuchel coi việc chuyển sang Norwich là một cơ hội để Gilmour cải thiện những mặt khác trong cách chơi của mình. Bất cứ ai chứng kiến màn trình diễn của cầu thủ này trước Liverpool và Everton mùa trước đều tỏ ra ít nghi ngờ về những gì anh có thể làm khi chơi cho một đội thống trị về thời lượng kiểm soát bóng.
Gia nhập Norwich từ Chelsea vì thế giống như việc bạn chuyển từ khách sạn 5 sao của Inter Continental ra ở nhà nghỉ. Bởi Norwich chỉ mới thăng hạng và chắc chắn là một trong những ứng cử viên hàng đầu cho suất xuống hạng. Sẽ không còn nhiều bóng để chơi nữa, thay vào đó Gilmour phải tập làm quen với công tác phòng ngự khi không có bóng, khả năng pressing cũng như chọn vị trí.
Mùa giải này, Billy Gilmour đang được cho mượn tới Norwich City để tích lũy kinh nghiệm thi đấu. Ảnh: Getty Images
Như đã đề cập ở trên, Farke cũng bố trí hai số 6 đá ở hàng tiền vệ giống Tuchel. Điều này giúp ích rất nhiều cho Oliver Skipp, cầu thủ được Tottenham cho Norwich mượn mùa trước và đang là gương mặt quen thuộc trong đội một của Spurs.
Tuy nhiên, kể từ khi Gilmour đến Norwich, Farke không sử dụng sơ đồ 4-2-3-1 quen thuộc; thay vào đó là sơ đồ 4-5-1 và 4-3-3 trong phần lớn các trận Gilmour có mặt. Anh được bố trí đá tiền vệ mỏ neo, để rồi điểm yếu bắt đầu lộ ra: anh không thể bảo đảm sự an toàn cho hàng thủ 4 người của Norwich. Tất nhiên, sẽ có sự thông cảm, bởi đối thủ trong ba trận đầu tiên Gilmour thi đấu đều rất “xương”: Liverpool, Manchester City và Leicester.
Đến khi gặp đội bóng đồng cân đồng lạng Watford trên sân nhà, Mathias Normann là người được chọn để đá vị trí này, còn Gilmour được đẩy lên đá vị trí số 8. Điều tương tự cũng xảy ra ở đấu trường Carabao Cup trong trận đấu với Liverpool, khi anh chơi cao hơn so với Lukas Rupp. Nhưng rõ ràng màn trình diễn của cầu thủ người Scotland không đủ để thuyết phục Farke, bởi đó là lần cuối cùng anh được điền tên vào đội hình chính thức.
Đến khi Farke chuyển sang dùng Kenny McLean, Pierre Lees-Melou và Normann, những cầu thủ giàu kinh nghiệm hơn, Norwich bắt đầu kiếm được những số điểm đầu tiên, với hai trận hòa trước Burnley và Brighton. Khi bạn quyết định thay đổi quan điểm của mình và bắt đầu gặt hái kết quả khả quan, có rất ít lý do để bạn quay lại ý tưởng cũ. Vậy Gilmour và Chelsea có nên lo lắng về tình hình này không?
Câu trả lời là không. Yêu cầu đặc thù về mặt vị trí (chỉ thoải mái khi đá cạnh một tiền vệ khác) và ở độ tuổi quá trẻ, không nhiều người kì vọng Gilmour sẽ đá chính mọi trận đấu của Norwich.
458 phút thi đấu (bao gồm 109 phút trong hai trận đấu ở Carabao Cup) chắc chắn sẽ nhiều hơn số phút thi đấu Gilmour có được nếu anh tiếp tục ở lại Chelsea và cạnh tranh với những ngôi sao như Jorginho, Mateo Kovacic, N’Golo Kante và Ruben Loftus-Cheek.
Chất lượng thi đấu của Billy Gilmour vẫn được đảm bảo, khi anh đá chính cả 5 trận vòng loại World Cup cho Scotland. Thậm chí sau màn trình diễn của anh trong chiến thắng 3-2 trước Israel, đồng đội John McGinn đã ca ngợi Gilmour đang ở “đẳng cấp thế giới”.
Sẽ luôn có những khó khăn nhất định với các cầu thủ trẻ khi chuyển sang một môi trường mới. Đơn cử như trường hợp của Mason Mount, người đã trải qua 5 trên 6 trận đấu đầu tiên làm ấm ghế dự bị khi còn khoác áo Vitesse Arnhem dưới dạng cho mượn. Thậm chí ngay cả khi Gilmour tỏ ra không hài lòng, cũng không nên coi đó là một điều tiêu cực. Đó là biểu hiện cho thấy anh còn quan tâm đến sự nghiệp của mình, và đó cũng là thái độ Chelsea muốn anh thể hiện.
Cầu thủ người Scotland có thể không được đóng góp cho đội nhiều như anh muốn trong những tháng đầu tiên, nhưng sẽ rất ngạc nhiên nếu Gilmour tiếp tục chôn chân ở ngoài đường biên.
Bởi phẩm chất của Gilmour là điều Farke không nên bỏ qua – nhất là khi Norwich đang vật lộn tìm kiếm chiến thắng đầu tiên.
Sau khi đặt chân đến Man Utd, tân HLV Ruben Amorim đã có cuộc phỏng vấn đầu tiên với phóng viên của CLB là Harry Robinson, ngay tại sân Old Trafford. Trong cuộc phỏng vấn với truyền thông nội bộ này, nhà cầm quân trẻ người Bồ Đào Nha đã giải thích lý do anh chọn đến đội chủ sân Old Trafford, cũng như khái quát về triết lý bóng đá của mình. Và đây là toàn bộ nội dung cuộc phỏng vấn ấy.
Từ một cái tên từng nổi lên tại xứ sở sương mù trong màu áo Newcastle cách đây gần một thập kỷ, rồi bất ngờ ngụp lặn bởi những ca chấn thương, Ayoze Perez giờ đây đã quay trở về quê hương Tây Ban Nha ấm áp và trở thành nguồn cảm hứng kỳ lạ mang đến nét tươi mới cho Villarreal trong mùa giải năm nay.
Những lời tâm sự được chính cựu danh thủ Adriano viết trên website The Players’ Tribune, về nhịp sống tại khu ổ chuột nơi anh sinh thành, về quyết định rời bỏ thế giới bóng đá đỉnh cao hào nhoáng để tìm lại về nơi đây.