Bạn tìm một đấu sĩ trong hình hài nhà vua, người Roma gọi tên Francesco Totti (P1)

Tác giả CG - Thứ Sáu 27/09/2019 15:04(GMT+7)

Với những người biết Totti, điều đó không hề gây bất ngờ chút nào. Tại sao ư? Bởi “Roma với tôi là cả thế giới. CLB này, thành phố này là cuộc sống của tôi. Sempre (Mãi mãi)”.

1. Từ phần vai xuống cánh tay phải của Francesco Totti có hình xăm một đấu sĩ La Mã cổ đại trong bộ giáp phục, hình ảnh như biểu lộ sự hăm dọa rằng anh sẵn sàng vung một con dao găm bằng tay phải về phía đối thủ. Có thể nói, hình xăm dù không quá nổi bật nhưng nó lại vô cùng phù hợp với bối cảnh. 

 

Tất nhiên, đấu sĩ La Mã là đại diện hợp lý cho nơi Totti sinh ra, thành phố mà anh luôn mang theo bên mình mỗi khi đến bất cứ đâu. Là một người con kiêu hãnh của Roma, bên cạnh máu thịt của mình, Totti chẳng giữ thứ gì gần trái tim hơn ngoài thành phố ấy. Và trong hình ảnh đặc trưng là những chiến binh, cả tinh thần chiến đấu và lịch sử hào hùng của Thành phố Vĩnh cửu như được hòa làm một.

Dù vậy, có một lý do thuyết phục hơn nhiều để Totti lựa chọn hình ảnh đấu sĩ La Mã chứ không phải bất cứ biểu tượng nào khác của Roma. Không phải Colosseum (Đấu trường La Mã) hay St. Peter's Basilica (Vương cung thánh đường Thánh Peter) trên cánh tay, không phải chân dung của một vị hoàng đế danh tiếng hay hình một con chó sói mà chỉ là một đấu sĩ La Mã nhỏ bé.

Giống như người diễn viên mà một vai diễn có thể xác lập, định nghĩa nên toàn bộ cuộc đời sự nghiệp và hàng thập kỷ phấn đấu với mục tiêu duy nhất là xóa đi ranh giới giữa diễn viên và nhân vật, giữa hư cấu và thực tế - hình ảnh đấu sĩ La Mã được xăm trên cánh tay Totti khắc họa vai trò mà anh đã dành cả đời để thể hiện: đó là chiến binh thành Roma vĩ đại nhất của thời hiện đại, là người hùng và lòng trung thành.

 
2. Cuối tháng 9/1976, ông Enzo Totti và bà Fiorella Marrozzini vui sướng khi đưa cậu con trai bé bỏng mới chào đời mang tên Francesco về ngôi nhà của họ ở Porta Metronia. Ông Enzo không ngừng thì thầm với con trai về những kế hoạch mà ông đã chuẩn bị cho cậu. Hầu hết trong số đó liên quan đến niềm đam mê bất tận mà ông muốn truyền cho con: Associazione Sportiva Roma.

Được thừa hưởng tình yêu CLB từ cha như một tài sản quý giá, lúc này ông Enzo Totti lại truyền nó cho đứa con trai bé bỏng. Như Totti từng nói: “Tình yêu dành cho Roma là thứ chúng tôi luôn mang theo. Roma còn hơn cả một đội bóng. Đó là một phần của gia đình, của linh hồn và máu chúng tôi”. Er Bimbo de Oro (Cậu bé vàng) và Giallorossi không mất nhiều thời gian để trở nên gắn bó mật thiết với nhau.
 
7 tuổi, Totti có lần đầu tiên đặt chân tới sân vận động Olimpico. Sau khoảng thời gian dài chờ đợi, cuối cùng anh cũng được tận mắt chứng kiến những thần tượng bằng xương bằng thịt. Tuy nhiên, việc chơi bóng mới thực sự là thứ làm anh bị cuốn hút. Thi đấu với bạn bè ở công viên Villa Scipioni, tập luyện những kỹ năng tinh túy nhất của Giuseppe Giannini bên dưới kiến trúc Baroque tinh tế, Totti được tự do và không bận tâm đến thế giới ngoại trừ trái bóng lăn dưới chân.
 
Trong một khoảng thời gian, Totti dành cuối tuần của mình cho đội bóng địa phương có tên Fortitudo. Sau đó, anh có khoảng thời gian ngắn chơi cho Santa Maria ở Trastevere rồi AS Lodigiani trước khi những người đàn ông trong bộ vest lịch lãm đến gõ cửa, bởi họ chỉ làm điều này với những cầu thủ như Totti.
 
Hiểu được tài năng thiên bẩm của Totti sau những màn trình diễn tại các giải trải ở Roma cộng thêm sự tư vấn từ các tuyển trạch viên thường xuyên có mặt ở những giải đấu này, năm 1989, một nhóm các giám đốc của AC Milan đã tới nhà của Totti. Bà Fiorella - mẹ của Francesco Totti - là người tiếp các quan chức Milan.

Bà Fiorella kiên nhẫn lắng nghe những người đàn ông từ Milan giới thiệu về mình, say sưa bày tỏ sự ngưỡng mộ với tài năng của con trai bà bằng rất nhiều mỹ từ cũng như mô tả tất cả những gì đội bóng vĩ đại của họ có thể làm cho gia đình nếu đồng ý để Totti gia nhập.
 
 
Nhưng cuối cùng, sau một hồi lắng nghe và khi đã cảm thấy đủ, bà Fiorella chỉ trả lời gọn lỏn: “Không”. Dù cảm thấy chưng hửng bởi câu trả lời này, các giám đốc AC Milan không chùn bước. Họ khẳng định tiền bạc sẽ không thành vấn đề bởi đây là AC Milan. Nhưng… “Không”, bà Fiorella quả quyết. “Xin lỗi là không”.

Francesco cảm thấy khá tiếc nuối khi những cơ hội có thể coi là ngàn năm có một với cả anh lẫn gia đình đã vỗ cánh bay đi. Thế nhưng mẹ của anh là người hiểu rõ vấn đề nhất. Bà trấn an con trai rằng thời điểm của anh rồi sẽ tới.
 
Lazio là đội bóng lớn tiếp theo đưa ra lời đề nghị. Các đại diện từ i Biancocelesti thì đã tiếp cận được gần hơn so với những người đồng nghiệp ở Milan khi đã đạt thỏa thuận với Lodigiani về việc mua lại cầu thủ ngôi sao của họ. Thế nhưng, Lazio có thể hiểu về Francesco đấy nhưng rõ ràng họ không hiểu Fiorella Totti và sự kiên định của bà. Lazio bị từ chối thẳng thừng. Một thành viên nhà Totti chơi cho Lazio ư? Quả là sự xúc phạm.
 
Cuối cùng, Roma mới đến. Bị ấn tượng bởi những gì đã được chứng kiến ở cậu bé này, thư ký Gildo Giannini đã trò chuyện với gia đình của Francesco và tháng 7/1989, ông mang về cho CLB một bản hợp đồng với chữ ký vẫn còn được viết chưa thuần thục của Totti.
 


3.
Có thể cố HLV Vujadin Boškov khi ấy không nhận ra việc làm của ông có tầm quan trọng to lớn thế nào nhưng nhờ ông, Francesco Totti đã có trận đấu ra mắt cho Roma. Xuất phát từ ghế dự bị trong chuyến làm khách đến Brescia tháng 3/1993, Totti 16 tuổi với mái tóc bù xu, đôi mắt sáng và nụ cười tươi đã được tung vào sân Mario Rigamonti. Và đây cũng là khởi đầu cho một mối tình của thời đại đi cùng năm tháng. Năm 1995, Totti là thành viên trong đội hình chính thức đội một. Năm 1998, anh trở thành thủ quân.
 
Ngay từ những ngày đầu tiên trong đội bóng màu áo vàng đỏ, năng lực sân cỏ của Totti đã giúp anh nổi bật so với những người cùng thế hệ và biến anh trở nên vĩ đại. Những năng lực ấy là gì? Đó là sự bình tĩnh, nhãn quang xuất sắc, kỹ thuật tinh tế và khả năng định đoạt, quyết định số phận trận đấu.
 
Nhưng ngoài tài năng vô song ra, còn một điều nữa biến Totti trở thành độc nhất vô nhị đó là tính lưỡng cực gây nhiều tò mò. Thành thực mà nói, ở bên ngoài sân cỏ, Totti bị xem là không có năng lực lãnh đạo. Ngay cả khi đã trưởng thành, phát triển cả về thể chất và chiến thuật, trở thành mắt xích quang trọng trong cỗ máy Roma, ấn tượng mà nhiều người có về Totti là sự ngô nghê. Những câu trả lời ngây ngô của anh trước câu hỏi từ truyền thông được thể hiện bằng chất giọng Romanesco, chúng phần nào thể hiện nguồn gốc giai cấp vô sản của anh. Và nhiều cổ động viên không phải của Roma thường chế giễu Totti vì điều đó. Thế nhưng một khi đã ở trên sân, chẳng ai thanh lịch và tinh tế hơn anh.
 
Bằng những cú chạm bóng khéo léo, mọi đường chuyền qua chân anh đều được vuốt ve bằng má ngoài của đôi giày. Mọi cú bấm bóng, mọi đường chuyền chéo sân, những pha kiến tạo tinh quái,… hay có thể nói mọi phép màu từ một cây đũa thần đều nằm ở 2 chân của anh. Nó như lời khẳng định với tất cả những người đã tưởng họ hiểu rõ anh chỉ qua những phát ngôn. 
 
Tất nhiên, Totti không bận tâm đến những người bên ngoài địa phận Roma nghĩ gì về mình miễn là những người ở trong thành phố này còn yêu mến anh như cách anh yêu họ và miễn là anh có thể mang về thành công mà anh cảm thấy họ xứng đáng được nhận. Thế nhưng Totti sẽ sớm nhận ra rằng đây là một cuộc chiến gian khổ và kéo dài mà bất cứ đấu sĩ nào cũng phải đối mặt.
 
 
Các cuộc chinh phạt châu Âu trở thành mục tiêu ngoài tầm với với Roma trong suốt quãng thời gian Totti khoác áo đội bóng. Trong khi đó ở đấu trường quốc nội, dù đáng lẽ anh có thể giành nhiều cúp bạc hơn nhưng thực tế đây cũng là nhiệm vụ rất khó khăn. Không giống như thời điểm hiện tại, Serie A ngày ấy không phải độc quyền của đội bóng nào cả mà các CLB thường xuyên thay nhau đoạt Scudetto sau mỗi mùa giải. 
 
Nhưng kể cả như vậy thì giành danh hiệu cũng không hề dễ dàng với người thủ đô. Mùa giải Totti có màn ra mắt CLB cũng đánh dấu 10 năm kể từ lần gần nhất khi đó Roma giành chức vô địch quốc gia. Phải rất lâu sau, họ mới lại một lần nữa lên ngôi.
 
 
Dịch từ bài viết “Francesco Totti: the gladiator who became a god” của tác giả Will Sharp trong ấn phẩm Roma của These Football Times

CG
 (TTVN)
 

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Tại Chelsea, Sancho đang trở thành mẫu cầu thủ mà Man Utd từng kỳ vọng?

Điều đáng ngạc nhiên nhất trong pha ghi bàn tuyệt đẹp của Jadon Sancho trước Tottenham Hotspur không phải là bản thân cú sút chìm, đưa quả bóng đi theo quỹ đạo vòng cung từ bên ngoài vòng cấm bay chạm cột xa khung thành của Fraser Forster rồi bật vào lưới. Mà chính là việc anh đã quyết định dứt điểm trong khoảnh khắc đó.

Lối thoát nào cho tương lai Marcus Rashford?

“Trận đấu tiếp theo. Một tuần mới và cuộc sống mới”. Đó là thông điệp của HLV Ruben Amorim gửi đến Marcus Rashford sau khi loại tiền đạo này khỏi đội hình Man United ở trận derby Manchester vào Chủ Nhật tuần trước.

Phía trước Man City là gì khi ngay cả Pep cũng nghi ngờ bản thân?

Sau trận thua ngược 1-2 trước MU ở derby Manchester đêm Chủ nhật vừa qua, Pep Guardiola cay đắng nói rằng ông là một HLV không đủ giỏi. Liệu đấy là một lời thừa nhận mang màu sắc chán nản trong bối cảnh vận đen đeo bám, hay quả thực, Pep đã “hết bài” và không còn đủ khả năng giúp City ngự trị trên đỉnh cao?

Sự can trường của Amad Diallo là động lực giúp MU tiến bước

12 năm trước - cũng vào tháng 12, pha sút phạt thành bàn của Robin Van Persie ở phút 90 đã giúp Man United đánh bại đối thủ cùng thành phố Man City tại Etihad với tỉ số 3-2. Chiến thắng đó trở thành một điểm nhấn quan trọng trên hành trình đăng quang chức vô địch Premier League 2012/13 của “Quỷ đỏ” trong mùa bóng cuối cùng của Sir Alex Ferguson.

Antoine Griezmann: Ly rượu vang chữa lành

Sự thăng hoa hơn cả kỳ vọng của ngôi sao người Pháp chính là “chất men” hảo hạng đưa Atletico Madrid quay trở lại các cuộc đua tại La Liga và Champions League mùa giải năm nay.

Tại sao quả phạt đền của Cole Palmer trước Tottenham là một cú panenka hoàn hảo?

Cú đá Panenka thường được coi là một hành động phô diễn kỹ thuật thuần túy, một rủi ro không cần thiết mà những cầu thủ quá tự tin thực hiện ở những thời điểm không phù hợp. Nhưng khi người thực hiện là Cole Palmer – một cầu thủ bình tĩnh và tài năng đến mức thiên bẩm – thì đột nhiên, nó không tạo ra cảm giác quá mạo hiểm nữa.