Arsene Wenger: Sau tất cả, chỉ còn lại tình yêu

Tác giả Elflaco - Thứ Hai 23/04/2018 16:04(GMT+7)

Trong cuộc phỏng vấn độc quyền với L’Equipe cuối năm 2015, Arsene Wenger, khi được hỏi “hãy chọn ra khoảnh khắc đáng nhớ nhất trong sự nghiệp của mình” đã trả lời như thế này:
 
“Đấy là khoảnh khắc tôi xuất hiện ở London, trong sự hoài nghi cực lớn, từ tất thảy. Và rồi, tôi giành danh hiệu đầu tiên, cú đúp quốc nội đầu tiên với Arsenal. Tôi từ “Arsene chẳng ai-biết-là-ai” trở thành một người tiên phong, mở ra một thời đại mới cho bóng đá Anh”.
 
Gần 22 năm đã qua kể từ cái ngày Wenger “là gã quái nào vậy” chính thức trở thành HLV Arsenal, đầu thu 1996. Đúng 20 năm sau danh hiệu Premier League đầu tiên – cú đúp đầu tiên cùng “Pháo thủ”. Và cũng đã 14 năm kể từ lần cuối cùng HLV người Pháp được nâng cao cúp bạc vô địch Premier League. Wenger đã quyết định dừng lại. Kể từ mùa tới, người đàn ông với cái dáng dong dỏng cao và gương mặt khắc khổ ấy sẽ không còn hiện diện ở khu kĩ thuật Arsenal.
 
Vậy với Wenger, đâu là “nỗi đau” lớn nhất? Đó là việc phải trả lời những câu hỏi sau mỗi thất bại của ông và đội bóng. Wenger nói nếu như bóng đá là Tình yêu thì việc phải trả lời chất vấn, từ đủ phía, sau mỗi thất bại của đội nhà, chẳng khác nào sự… khổ dâm. Wenger ấy vẫn thường về sự bất công, trong thời đại bóng đá- thể thao này khi mà tất thảy chỉ vinh danh kẻ thắng cuộc, gọi tên những nhà vô địch mà quên đi những nỗ lực, phương pháp và hành trình hướng tới đỉnh cao. Nhưng người về nhì, về ba, phía sau kẻ số 1 hiếm khi có được sự thừa nhận, thậm chí còn bị coi thường.
 
Wenger rời Arsenal sau 22 năm gắn bó
Và Wenger ấy, cùng với đội bóng mà ông gắn bó như máu thịt hơn 2 thập kỉ qua, đã không chỉ về nhì, về ba mà còn thấp hơn nữa trong nhiều năm trở lại đây. Mùa trước, Arsenal, lần đầu tiên trong kỉ nguyên Wenger không giành vé dự Champions League. Mùa này, thành tích của họ tại Premier League, thậm chí còn có thể tệ hơn bất chấp cơ hội ở Europa League – cơ hội giành 1 danh hiệu châu lục của “Pháo thủ” trong những ngày cuối cùng với Wenger – vẫn còn.
 
Trong một buổi chiều thứ Sáu mà Wenger nói về quyết định từ chức HLV Arsenal khi mùa giải 2017/18 kết thúc, ông còn nói về nhiều thứ khác, trước đó vài tiếng. Ông nói về khả năng cậu học trò từng gắn bó sâu sắc với ông ngày nào Patrick Vieira sẽ trở thành HLV Arsenal. Ông trăn trở về một thực tế khác thường: vé vào cửa Emirates luôn được bán sạch mà sân vận động trong vài tuần trở lại đây vắng bóng khán giả đến vậy. Wenger, hơn ai hết hiểu rằng, một bộ phận (không nhỏ) các CĐV Arsenal vì tình yêu với CLB vẫn mua vé để ủng hộ nhưng họ chọn không tới sân xem đội bóng do Wenger dẫn dắt thi đấu như cách để phản đối.
 
Đấy có lẽ là đòn đánh nặng nề nhất dành cho Wenger hơn tất thảy những áp lực kêu gọi ông từ chức, vượt xa những dòng chữ “Wenger Out” xuất hiện nhan nhản trong và ngoài khán đài Emirates. Wenger nói về việc phải giải thích sau mỗi thất bại như một sự khổ dâm. Nhưng hôm qua, trong ngày ông nó về việc mình sẽ từ chức, sẽ chẳng là HLV Arsenal sau ngần ấy năm dài không thành công về mặt danh hiệu, thì còn nỗi đau nào có thể lớn hơn thế.
 
Merci Arsene Wenger
Có một người bạn là fan Arsenal nói với tôi rằng, anh luôn tin và mong rằng Wenger nên từ chức từ 2-3 năm qua rồi, để Arsenal có thể đi trên một con đường khác, với những chuyển biến tích cực, với những kì vọng về một tập thể có thể đua tranh danh hiệu thực sự thay vì chấp chới bấp bênh như bao năm qua. Nhưng chính anh, trong ngày Wenger đưa ra quyết định dừng lại, lại cảm thấy, sâu trong mình có một sự đổ vỡ nào đó. Như một cảm giác mất đi một người thân, đã gắn bó sâu sắc với mình trong suốt phần đời đã qua.
 
Đấy chắc chắn là cảm xúc chung, là tâm trạng chung của đại đa số những CĐV Arsenal, trong ngày hôm qua. Dù họ thuộc phe muốn Wenger từ chức hay thuộc nhóm luôn ủng hộ HLV người Pháp bất chấp hoàn cảnh như thế nào. Bởi tất cả họ, những người đã và luôn coi “Pháo thủ” là một phần quan trọng trong đời, đều hiểu rõ một điều: nếu có một ai đó sẵn sàng hi sinh tất thảy, sẵn sàng làm mọi việc, sẵn sàng chịu vô vàn những dè bỉu của người đời vì tình yêu với Arsenal và cho Arsenal, thì người đó chắc chắn chỉ có thể là Wenger.
 
HLV Wenger luôn coi “Pháo thủ” là một phần quan trọng trong đời
Trở lại với cuộc phỏng vấn cuối năm 2015 với L’Equipe, Wenger từng thừa nhận là mình luôn cố tình lờ đi, luôn chủ động lảng tránh việc phải nghĩ về điểm cuối cùng trong sự nghiệp HLV, về cái ngày mà ông phải làm một công việc gì đó khác với vị trí quen thuộc của mình tại Arsenal. Bởi Wenger sợ cái thực tế có thể xảy ra ấy, thứ mà ông mô tả giống như một cú sốc khủng khiếp, đẩy ông vào trạng thái trống rỗng tột cùng. Wenger ấy từng nói, ông không giống như người bạn – đối thủ lâu năm Sir Alex Ferguson bởi ông chẳng hề có một đam mê nào ngoài bóng đá. Và niềm đam mê ấy, suốt 22 năm qua, chỉ dành riêng cho duy nhất Arsenal. Thế nên ông sợ vô cùng cái ngày mà người ta gọi mình là một… cựu HLV.
 
Vậy mà hôm qua, một Wenger trong nỗi ám ảnh ấy, đã tự mình nói về quyết định dừng lại, về việc ông sẽ không còn là HLV Arsenal khi mùa giải này kết thúc. Và quyết định ấy, hơn bao giờ hết, được đưa ra bởi một người từng nói “nếu không có bóng đá, cuộc đời này còn gì ý nghĩa”, người đã từ chối biết bao cơ hội chuyển sang công việc khác vì “không thể tưởng tượng nổi cảnh mình dẫn dắt một CLB nào đó không phải Arsenal”, là vì TÌNH YÊU LỚN dành cho Arsenal.
 
Những tấm huy chương mà Wenger giành được với Arsenal, ông chẳng bao giờ giữ lại cho riêng mình. Hoặc ông đem tặng chúng cho một bác sỹ của CLB, hoặc ông gửi chúng cho những người bao năm qua vẫn thầm lặng trong sự vận động của Arsenal: một nhân viên chuẩn bị trang phục thi đấu, một người bảo vệ hoặc một chuyên viên xử lý mặt cỏ sân Emirates… Tất cả những gì ông giữ lại, cho mình, của những ngày xưa cũ, cho hiện tại, và trong những năm dài phía trước, chỉ có một: sự gắn kết sâu sắc giữa ông và Arsenal. Thứ tình yêu đặc biệt và duy nhất!
 
ELFLACO (TĐP)

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Gabriel Martinelli: Thay đổi để thích nghi hoặc ngồi dự bị!

Cầu thủ chạy cánh người Brazil chắc chắn sẽ phải đối mặt với một cuộc chiến khốc liệt để đòi lại vị trí chính thức trong đội hình xuất phát của HLV Mikel Arteta tại Arsenal, nhất là khi “người đóng thế” Leandro Trossard đang làm rất tốt mỗi khi được trao cơ hội.

Marco Reus: Yêu, sống và cảm nhận...

Lòng trung thành là giá trị xa xỉ trong bóng đá hiện đại. Chúng ta sẽ chẳng thể trách cầu thủ mong muốn ra đi tìm thử thách mới, nhưng một người gắn bó với một đội bóng suốt hơn một thập kỷ thì đó là giá trị đáng trân trọng.

Neymar: Từ thiên tài tới bi hài

Chấn thương, tiệc tùng, những vụ bê bối khiến sự nghiệp của Neymar lao dốc rất nhanh. Ở tuổi 32, liệu anh có thể trở lại đỉnh cao hay không?

Francesco Acerbi: Đóa hoa nở muộn

36 tuổi mới có lần đầu tiên vô địch Serie A dù đã chơi bóng ở Ý từ năm 2006, nếu ví Francesco Acerbi là một đóa hoa nở muộn thì người nuôi trồng đóa hoa ấy là Simone Inzaghi.

Julian Brandt: Gọi giấc mơ về từ quá khứ

Dù chưa bao giờ phát tiết trọn vẹn những phẩm chất cũng như tiềm năng thiên bẩm của mình nhưng tiền vệ người Đức đang cùng Dortmund mơ về một mùa giải đẹp nhất kể từ ngày bắt đầu sự nghiệp.

Gabriel Heinze và con đường của một gã... Judas

Một hậu vệ mạnh mẽ, phóng khoáng, luôn nhận được sự yêu quý tại bất kỳ nơi nào anh từng thi đấu nhưng rồi những mối nhân duyên quá đỗi phức tạp đã vô tình biến Gabriel Heinze trở thành kẻ phản bội trong mắt người hâm mộ từng giành trọn vẹn tình cảm cho ngôi sao người Argentina.