Một viên đạn khủng khiếp bắn vào tâm hồn, xoay chuyển cả sự nghiệp của Adriano. Anh tăng cân khủng khiếp, lao mình vào những buổi tiệc thâu đêm suốt sáng, và cái kết tất yếu không còn kiểm soát nổi đôi chân của mình nữa. Tên tuổi của anh gắn liền với hết scandal này đến scandal khác, những vụ ẩu đả và sử dụng chất cấm.
Người Inter yêu và hận Ronaldo Luiz Narazio de Lima. Điều tương tự không xảy đến với Adriano. Với chàng tiền đạo vạm vỡ cũng đến từ Brazil, Nerazzurri chỉ có yêu hết mực. Giữa mùa Covid, Adriano viết một bức thư cảm động gửi đến CLB cũ Inter Milan. Dù cho câu chuyện của anh đã được kể đi kể lại rất nhiều lần, nó vẫn có những sức hút thú vị. Phía sau ‘Hoàng Đế’ mất ngôi là một người con mất cha đến nỗi vứt bỏ cả sự nghiệp nhiều hứa hẹn trước mắt.
Các bạn ủng hộ chúng tôi bằng cách ấn like và nhấn chuông đăng ký để xem những video mới nhất nhé! Cảm ơn các bạn!
Adriano Leite Ribeiro ra mắt sân khấu châu Âu bằng một cú nã đại bác. Ngày 14 tháng tám năm 2001, tiền đạo Brazil được Inter cho ra mắt trong trận giao hữu trước Real Madrid. Mới 3 ngày trước đó, anh còn rong ruổi trong màu áo Flamengo ở quê nhà Rio de Janeiro. Còn lúc này đây, chỉ vài phút sau khi vào sân từ băng ghế dự bị, Adriano đang đứng trước một quả phạt trực tiếp ở sân Santiago Bernabeu.
“Tôi đang khoác chiếc áo Inter còn Real Madrid là đối thủ. Đó là những thứ chỉ xảy ra trong những giấc mơ hoang đường nhất. Tôi không cần thêm thứ gì hơn nữa. Tôi bước vào sân mà không bận tâm bất kỳ điều gì khác. Tôi chơi bóng y hệt những ngày còn ở những sân bóng cằn cõi ở Vila Cruzeiro (khu ổ chuột ‘favela’ ở Rio). Tôi rê dắt, làm bẽ mặt đối phương, tôi có thể làm tất cả mọi thứ. Sau tình huống phạm lỗi, khu vực kỹ thuật muốn tôi thực hiện cú sút thẳng. Chắc mọi người vẫn nhớ tới cái chân trái đã được tôi luyện từ đường phố Brazil và từng khiến mẹ tôi nhiều lần nổi cơn lôi đình? Bằng cú sút ấy, tôi giới thiệu mình với thế giới bóng đá. Có người nói rằng cú đá đạt vận tốc 170km/giờ”.
Một cú nã đại bác như pháo nổ. Một viên đạn bắn ra từ cái chân trái của Adriano không cho đối phương cơ hội kịp phản xạ. Adriano được dự báo là điều lớn lao sắp tới của bóng đá, một người kế thừa tự nhiên của Ronaldo béo - lúc này vẫn thuộc biên chế Inter. Nhưng BLĐ vẫn cho thế là quá ít. Vào mùa đông, anh được cho mượn đến Florence, ít lâu sau thì được chuyển đến Parma, trước khi trở về trong sự vai nài của cổ động viên. Anh chàng vạm vỡ cao đến 1,91 mét, dũng mãnh nhưng vẫn đủ nhanh và ý thức chiến thuật, đã chứng minh rằng bản thân đủ sức tồn tại sức ép kinh hồn từ những hàng phòng ngự ở Serie A.
“Chúng ta là những cầu thủ mạnh mẽ. Chúng ta có thể bùng nổ”, Adriano đã nói vậy với Romelu Lukaku khi cả hai nói chuyện trực tuyến thông qua ứng dụng Instagram. Cầu thủ người Bỉ có nhiều điểm giống với Adriano trong những ngày còn tung hoành trên sân cỏ. “Adriano có sức mạnh của Gigi Riva, tính cơ động của Marco Van Basten và sự ích kỷ của Romario”, Roberto Mancini từng nói vậy về người học trò cũ.
Những cú sút nhưng không khác gì những viên đạn bắn ra từ cái chân trái của Adriano.
“Chuyện xảy ra trong một buổi chiều, lúc đó tôi mới 10 tuổi. Tôi nghe những tiếng súng vang lên dưới phố. Một trong số viên đạn đã đi vào đầu cha Amir của tôi. Đó là tai nạn, một tai nạn khủng khiếp”.
Chiều tháng ba năm 1992, Adriano chứng kiến cha mình bị một viên đạn lạc bay thẳng vào đầu. Cảnh sát và một băng nhóm xã hội đen đang đọ súng gần đó. Thật kỳ diệu là Amir vẫn còn sống nhưng vì gia đình không đủ tiền để thực hiện phẫu thuật, viên đạn sẽ mãi nằm bên trong.
“Tôi vẫn nhớ như in những ngày dài đầy khó khăn cùng mẹ Rosilda đến bệnh viện hoặc ở nhà cùng bà nội Wanda. Để phụ giúp nhà, tôi thường phố đánh giày cho khách. Một ngày của tôi trôi qua với những giờ trên lớp, tập luyện và dành cả buổi chiều để chờ đợi. Ngày cha Amir xuất viện là ngày đẹp nhất đời tôi”.
Bóng đá mang lại cho Adriano những ngày sáng sủa hơn. Anh ghi dấu ấn trong trái tim của người Inter, họ gọi anh là ‘Hoàng đế’, dựa trên của hoàng đế La Mã Hadrian. Anh giành chức vô địch Italia và cúp quốc gia. Trong màu áo Brazil, Adriano vô địch Copa America và Confed Cup, giành ngôi vua phá lưới của giải đấu.
“Tôi nhớ tất cả mọi thứ: cách nửa đội ăn mừng sau bàn thắng của tôi vào lưới Udine, những chiến thắng quan trọng, rồi thất bại, rồi chiến thắng, bàn thắng sấm sét tung lưới Roma trong trận chung kết, tất cả mọi thứ. Các bạn còn nhớ bàn cuối cùng của tôi trong màu áo Inter? Là vào lưới Milan trong trận derby đấy!”.
Trong những ngày đương hạnh phúc nhất, Adriano nhận tin sét đánh từ quê nhà.
“Tin xấu hạ gục bạn nhanh như một viên đạn. Một khi xuất hiện sẽ làm thay đổi cuộc sống vĩnh viễn. Tháng tám năm 2004, tôi đang trên xe buýt ở Bari thì điện thoại reo lên. ‘Papa Amir mất rồi!’. Tôi cầu sao đó chỉ là ác mộng. Tôi không thể miêu tả nỗi sự tuyệt vọng của mình. Tôi chưa bao giờ cảm nhận thấy nỗi thống khổ ngự trị đến thế, chưa bao giờ cảm thấy không thể chịu đựng nỗi đau thêm một giây phút nào. Tôi tức tức quay lại Milan để chờ chuyến bay về nhà. Tất cả những gì tôi cảm thấy là cơn uất nghẹn chèn ép tôi đến tắt thở, không gì khác hơn là khao khát về nhà. Từ Rome về Brazil, chỉ tôi mới biết mình đã đau khổ đến thế nào. Sự ra đi của cha đã gây ra một vết thương lòng không thể hồi phục trong cuộc đời tôi”.
Nỗi đau khiến Adriano rơi vào trầm cảm. Như hầu hết người bệnh, anh cố gắng khỏa lấp bằng rượu. “Tôi nốc hết thảy mọi thứ có thể cầm trên tay: rượu, whisky, vodka, bia. Một địa ngục nhân gian với rất nhiều bia. Tôi không thể dừng lại được nữa. Lúc nào cũng vậy”, Adriano nói trong phỏng vấn trên truyền hình năm 2018. Mẹ anh thậm chí còn nghi ngờ con trai mình đã nuôi ý định tự tử.
Một viên đạn khủng khiếp bắn vào tâm hồn, xoay chuyển cả sự nghiệp của Adriano. Anh tăng cân khủng khiếp, lao mình vào những buổi tiệc thâu đêm suốt sáng, và cái kết tất yếu không còn kiểm soát nổi đôi chân của mình nữa. Tên tuổi của anh gắn liền với hết scandal này đến scandal khác, những vụ ẩu đả và sử dụng chất cấm. Mọi nỗ lực trở lại với bóng đá đều thất bại. Câu chuyện của Adriano được nói đến khắp mọi nơi như ‘Sự sụp đổ của một hoàng đế’, tự vùi lấp đời mình bằng những đêm không ngủ.
Adriano đã từng cố gắng. Anh cố gắng để đưa mình trở lại. Chỉ ít ngày sau cái chết của cha, anh sút tung lưới Basel ở Champions League chỉ sau 19 phút thi đấu.
“Tôi thắng cuộc tranh chấp tay đôi đầu tiên, rồi loại bỏ thêm một đối thủ, vượt qua hai hậu vệ đang cố gắng che chắn phía trước. Tôi đi bóng qua cả thủ môn và rồi dùng chân phải đưa bóng vào lưới”.
Bàn thắng phản ánh sự nghiệp của Adriano. Anh gần như đã ngã quỵ, không chỉ một lần, nhưng vẫn cố đi về phía trước. Bằng cách nào đó, sức mạnh nội tại vẫn nằm trong đôi chân của Adriano dù cho anh phải dứt điểm bằng chân không thuận. “Cậu ấy tiếp tục thi đấu, ghi bàn và hướng tay về bầu trời tưởng nhớ cha mình. Nhưng mọi thứ đã không thể y nguyên như trước khi cuộc gọi xảy ra”, đội trưởng Javier Zanetti hồi tưởng vào tháng tám năm 2017.
“Tôi đã dồn hết sức lực ghi bàn thắng tưởng nhớ cho Papa Amir. Tôi nhớ rất nhiều đồng đội đã chạy đến ôm tôi vào lòng”.
Zanetti và đặc biệt là chủ tịch Massimo Moratti rất quan tâm đến Adriano. Họ muốn chăm sóc anh “như một người em trai”. Nhưng ngay điều đó vẫn không thể xua đi lũ quỷ đang ngự trị trong tâm tưởng Adriano. “Chúng tôi không thể giúp cậu ấy chống lại bệnh trầm cảm, có lẽ đây mới là thất bại lớn nhất trong toàn bộ sự nghiệp của tôi”, Zanetti thừa nhận. “Chúng tôi vẫn đau đớn mỗi khi nhìn vào sự bất lực của bản thân”.
“Trong những thời điểm khó khăn nhất, Inter vẫn bên cạnh tôi. Moratti giống như người cha thứ hai; và còn có Zanetti và nhiều người khác cố gắng gần gũi tôi. Tôi biết ơn tất cả mọi người. Những ký ức đó sẽ theo tôi mãi mãi”. - Adriano.
Zanetti giờ đương trong vai trò phó chủ tịch Inter, chắc chắn anh đã đọc những dòng xúc động của ‘cậu em trai’ ngày nào. Bức thư cũng được đăng tải trên website của CLB. Và dù cho Adriano phải cần đến sự giúp đỡ mới viết ra được những dòng này, Zanetti hẳn đã rất hạnh phúc.
Người đội trưởng huyền thoại của Inter hẳn cũng đã rất vui khi thấy người đồng đội cũ trò chuyện Lukaku trên Instagram. Tiền đạo Bỉ phải ngồi ngoài vườn để nói chuyện với Adriano vì vẫn bận chơi bóng cùng cậu con trai. Adriano cười toe toét: “Tuyệt lắm. Hãy dạy chúng trở thành những cầu thủ như chúng ta”. Cuộc đời anh bị bao phủ bởi rất nhiều sai lầm nhưng ít nhất hôm nay, những nụ cười đã quay lại với Adriano.
Theo Florian Nussdorfer | 11Freunde
Đọc thêm:
Chuyện gì đã xảy ra với Adriano?
Ngay cả khi Nerazzurri đã đoạt được đến 4 chức vô địch Serie A trong khoảng thời gian Adriano thi đấu bùng nổ ở đây, thì người ta vẫn nuối tiếc và đặt ra những...
Hoàng đế Adriano: Ngày hôm qua chẳng thể lấy lại
Nói đến Brazil là người ta nghĩ đến lối đá tấn công hoa mỹ và rực lửa. Người Brazil cũng luôn tự hào về điều đó, nhưng đó có lẽ đã là câu chuyện từ cả chục năm...
Ở mỗi đội bóng trước đây, HLV Arne Slot luôn có một “số 9” biết cách ghi ít nhất 20 bàn/mùa. Còn tại Liverpool bây giờ, ông dường như vẫn chưa dứt khoát chọn được ai giữa Diogo Jota và Darwin Nunez làm “số 9”.
12 năm trước - cũng vào tháng 12, pha sút phạt thành bàn của Robin Van Persie ở phút 90 đã giúp Man United đánh bại đối thủ cùng thành phố Man City tại Etihad với tỉ số 3-2. Chiến thắng đó trở thành một điểm nhấn quan trọng trên hành trình đăng quang chức vô địch Premier League 2012/13 của “Quỷ đỏ” trong mùa bóng cuối cùng của Sir Alex Ferguson.
Với một vị trí đã vừa vặn, ở độ tuổi lẽ ra là chín nhất và thật nhiều kinh nghiệm - chính xác là thấm đòn trước cuộc đời, tin rằng, Hải sẵn sàng đón nhận các thử thách tiếp theo…
Đây là một kỹ năng mà Lamine Yamal đang nâng tầm thành một nghệ thuật – và là một lý do khác khiến tài năng trẻ 17 tuổi này trở thành một trong những cầu thủ thú vị nhất làng bóng đá thế giới.
Sự thăng hoa hơn cả kỳ vọng của ngôi sao người Pháp chính là “chất men” hảo hạng đưa Atletico Madrid quay trở lại các cuộc đua tại La Liga và Champions League mùa giải năm nay.