Adrian Mutu: Nguồn cảm hứng bất tận phục hưng Parma

Tác giả Ole - Thứ Hai 15/08/2022 16:33(GMT+7)

Chỉ xuất hiện ở sân Ennio Tardini đúng một mùa giải nhưng chân sút người Romania đã để lại những dấu ấn không thể phai mờ trong tâm trí các CĐV Parma đồng thời đưa cái tên Adrian Mutu bước ra thế giới.

 

Parma vốn dĩ không phải một thành phố quá lớn. Nằm tọa lạc giữa kinh đô thời trang Milano và thánh đường phục hưng Firenze, thật dễ hiểu vì sao khi mảnh đất này luôn tồn tại một cách lặng lẽ và yên bình trong suốt lịch sử của vùng Emilia-Romagna. Cũng không khó để người ta nhận ra đặc trưng của thành phố, với những mái nhà gạch màu be đỏ theo phong cách Roman cùng nhiều bức bích họa ngoạn mục tô điểm cho các công trình nội thất phía trong. Vẻ đẹp của Parma, có gợi lên chút gì đó cũ kỹ và cũng cho thấy những “vết sẹo” từ quá khứ.

Cho đến bây giờ, nhà thờ Chính tòa Duomo di Parma, được xem như biểu tượng của thành phố, chỉ còn lại một phần thiết kế ban đầu của nó, sau khi bị tàn phá bởi một trận động đất vào thế kỷ 12. Cách đó khoảng nửa cây số, dọc theo những con đường rải sỏi quanh co từ thời trung cổ, là Palazzo della Pilotta, một bảo tàng được xây cách điệu thành… cung điện, với mặt tiền không hề đối xứng gắn liền với câu chuyện về các vụ đánh bom trong Chiến tranh Thế giới thứ hai. Đối với người Parma, khả năng tồn tại và phục hồi qua thử thách dường như đã trở thành một phẩm chất đặc biệt, một thứ DNA có lẽ cũng được ghi nhận trong văn hóa bóng đá của các parmensi. 

Mùa Hè 2002, Parma chào đón hai tân binh mới, là Adrian Mutu và Adriano. Đây đều là những cái tên còn rất trẻ nhưng được kỳ vọng sẽ giúp CLB sớm tái sinh sau giai đoạn tổn thất lực lượng nghiêm trọng. Cần phải nói thêm rằng, Gialloblu đã trải qua thập niên 90s cực kỳ tuyệt vời khi những đồng lira của tập đoàn thực phẩm Parmalat đã giúp đội bóng chủ sân Ennio Tardini giành được vô số danh hiệu cao quý (3 Coppa Italia, 2 UEFA Cup, 1 Winner’s Cup, 1 Siêu Cúp châu Âu…). Tuy nhiên, khoảng thời gian đầu thiên niên kỷ mới cũng chứng kiến Parma liên tục gặp khó khăn về tài chính và phải chấp nhận bán đi gần hết những ngôi sao sáng giá nhất trong đội hình như Buffon, Thuram (sang Juventus), Cannavaro (sang Inter Milan), Crespo, Veron (sang Lazio)…     

Nhiệm vụ tái thiết đội hình, vô hình chung càng trở nên cấp bách hơn bao giờ hết. Giống như khá nhiều CLB ở giai đoạn cuối thập niên 90, đầu thập niên 2000s, Parma cũng ưa thích sử dụng một cặp tiền đạo có thể chơi ăn ý với nhau trên hàng công và ban lãnh đạo đội bóng kỳ vọng Mutu và Adriano sẽ sớm trở thành những đối tác tuyệt vời. So với Adriano, một trung phong có phần thuần túy sở hữu nền tảng thể chất mạnh mẽ cùng những cú “nã đại bác” uy lực bằng chân trái thì Mutu được xem như nguồn động lực cho yếu tố sáng tạo, bằng kỹ thuật cá nhân xuất sắc cùng nhãn quan chiến thuật nhạy bén. Bộ khung tấn công bên phía Parma thậm chí còn trở nên hoàn thiện hơn nữa nhờ sự góp mặt của tuyển thủ ĐT Nhật Bản, Hidetoshi Nakata. Và dưới bàn tay dẫn dắt của HLV Cesare Prandelli, đội bóng chủ sân Ennio Tardini đã có cho mình những nguyên liệu tốt nhất.

 

“Ảnh hưởng của họ gần như là ngay lập tức”, Giovanni Dougalli, một CĐV trọn đời của Parma trả lời phỏng vấn trên tờ These Football Times, “Adriano ghi 3 bàn chỉ trong ba trận đầu tiên. Mutu thì phải chờ đến tuần thứ tư mới lập công nhưng một khi đã bắt đầu, cậu ấy sẽ không dừng lại”. Bàn thắng đầu tiên của Mutu chính là tình huống ghi bàn vào lưới Perugia hồi tháng 10/2002, “Cậu ấy xuất hiện bên hành lang cánh trái, đi bóng một cách đầy tự tin vào khu vực cấm địa của đối phương, thực hiện một cú xoay người theo kiểu Cruyff trước khi dứt điểm gọn gàng đưa bóng vào góc dưới khung thành. Mọi động tác đều được thực hiện một cách hoàn hảo”, Dougalli nhớ lại. 

Khoảng thời gian sau đó, Mutu tiếp tục thăng hoa. Thật dễ dàng khi mà phong cách chơi bóng giàu sức mạnh của Adriano đã giúp ngôi sao người Romania tận dụng được các khoảng trống và liên tiếp trừng phạt mọi đối thủ. Không chỉ trực tiếp ghi bàn, Mutu còn thường xuyên thực hiện những đường chuyền xé nát hàng phòng ngự đối phương, bên cạnh những quả tạt chính xác với độ xoáy hoàn hảo để giúp các đồng đội có thể dứt điểm thuận lợi nhất. Người ta bắt đầu ví von Adriano như một chú bò mộng mạnh mẽ, sẵn sàng tàn phá mọi thứ trong khu vực cấm địa, còn Mutu thì ngược lại, uyển chuyển và tinh tế, giống như một “el matador” (võ sĩ đấu bò). Chỉ khác là, thay vì đối đầu nhau, họ lại biết cách cùng nhau tạo nên những khoảnh khắc bùng nổ.

Phong độ tuyệt vời của Mutu khiến anh dần trở thành tâm điểm chú ý của giới mộ điệu châu Âu. Người Romania xem Mutu chính là Gheorghe Hagi tiếp theo, trong khi Adriano cũng bắt đầu được so sánh với Ronaldo. Dẫu vậy thì câu hỏi đặt ra trong đầu các parmensi lúc này là liệu đội bóng của họ đã đủ sức đối mặt với “giới tinh hoa” của Calcio hay chưa? Công bằng mà nói, Parma có khả năng thổi bay nhiều đội bóng trung bình nhưng những thất bại trước Milan, Inter hay Juventus cũng chỉ ra rằng, thầy trò HLV Cesare Prandelli mới chỉ là nhân tố xuất sắc nhất của phần còn lại, thay vì một kẻ thách thức danh hiệu Scudetto đích thực. 

Giai đoạn cuối mùa giải 2002/03, Parma lần lượt giành được hai thắng lợi quan trọng trước Lazio và Milan, qua đó củng cố một vị trí tương đối vững chắc trong nhóm dự cúp châu Âu. Mặc dù vậy, mùa bóng cũng kết thúc có phần dở dang đối với các CĐV sân Ennio Tardini khi mà thầy trò Prandelli chỉ xếp thứ 5 chung cuộc và bỏ lỡ cơ hội xuất hiện tại Champions League mùa sau. Bên cạnh đó, họ cũng phải chứng kiến Christian Vieri bên phía Inter Milan giành danh hiệu Capocannoniere (Vua phá lưới), thay vì Mutu và Adriano, những người lần lượt xếp ở hai vị trí phía sau. Tuy nhiên, điều đáng ngại nhất vào thời điểm bấy giờ, phải là tình hình tài chính của CLB.     

Khoản nợ lên đến 300 triệu bảng Anh sau này đã đẩy Parma tới con đường phá sản và phải miễn cưỡng bán đi hai ngôi sao sáng giá nhất của mình. Về phần Mutu, sau chiến tích ghi 18 bàn thắng tại Serie A 2002/03 (tổng cộng 22 pha lập công trên mọi đấu trường), ngôi sao người Romania đã có một bản lý lịch tuyệt vời để chuyển đến Chelsea, vụ chuyển nhượng được cho là đã giúp cầu thủ này kiếm thêm được một khoản lót tay đáng kể. Trong khi đó, đối tác ăn ý của anh là Adriano cũng tìm đường quay trở lại đội bóng cũ Inter Milan. 

Những câu chuyện về sự sa ngã của Adrian Mutu sau này đều được ghi chép lại đầy đủ. Giống như một con “ma cà rồng” đích thực, tuyển thủ Romania ưa thích cuộc sống về đêm và thường xuyên xét nghiệm dương tính với cocaine cho tới khi bị bắt giữ. Khoảng thời gian sau này, mặc dù có nhiều thời điểm thi đấu thăng hoa trở lại trong màu áo Fiorentina, thế nhưng những gì mà người ta từng kỳ vọng ở Mutu thì đã sớm chìm trong quên lãng và hoàn toàn bị chôn vùi bởi chính lối sống tha hóa đến cùng cực của cựu chân sút Parma. 

Tương tự, số phận của Adriano cũng là những tháng ngày khắc khoải và tủi nhục. Từ việc trở thành một “Hoàng đế” với đỉnh cao là chức vô địch Confederations Cup năm 2005 cho tới cái chết của người cha ruột đã sớm đẩy ngôi sao người Brazil rơi vào trạng thái trầm cảm, nghiện ngập, chấn thương rồi phá sản… và bây giờ tiếp tục phải “sống mòn” trong những favela (khu ổ chuột) tại quê nhà. 

 

Đâu đó, người ta có thể nghĩ rằng Parma trong giai đoạn đầu thập niên 2000s là một lời nguyền. Ngay cả khi tài năng thực sự của Mutu và Adriano đã giúp đội bóng vùng Emilia-Romagna vượt qua những cơn hỗn loạn ở mùa giải 2002/03 một cách đầy ngoạn mục thì số phận cũng khiến cho cả hai cầu thủ này về sau phải chịu đựng thêm nhiều bi kịch ngang trái. 

Từ niềm cảm hứng bất tận góp phần “phục hưng” cả một thành phố đổ nát, Adrian Mutu đã sớm đánh mất chính mình bằng cuộc sống của một tội đồ, một con người nhưng luôn tồn tại giữa lằn ranh của ác quỷ và thiên thần…     

-Ole-

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Gabriel Martinelli: Thay đổi để thích nghi hoặc ngồi dự bị!

Cầu thủ chạy cánh người Brazil chắc chắn sẽ phải đối mặt với một cuộc chiến khốc liệt để đòi lại vị trí chính thức trong đội hình xuất phát của HLV Mikel Arteta tại Arsenal, nhất là khi “người đóng thế” Leandro Trossard đang làm rất tốt mỗi khi được trao cơ hội.

Marco Reus: Yêu, sống và cảm nhận...

Lòng trung thành là giá trị xa xỉ trong bóng đá hiện đại. Chúng ta sẽ chẳng thể trách cầu thủ mong muốn ra đi tìm thử thách mới, nhưng một người gắn bó với một đội bóng suốt hơn một thập kỷ thì đó là giá trị đáng trân trọng.

Neymar: Từ thiên tài tới bi hài

Chấn thương, tiệc tùng, những vụ bê bối khiến sự nghiệp của Neymar lao dốc rất nhanh. Ở tuổi 32, liệu anh có thể trở lại đỉnh cao hay không?

Francesco Acerbi: Đóa hoa nở muộn

36 tuổi mới có lần đầu tiên vô địch Serie A dù đã chơi bóng ở Ý từ năm 2006, nếu ví Francesco Acerbi là một đóa hoa nở muộn thì người nuôi trồng đóa hoa ấy là Simone Inzaghi.

Julian Brandt: Gọi giấc mơ về từ quá khứ

Dù chưa bao giờ phát tiết trọn vẹn những phẩm chất cũng như tiềm năng thiên bẩm của mình nhưng tiền vệ người Đức đang cùng Dortmund mơ về một mùa giải đẹp nhất kể từ ngày bắt đầu sự nghiệp.

Gabriel Heinze và con đường của một gã... Judas

Một hậu vệ mạnh mẽ, phóng khoáng, luôn nhận được sự yêu quý tại bất kỳ nơi nào anh từng thi đấu nhưng rồi những mối nhân duyên quá đỗi phức tạp đã vô tình biến Gabriel Heinze trở thành kẻ phản bội trong mắt người hâm mộ từng giành trọn vẹn tình cảm cho ngôi sao người Argentina.