Nhắc đến Abou Diaby, có lẽ chúng ta chỉ có thể thở dài khi nhắc về anh rằng giá như số phận bớt nghiệt ngã hơn một chút.
“Ai là tiền vệ trung tâm giỏi hơn tôi ư? Iniesta, Modric, Kroos, De Bruyne, (David) Silva và Abou Diaby. Ở Arsenal, anh ấy thực sự đặc biệt. Mọi người có thể quên Diaby nhưng tôi đã học hỏi rất nhiều điều từ anh ấy”, đó là những chia sẻ của Paul Pogba vào năm 2018. Một cầu thủ mà quãng thời gian ở bệnh viện và phòng phục hồi nhiều hơn sân tập nhưng lại là nguồn cảm hứng cho Pogba, rõ ràng anh phải thực sự đặc biệt.
Quả thực, chúng ta sẽ không thể nào đảo ngược được thời gian để bảo chúng ta trong quá khứ cần làm việc này, việc kia để tránh những biến cố cuộc đời mình. Cũng chính vì thế mà chúng ta mới tiếc nuối. Và nhìn chung, chúng ta sẽ chỉ tiếc nuối cho một ai hay một sự việc nào đó khi họ đủ khả năng để có thể trở nên rất rực rỡ. Abou Diaby là như vậy. Để kể về những chấn thương, nói về những trải nghiệm của quá trình lên bàn mổ, hồi phục, nói về những trạng thái tâm lý sau khi trở lại sân cỏ,… có lẽ không mấy người hiểu về chúng hơn Diaby.
Tháng 8/2005, Patrick Vieira ký hợp đồng với Juventus, kết thúc quãng thời gian 9 năm khoác áo Arsenal. Vieira là một biểu tượng của “Pháo thủ”, là người đội trưởng của thế hệ bất bại độc nhất vô nhị trong lịch sử Premier League. Tháng 1/2006, Arsenal ký hợp đồng với Diaby từ Auxerre và trao cho anh chiếc áo số 2 – số áo đã bị bỏ trống từ khi giải nghệ vào năm 2002. Nhiều người đã kỳ vọng Diaby sẽ là sự thay thế cho Vieira. Thế nhưng, chỉ 4 tháng sau, một khoảnh khắc của định mệnh, một khoảnh khắc kinh hoàng đã đưa sự nghiệp của một chàng trai khi ấy mới 19 tuổi rẽ lối hoàn toàn.
Ngày 1/5/2006, cú xoạc bóng từ Dan Smith của Sunderland đã khiến Abou Diaby gục ngã. Trận đấu lúc đó đã bước qua phút 90, Diaby hét lên trong đau đớn khi cổ chân của anh đã gãy. Sau này, Arsene Wenger gọi cú tắc bóng của Dan Smith là “cú tắc bóng của sát thủ”. Trên chiếc xe cứu thương tới bệnh viện, Diaby không khóc mà chỉ tức giận. Anh tức giận vì cảm thấy đó là một pha xoạc bóng có chủ ý của đối thủ dù trận đấu chỉ còn chưa đầy 1 phút nữa là kết thúc. Và trớ trêu thay là khi ấy, chỉ còn 10 ngày nữa anh sẽ bước sang tuổi 20.
Để rồi sau đó là một cơ thể mẫn cảm với những chấn thương, một cầu thủ khát khao chơi bóng nhưng thể chất không thể nào chiến thắng nổi sức chịu đựng. Sau này, trong một chia sẻ trên kênh YouTube của Arsenal vào năm 2019, tiền vệ người Pháp nói rằng mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn kể từ sau trận đấu với Sunderland đó.
Chấn thương nặng ở tuổi 19 đã ảnh hưởng tới cả sự nghiệp của Abou Diaby. Ảnh: Getty Images
“Nó chắc chắn có tác động to lớn tới sự nghiệp của tôi. Trước khi nó xảy ra, tôi không hề gặp những chấn thương cơ. Quả thực chấn thương đó là khởi nguồn cho thêm nhiều chấn thương nữa. Thời điểm ấy, tôi mới chỉ 19 hay 20 tuổi. Tôi dính chấn thương và chỉ nghĩ ‘Mình sẽ điều trị và trở lại sân cỏ’.
Nhưng sau khi trở lại, tôi biết có những thứ đã thay đổi. Cổ chân tôi đã mất đi sự linh hoạt. Tôi không còn nhanh nhẹn như trước nữa. Tôi bắt đầu dính chấn thương thường xuyên hơn, gặp những chấn thương về cơ và chắc chắn nó có liên quan”, Diaby chia sẻ.
Với một chàng trai mới 19 đôi mươi, khi gặp một chấn thương dù có nặng đi chăng nữa, không ai mong anh sẽ không thể trở lại sân cỏ được nữa. Chúng ta luôn muốn tin vào những điều kỳ diệu, chúng ta luôn muốn có hy vọng để làm động lực vượt qua những thời điểm khốn khó. Nhắc tới Diaby là nhắc tới một cầu thủ mẫn cảm với chấn thương. Nhưng anh cũng có những khoảnh khắc rực rỡ của riêng mình dù nó ngắn ngủi.
Đó có thể cú sút xa vào lưới Derby County năm 2007 – một tình huống mà anh thoát khỏi sự truy cản của 2 cầu thủ đối phương trước khi tung cú dứt điểm ở rìa vòng cấm. Đó là mùa giải 2009/2010 khi anh đã cố gắng cải thiện thể chất và là phần quan trọng ở hàng tiền vệ Arsenal, ra sân 40 trận trên mọi đấu trường – mùa giải Diaby đá nhiều nhất sự nghiệp. Năm 2010, anh trở lại đội tuyển quốc gia sau 3 năm vắng bóng và đá chính trong cả 3 trận của đội tuyển Pháp ở World Cup 2010 (dù Les Bleus phải dừng bước ngay từ vòng bảng). Những điều đó đã mang tới hy vọng cho tất cả những ai yêu mến anh.
Arsene Wenger và khán giả Arsenal đã luôn kỳ vọng Diaby sẽ trở thành một Vieira mới. Ảnh: Zimbio
Có thể hiểu vì sao Diaby lại là nguồn cảm hứng cho Paul Pogba và người ta lại kỳ vọng anh sẽ là “Patrick Vieira” mới. Không chỉ có một thể hình lý tưởng, anh là một tiền vệ trung tâm vừa có khả năng phòng ngự, đi bóng, đọc trận đấu và điều khiển nhịp độ. Sau một mùa giải 2009/2010 chơi tốt, Diaby bước vào mùa giải 2010/2011 với rất nhiều niềm hứng khởi. Nhưng khi nguồn cảm hứng đang lên cao nhất, khi người hâm mộ vui vì họ đang được thấy một Abou Diaby mà họ muốn thấy thì những chấn thương lại xuất hiện để đánh gục chàng tiền vệ người Pháp một lần nữa.
Thống kê chỉ ra trong suốt 10 năm khoác áo Arsenal, Abou Diaby chỉ ra sân 180 trận cho đội bóng thành London. Arsene Wenger rất kiên nhẫn với cậu học trò. Năm 2014, ông tuyên bố sẵn sàng trao cho Diaby một bản hợp đồng mới nếu tiền vệ người Pháp cải thiện được vấn đề thể chất của mình. Sau này, Diaby cho biết anh rất cảm kích về tình cảm và lòng tin của Wenger: “Ông ấy luôn kiên nhẫn với tôi, là người hiểu tôi. Mọi thứ khởi đầu tốt nhưng sau đó tôi gặp những chấn thương. Dù vậy, ông ấy luôn bên tôi. Tôi sẽ không bao giờ có thể nói lời cảm ơn đủ với những gì Arsene đã làm cho tôi”.
Nhưng không ai có thể chờ Diaby trở lại được nữa. Wenger rất muốn giữ Diaby lại, nhưng sự nghiệp của anh đã không còn có thể cứu vãn. Tháng 6/2015, Arsenal chấm dứt hợp đồng với Diaby. Anh gian hập Marseille, nhưng mọi thứ đã ở ngưỡng cửa của sự kết thúc. Những chấn thương giày xéo cơ thể Diaby, sau 2 mùa giải ở đội bóng thành phố cảng nước Pháp anh chỉ có đúng 6 lần ra sân trước khi nói lời chia tay CLB. Tháng 2/2019, sau một quãng thời gian dài không thể tìm được một đội bóng mới nào, anh tuyên bố giải nghệ ở tuổi 32 – khép lại một sự nghiệp đầy nỗi tiếc nuối.
Một sự nghiệp giàu tiềm năng đã bị những chấn thương huỷ hoại. Ảnh: Getty Images
“Một trong những điều buồn nhất của tôi ở Arsenal là không có cơ hội để phát huy tốt nhất khả năng của Abou Diaby bởi sự xuất hiện của những chấn thương. Tôi rất buồn vì chàng trai này có tài năng vô cùng to lớn. Tôi buồn vì cậu ấy không đáng phải trải qua những điều như thế. Tôi buồn vì cậu ấy là cầu thủ rất nghiêm túc.
Cậu ấy luôn ở nhà mỗi tối, chuẩn bị tốt cho buổi tập hàng ngày và không hề được tưởng tưởng những điều tốt đẹp. Cậu ấy là người gần giống Patrick Viera nhất mà tôi từng thấy. Ở Pháp, cậu ấy luôn được đánh giá cao vì mỗi khi đá cho đội tuyển, cậu ấy đều tạo ra khác biệt. Thật là buồn”.
Những chia sẻ của Arsene Wenger đã nói lên hết nỗi buồn của ông và những cổ động viên “Pháo thủ” về một tài năng đã không thể vươn xa trong sự nghiệp mà đáng lẽ anh có thể làm được. Có lẽ chúng ta chỉ có thể thở dài khi nhắc về anh rằng giá như số phận bớt nghiệt ngã hơn một chút.
Khôn khéo trong cách ăn nói, kín đáo trong phong cách ăn mặc, là một người có học thức khi đã tốt nghiệp đại học và một cơ thể không dính một hình xăm... Có thể nói Rodri giống như một "cánh chim vừa lạ, vừa đặc biệt" trong thế hệ các cầu thủ đang thi đấu ở bóng đá hiện đại. Và ở cuộc phỏng vấn với Esquire, chúng ta sẽ có dịp hiểu nhiều hơn về con người và lối suy nghĩ của Rodri - cầu thủ đang chơi cho Man City vừa đoạt được danh hiệu Quả bóng vàng năm 2024.
Vinícius Júnior đã thất bại trong cuộc đua Ballon d’Or vào tháng trước, nhưng bạn hãy thử nói với người hâm mộ Real Madrid rằng anh thực sự không xứng đáng giành Quả Bóng Vàng mà xem. “Vinícius, Ballon d'Or,” đám đông khán giả tại Santiago Bernabeu đã hát đi hát lại câu này vào hôm thứ 7, khi tiền đạo người Brazil lập hattrick trong chiến thắng 4-0 của Madrid trước Osasuna.
Gần 40 tuổi, thay vì lựa chọn nghỉ hưu ở những bãi biển xinh đẹp, Nani vẫn tiếp tục chơi bóng. Chẳng quan trọng là Manchester United lừng danh thế giới, Valencia đình đám một thời hay Sporting Lisbon giàu truyền thống, chỉ cần được ra sân và cống hiến, như thế là đủ mãn nguyện đối với ngôi sao người Bồ Đào Nha.
Sau khi đặt chân đến Man Utd, tân HLV Ruben Amorim đã có cuộc phỏng vấn đầu tiên với phóng viên của CLB là Harry Robinson, ngay tại sân Old Trafford. Trong cuộc phỏng vấn với truyền thông nội bộ này, nhà cầm quân trẻ người Bồ Đào Nha đã giải thích lý do anh chọn đến đội chủ sân Old Trafford, cũng như khái quát về triết lý bóng đá của mình. Và đây là toàn bộ nội dung cuộc phỏng vấn ấy.
Từ một cái tên từng nổi lên tại xứ sở sương mù trong màu áo Newcastle cách đây gần một thập kỷ, rồi bất ngờ ngụp lặn bởi những ca chấn thương, Ayoze Perez giờ đây đã quay trở về quê hương Tây Ban Nha ấm áp và trở thành nguồn cảm hứng kỳ lạ mang đến nét tươi mới cho Villarreal trong mùa giải năm nay.