Aaron Ramsey: Cuối cùng, anh cũng rời xa Emirates

Tác giả Góc Khán Đài - Thứ Hai 18/02/2019 15:46(GMT+7)

Aaron Ramsey là hiện thân cho những năm tháng đẹp đẽ và dại khờ của pháo thủ thành London. Khi những tháng năm đói danh hiệu của đội bóng cứ lặp đi lặp lại hết năm này qua năm khác, thì phong cách chơi bóng đẹp mắt và cuốn hút là yếu tố gần như là duy nhất mà các pháo thủ có thể níu chân người hâm mộ.

Mới đây, trang chủ của Arsenal và Juventus đồng loạt đưa tin Aaron Ramsey sẽ chính thức chuyển đến Bà Đầm Già Turin vào mùa hè tới trong một thương vụ chuyển nhượng tự do. 
 
Một lần nữa, Juventus lại thể hiện sự cao tay của mình trong các thương vụ free, trái ngược với sự hân hoan mà các Juventini nhận được với tân binh người xứ Wales, là cảm giác buồn bã đến tê tái của các cổ động viên pháo thủ. “ Rambo!” sau 11 năm với đủ tủi hờn, cuối cùng anh cũng rời xa Emirates.
 
Không có gì là mãi mãi trong cuộc đời, và không có cuộc vui nào mà không đến lúc phải tan. Vị đắng là lúc mà chúng ta buộc phải chấp nhận khi chấp nhận mất đi một cái gì đó đã quá đỗi quen thuộc trong cuộc sống, thế giới bóng đá ngày nay sẽ không còn những hình mẫu về lòng trung thành như Maldini hay Totti nữa. 
 
Đây là thời đại của sự khô khốc đến lạnh lùng, thời đại của những con số trên bản hợp đồng và hiệu quả của những con số mà những ông chủ bỏ ra.
Ramsey chia tay Arsenal: Chất Wenger có lẽ sẽ ra đi cùng Rambo
Aaron Ramsey, người sẽ nhận mức lương tới 400.000bảng/ tuần ở Juve, chỉ sau siêu sao Ronaldo, thậm chí còn không nhận những lời chỉ trích từ các cổ động viên Arsenal. 
 
Ai cũng hiểu, Ramsey đã không thể ở lại, sau 11 năm cống hiến cho pháo thủ, người ta cuối cùng cũng để anh ra đi mà không thu lại bất cứ một đồng nào. Arsenal, chính sách mua bán cầu thủ của họ không còn là một điều bí ẩn nữa, mà là một sự hổ thẹn.
 
Không có một bản hợp đồng mới nào chìa ra cho tiền vệ người xứ Wales, hoặc có thể có, nhưng có lẽ nó chỉ là đem đến sự thất vọng với một công thần như Aaron Ramsey. 
 
Sau Alexis Sanchez, Arsenal lại để một trụ cột của mình ra đi theo cách mà không ai hiểu nỗi, để giờ đây, một khoảng trống mênh mông về niềm tin là điều đang ngăn cách họ với các Fans của mình.
 
Nếu có ai đó nếm đủ những cay đắng ở Emirates hơn chục năm qua thì đó phải là Aaron Ramsey. Ngày anh đến với pháo thủ thành London, anh chỉ là một cậu bé chưa tròn 18, bao nhiêu thứ đã đổi thay kể từ ngày anh bước ra từng thảm cỏ ở Emirates, những người xưa cũ đã không còn ai ở đó, từ vị cha già Asene Wenger đến những người đồng đội thuở ban đầu, và Rambo là người cuối cùng cho những hoài niệm ở bắc London.
 
Aaron Ramsey là hiện thân cho những năm tháng đẹp đẽ và dại khờ của pháo thủ thành London. Khi những tháng năm đói danh hiệu của đội bóng cứ lặp đi lặp lại hết năm này qua năm khác, thì phong cách chơi bóng đẹp mắt và cuốn hút là yếu tố gần như là duy nhất mà các pháo thủ có thể níu chân người hâm mộ. 
 
Thế nhưng những chàng trai trẻ ở Emirates không phải ai cũng đủ kiên nhẫn để chỉ sống với những giấc mơ xa vời, lần lượt họ rời xa Arsenal để đi tìm những thành công cho riêng mình. Từ Van Persie đến Cesc, từ Cesc đến những Samir Nasri… tất cả họ đều đã đi, chỉ còn duy nhất Aaron còn ở lại cho đến tận bây giờ, thế nhưng, như đã nói, đời có gì là mãi mãi đâu.
 
Có lẽ với Aaron Ramsey, mọi chuyện về lòng trung thành của anh bắt nguồn từ một chiều mưa phùn lạnh buốt ở Britannia, sân vận động của Stoke City cách đây gần đúng 9 năm. Pha vào bóng như một tên đồ tể của Ryan Shawcross chắc chắn là khoảnh khắc tồi tệ nhất trong sự nghiệp của tiền vệ người xứ Wales, khi chân anh gần như gãy gập sau cú ra chân của hậu vệ bên phía Stoke.
 
Nếu là một người bình thường, bạn cũng đã thấy kinh hãi khi nhìn thấy những gì mà Shawcross đã làm với Ramsey, còn với chàng trai chỉ 20 tuổi khi đó, những gì mà anh phải chịu đựng với nó, thật đáng để người ta phải xót xa.
 
Có những sự ám ảnh có thể theo ta đến cả đời, với những đồng đội chứng kiến khoảnh khắc kinh hoàng của Ramsey, mỗi khi nhắc lại có thể họ sẽ xua tay đi, vì đó là một bi kịch. 
 
Những Gael Clichy, Cecs Fabregas hay Thomas Vermaelen chắc chắn sẽ không thể quên những gì đã xảy ra với người đồng đội của mình khi đó. Còn với Ryan Shawcross, anh ta thậm chí còn không đi nổi khỏi sân sau pha bóng gần như đá bay cả sự nghiệp của Aaron Ramsey.
 
Arsenal là nơi đã chứng kiến những ca chấn thương tồi tệ trong suốt hơn 10 năm qua, những ca chấn thương đã khiến cho các pháo thủ không bao giờ có thể chứng kiến một Tomas Rosicky tốt nhất, nó đã khiến cho Santi Cazorla gần như không thể chơi bóng trở lại, nó khiến cho sự nghiệp của Eduardo bị hủy hoại và chôn vùi đi tài năng của Alou Diaby. 
 
Còn với Aaron Ramsey, mặc dù đã trở lại sân cỏ bằng một nghị lực phi thường, nhưng có lẽ kể từ sau cái giây phút kinh hoàng ở Britannia, chúng ta đã không bao giờ được chứng kiến một Aaron phát triển như đúng kì vọng nữa.
 
Chỉ sáu tháng sau thảm kịch ở Britannia, Arsene Wenger và Arsenal đã đem đến cho Aaron Ramsey một bản hợp đồng mới để anh ký vào, đó gần như là một sự động viên và khích lệ nhiều hơn là về mặt chuyên môn. 
 
Trở lại sau đúng 1 năm, thế nhưng phải đến tận 4 năm sau, ở mùa giải 2013/2014 Aaron Ramsey mới thật sự có cho mình một mùa giải chói sáng.
 
Và đỉnh cao là bàn thắng ở những phút cuối cùng trong trận chung kết FA cúp trước Hull City giúp cho Arsenal thoát khỏi cơn khát danh hiệu sau 9 năm dài đằng đẵng.
 
Sau mùa bóng đó, Aaron được rất nhiều clb lớn ở Châu Âu như Barcelona và Juventus muốn mang về, thế nhưng anh đã từ chối tất cả để ở lại với đội chủ sân Emirates. Aaron Ramsey có lẽ đã không quên tấm chân tình mà những người Arsenal đã dành cho anh trong những năm khó khăn nhất trong sự nghiệp.
 
Vậy nhưng, Aaron Ramsey! cũng như rất nhiều những tài năng trẻ khác của Arsenal, vì những lí do khác nhau, đã không bao giờ đạt đến ngưỡng của sự kì vọng mà người hâm mộ dành cho họ. Từ Theo Walcott đến Jack Wilshere, từ Jack đến Oxlade Chamberlain, tất cả đều không thể bật lên trở thành những ngôi sao sáng trên bầu trời bóng đá.
 
Ramsey, cũng như những người đồng đội kể trên, có thể thăng hoa trong một khoảng thời gian nào đó, nhưng sự ổn định lại là vấn đề khiến cho anh vả họ không thể vươn đến đỉnh cao. Và cuối cùng tất cả đều phải rời Emirates để tìm cơ hội ở những vùng đất mới. Và Ramsey là cái tên cuối cùng của thế hệ “ British Core” rời khỏi đội bóng vùng bắc London.
 
Trước đó, trong mùa giải cuối cùng với Arsene Wenger, những gì mà Aaron làm được là rất đáng để khích lệ, khi anh có một mùa giải thành công nhất về mặt cá nhân trong vòng 5 năm trở lại đây, với 7 pha lập công và 8 pha kiến tạo chỉ trong 24 trận ra sân thi đấu. 
 
Vậy thế nên, khi Unai Emery đến để tiếp quản chiếc ghế mà Arsene Wenger đã để lại sau 22 năm ngồi trên nó, ông tuyên bố sẽ giữ chân Aaron Ramsey và xây dựng một Arsenal mới quanh anh. Thực tế vị chiến lược gia người Tây Ban Nha đã mở ra cho Rambo rất nhiều cơ hội, và anh cũng cho thấy mình có thể là hạt nhân trong triều đại mới của Unai Emery. Thế nhưng tất cả đã thay đổi khi những vấn đề về một bản hợp đồng mới với Aaron được đưa ra.
 
Aaron Ramsey và người đại diện của mình đòi hỏi một khoản lương 300.000 bảng/ tuần để anh tiếp tục khoác áo của pháo thủ, nó tiệm cận với những gì mà Mesut Oezil đang nhận ở Emirates. Đáp lại cho sự đòi hỏi bên phía Ramsey, Arsenal chỉ chấp nhận trả hơn phân nửa số đó, mâu thuẫn nổ ra, Aaron Ramsey kiên quyết không kí vào bản hợp đồng mới. Còn Unai Emery tống anh lên băng ghế dự bị, dĩ nhiên là có sức ép từ ban lãnh đạo của pháo thủ.
 
Lương ư? chẳng phải đội chủ sân Emirates đã trả tới 350.000 bảng/ tuần cho Mesut Oezil đó sao. Nghèo ư? Emirates đã có năm thứ 13 được đưa vào sử dụng rồi, còn theo các con số thống kê, Arsenal là câu lạc bộ đứng trong top 9 các đội có doanh thu cao nhất. Vấn đề chỉ là sự đánh giá và những con số khô khan về kinh doanh. 
 
Juventus chính thức chiêu mộ Aaron Ramsey theo dạng chuyển nhượng tự do từ Arsenal
Làm thế nào mà người ta lại có thể để cho anh đi dễ dàng vậy Aaron? Người ta để một biểu tượng của một thời Wenger ra đi để chạy theo những cầu thủ dạng như Dennis Suarez hay Ever Banega? Unai Emery, nếu ông muốn làm một cuộc cách mạng, thì đây chắc chắn không phải là một ý hay. Khi Arsenal không muốn hoặc không thể đem về những ngôi sao thuộc top 5 thế giới, thì việc giữ lại những người như Aaron chắc chắn là một việc nên làm. 
 
Chính sách chuyển nhượng của Arsenal là một dấu hỏi lớn đối với những người yêu mến đội bóng này. Nhưng dù sao đi nữa, Aaron Ramsey cũng sẽ không còn là một pháo thủ ở mùa giải năm sau. 
 
Bây giờ những gì mà các Gooners có thể làm được là chúc cho Rambo sẽ thi đấu thành công ở câu lạc bộ mới, còn với Rambo, với tính cách của mình, chúng ta biết anh sẽ cháy hết mình trong những ngày còn lại ở Emirates. Để trong ngày cuối cùng anh mặc trên mình chiếc áo của pháo thủ, sẽ chỉ có những tiếng vỗ tay vang dội từ khắp các khán đài, thay vì những giọt nước mắt của cuộc chia ly.
 
- HƯNG TRẦN -
 

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Tại Chelsea, Sancho đang trở thành mẫu cầu thủ mà Man Utd từng kỳ vọng?

Điều đáng ngạc nhiên nhất trong pha ghi bàn tuyệt đẹp của Jadon Sancho trước Tottenham Hotspur không phải là bản thân cú sút chìm, đưa quả bóng đi theo quỹ đạo vòng cung từ bên ngoài vòng cấm bay chạm cột xa khung thành của Fraser Forster rồi bật vào lưới. Mà chính là việc anh đã quyết định dứt điểm trong khoảnh khắc đó.

Lối thoát nào cho tương lai Marcus Rashford?

“Trận đấu tiếp theo. Một tuần mới và cuộc sống mới”. Đó là thông điệp của HLV Ruben Amorim gửi đến Marcus Rashford sau khi loại tiền đạo này khỏi đội hình Man United ở trận derby Manchester vào Chủ Nhật tuần trước.

Phía trước Man City là gì khi ngay cả Pep cũng nghi ngờ bản thân?

Sau trận thua ngược 1-2 trước MU ở derby Manchester đêm Chủ nhật vừa qua, Pep Guardiola cay đắng nói rằng ông là một HLV không đủ giỏi. Liệu đấy là một lời thừa nhận mang màu sắc chán nản trong bối cảnh vận đen đeo bám, hay quả thực, Pep đã “hết bài” và không còn đủ khả năng giúp City ngự trị trên đỉnh cao?

Sự can trường của Amad Diallo là động lực giúp MU tiến bước

12 năm trước - cũng vào tháng 12, pha sút phạt thành bàn của Robin Van Persie ở phút 90 đã giúp Man United đánh bại đối thủ cùng thành phố Man City tại Etihad với tỉ số 3-2. Chiến thắng đó trở thành một điểm nhấn quan trọng trên hành trình đăng quang chức vô địch Premier League 2012/13 của “Quỷ đỏ” trong mùa bóng cuối cùng của Sir Alex Ferguson.