Aaron Ramsey: Chàng cận vệ trung thành và chiến binh thầm lặng

Tác giả Hàn Phi - Thứ Hai 23/05/2016 08:18(GMT+7)

Trong một show truyền hình nổi tiếng tại Anh có tên A League Of Their Own lên sóng cách đây 1 tuần, Aaron Ramsey nhận được câu hỏi từ tài tử James Corden: “Nếu trở thành thủ tướng, anh sẽ làm gì đầu tiên?” Không cần một tích tắc nghĩ ngợi, anh đáp: “Buộc Tottenham phải xuống hạng.”

Trong dòng chảy bóng đá đương đại, hai chữ “trung thành” cần phải được sử dụng một cách hết sức thận trọng. Khi một cầu thủ hùng hồn tuyên bố rằng: “Tôi đang hạnh phúc tại đây”, “Tôi sẽ không đi đâu hết”, hay thậm chí là “Tôi sẽ gắn bó với đội bóng này cho đến hết sự nghiệp”, thì nó cũng không phải lời khẳng định của sự trung thành. Giữa cuồng quay của thế giới kim tiền, mọi giá trị ảo đều đáng bị nghi ngờ, những lời nói sáo rỗng cần phải được đem ra dò xét. Mọi thứ cần phải được đảm bảo bằng giấy trắng, mực đen.

Aaron Ramsey sẽ trở thành huyền thoại tại Arsenal
Chỉ có thời gian mới có thể có quyền lựa chọn ra kẻ phản bội hay người trung thành. Vì thế mà với một cầu thủ mới chỉ 25 tuổi như Aaron Ramsey, gán cho anh 2 tiếng cao quý và trọng vọng ấy xem ra là quá vội vã và có phần lố bịch. Dẫu vậy, với một Pháo thủ đến từ xứ Wales nhưng trong thâm tâm đã biết coi Tottenham như một “thứ” đáng ghét nhất thì quả thực chúng ta cần xem xét thực sự trường hợp này.
Gia nhập Arsenal khi chưa tròn 17 tuổi, thần đồng người xứ Wales khi đó đã tiết lộ rằng anh đã dễ dàng chọn Pháo thủ thay vì M.U và Everton bởi HLV Arsene Wenger, người đã mời anh cùng gia đình lên chuyến bay đến gặp gỡ và hứa hẹn với anh một tương lai tươi sáng tại Emirates. Nhưng vào cái buổi chiều định mệnh tháng 2/2010, những cơn gió lạnh cắt da cắt thịt vẫn rít liên hồi qua sân Britannia, một bi kịch đã xảy ra. Trong một tình huống ham bóng, trung vệ Ryan Shawcross đã đạp thẳng vào chân của Ramsey với tốc độ cao, khiến thần đồng xứ Wales ngã lăn ra trong đau đớn. Gael Clichy ngay lập tức bị sốc khi đến bên và nhìn xuống cái chân của người đàn em, Cesc Fabregas ôm đầu và hoảng hốt, Sol Campbell lắc đầu trong kinh sợ còn Thomas Vermaelen ngồi gục đầu xuống và cầu nguyện với sự nghẹn ngào...

Aaron Ramsey dính chấn thương nặng sau pha va chạm với Ryan Shawcross
Ngay cả Shawcross, sau khi bị đuổi khỏi sân, cũng phải nhờ một trợ lý dìu ra ngoài đường pitch. Cao tới 1m91, cùng thân hình lực lưỡng và trước đó cũng từng được đặt biệt danh là gã đồ tể với cú tắc bóng khiến một cựu cầu thủ Arsenal, Francis Jeffers, tổn thương dây chằng đầu gối, song Shawcross vẫn ôm mặt khóc nức nở, chân bước lịu khuỵu. Chỉ chừng đó thôi chúng ta đã hiểu rằng điều tồi tệ nhất đã xảy đến với cái chân phải của Ramsey.

Quả thực thì Ramsey đã bị gãy lìa cả xương chày lẫn xương mác, khiến người ta lo ngại anh sẽ giống Abou Diaby hay Eduardo da Silva, những cầu thủ đã không bao giờ có thể gượng dậy để trở thành chính mình sau những cơn ác mộng sân cỏ tương tự như thế. Mà cũng không riêng gì Diaby hay Eduardo, bất cứ cầu thủ nào bị gãy chân cũng khó có thể tìm lại được phong độ đỉnh cao, hay phát triển đúng với tiềm năng cực đại của mình.
Dẫu vậy, đó cũng là lúc lòng trung thành lên tiếng, nhưng xuất phát từ phía Arsenal dành cho tiền vệ người xứ Wales. Hơn 3 tháng sau cái ngày khủng khiếp ấy, khi Rambo vẫn đang trong quá trình hồi phục, Pháo thủ đã đề nghị anh ký một bản hợp đồng dài hạn mới, một sự khẳng định của lòng tin và đúng như lời hứa mà Arsene Wenger đã nói ra ngày nào với Aaron Ramsey. Ròng rã 9 tháng trời khổ luyện, cuối cùng Rambo cũng đã có thể trở lại. Anh được gửi đến Nottingham và Cardiff vài tháng để làm quen với các trận đấu trước khi được gọi trở về London dù cho đội bóng xứ Wales đã rất khao khát muốn kéo dài hợp đồng cho mượn. Có thể nói rằng “giáo sư” Arsene Wenger luôn gửi gắm niềm tin rất lớn vào cậu học trò cưng này.

Arsenal đã bao dung bày tỏ sự trung thành với Ramsey và giờ là lúc mà anh đáp lại ân sủng ấy. Lòng trung thành của anh được thể hiện qua nỗ lực để được ra sân thi đấu vào mỗi tuần. Ý chí chiến đấu quật cường và khả năng vượt qua khó khăn cùng cực đã giúp cho anh ngày càng trưởng thành và tiến bộ. Tầm ảnh hưởng của Ramsey với Arsenal có phần suy giảm khi Pháo thủ hướng tới những mục tiêu lớn hơn bằng việc chiêu mộ những ngôi sao hàng đầu thế giới. Cảm tưởng như cơ hội đá chính của Rambo đã tiêu tan khi Santi Cazorla đã chơi quá xuất sắc bên cạnh Francis Coquelin, nhưng anh vẫn tìm được một vị trí đá chính bên hành lang cánh phải bằng sự gắng sức để thích nghi. Để rồi giờ đây anh lại phải gồng gánh tuyến giữa của Pháo thủ khi những trụ cột khác vắng mặt.
Chẳng phải hoàn toàn ngẫu nhiên mà mọi người lại gán cho tiền vệ Ramsey cái biệt danh Rambo. Ừ thì tất nhiên tên của hai nhân vật này đều bắt đầu bằng “Ram”, song cái cách anh vượt qua chấn thương kinh hoàng, cũng như lối chơi đầy quyết tâm nhưng cũng không kém phần thông minh đã chứng minh cái biệt danh ấy phù hợp với anh đến nhường nào. Ramsey được bình chọn là một trong hai tiền vệ trung tâm hay nhất mùa 2013/14, thậm chí anh còn được Steven Gerrard coi là tiền vệ tấn công số 1 Premier League, song anh cũng có thể đá phòng ngự hay dạt cánh, chuyền bóng và tắc bóng ấn tượng, đan xen vào lối chơi đa dạng và sáng tạo. Chúng ta có thể gói gọn phong cách của Ramsey trong hai từ toàn năng, mà đôi khi những mỹ từ cũng chẳng diễn tả tốt hơn.

Aaron Ramsey nhận giải cầu thủ xuất sắc nhất tháng 9 Premier League 2013/14
Người viết bài này đã phải mất 3 năm 7 tháng mới có dũng khí để xem lần thứ hai những khuôn hình của tình huống dẫn đến chấn thương của Ramsey, sau khi chứng kiến cầu thủ này ẵm trên tay danh hiệu cầu thủ xuất sắc nhất tháng 9 của Premier League 2013/14 với một nụ cười mãn nguyện và khuôn mặt sáng ngời. Rambo chẳng bao giờ nói anh sẽ gắn bó với Arsenal mãi mãi, thậm chí anh còn không nói về tương lai của mình. Tất cả những điều anh làm là nỗ lực cống hiến trong thầm lặng. Giờ thì đoạn clip ấy đã không có là một hình ảnh kinh dị, mà là một nguồn động lực to lớn. Cho dù Pháo thủ vẫn dính cái dớp Britannia, nhưng với riêng Ramsey, đó có lẽ là một bước ngoặt lớn. What doesn’t kill you makes you stronger…
Nếu bạn thức dậy vào buổi sáng và cảm thấy chán nản với ngày làm việc, học tập bận rộn trước mắt, hãy tìm một tách café để nhâm nhi, mở youtube xem lại clip dẫn tới chấn thương mà Rambo đã phải nhận, bật song song bản nhạc The Fighter. Sẽ vẫn còn đó sự nghẹn ngào pha chút rùng rợn nhưng không thể sánh được với niềm tự hào và cảm phục với chiến binh Ramsey cũng như với cái cách anh đứng lên để trở thành ngôi sao lớn từ cái cổ chân gãy lìa.
Hàn Phi (TTVN)

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Tại Chelsea, Sancho đang trở thành mẫu cầu thủ mà Man Utd từng kỳ vọng?

Điều đáng ngạc nhiên nhất trong pha ghi bàn tuyệt đẹp của Jadon Sancho trước Tottenham Hotspur không phải là bản thân cú sút chìm, đưa quả bóng đi theo quỹ đạo vòng cung từ bên ngoài vòng cấm bay chạm cột xa khung thành của Fraser Forster rồi bật vào lưới. Mà chính là việc anh đã quyết định dứt điểm trong khoảnh khắc đó.

Lối thoát nào cho tương lai Marcus Rashford?

“Trận đấu tiếp theo. Một tuần mới và cuộc sống mới”. Đó là thông điệp của HLV Ruben Amorim gửi đến Marcus Rashford sau khi loại tiền đạo này khỏi đội hình Man United ở trận derby Manchester vào Chủ Nhật tuần trước.

Phía trước Man City là gì khi ngay cả Pep cũng nghi ngờ bản thân?

Sau trận thua ngược 1-2 trước MU ở derby Manchester đêm Chủ nhật vừa qua, Pep Guardiola cay đắng nói rằng ông là một HLV không đủ giỏi. Liệu đấy là một lời thừa nhận mang màu sắc chán nản trong bối cảnh vận đen đeo bám, hay quả thực, Pep đã “hết bài” và không còn đủ khả năng giúp City ngự trị trên đỉnh cao?

Sự can trường của Amad Diallo là động lực giúp MU tiến bước

12 năm trước - cũng vào tháng 12, pha sút phạt thành bàn của Robin Van Persie ở phút 90 đã giúp Man United đánh bại đối thủ cùng thành phố Man City tại Etihad với tỉ số 3-2. Chiến thắng đó trở thành một điểm nhấn quan trọng trên hành trình đăng quang chức vô địch Premier League 2012/13 của “Quỷ đỏ” trong mùa bóng cuối cùng của Sir Alex Ferguson.

Antoine Griezmann: Ly rượu vang chữa lành

Sự thăng hoa hơn cả kỳ vọng của ngôi sao người Pháp chính là “chất men” hảo hạng đưa Atletico Madrid quay trở lại các cuộc đua tại La Liga và Champions League mùa giải năm nay.

Tại sao quả phạt đền của Cole Palmer trước Tottenham là một cú panenka hoàn hảo?

Cú đá Panenka thường được coi là một hành động phô diễn kỹ thuật thuần túy, một rủi ro không cần thiết mà những cầu thủ quá tự tin thực hiện ở những thời điểm không phù hợp. Nhưng khi người thực hiện là Cole Palmer – một cầu thủ bình tĩnh và tài năng đến mức thiên bẩm – thì đột nhiên, nó không tạo ra cảm giác quá mạo hiểm nữa.