Thật điên rồ phải không? Thậm chí tôi còn chưa đá cho bất cứ cấp tuyển trẻ nào của Mexico!! Mọi người cứ như thể là: “Đợi một chút, thằng nhóc này còn không được tham dự U17 World Cup… nhưng tại sao bây giờ nó lại có mặt ở đội tuyển quốc gia?”
Tôi phải kể cho các bạn nghe câu chuyện về bà tôi và World Cup trước vì nó sẽ giải thích cho rất nhiều thứ về sau. Có lẽ sẽ phải mất hàng trăm trang để miêu tả về quê hương và gia đình tôi nhưng nếu câu chuyện này được kể, các bạn sẽ hiểu tất cả.
Là Marcos Rojo. Một pha xâm nhập vòng cấm không ai ngờ đến. Một tình huống chiếm lĩnh khoảng trống cực nhanh. Một cú ra chân bắt volley chuẩn xác. Và “BOOM”, bóng tung lưới Francis Uzoho. 2-1 cho Argentina ở phút 86. Cửa đi tiếp đã mở. Và Rojo ăn mừng như một gã điên, bất chấp trên lưng anh là một Messi cũng… điên không kém.
Cuộc sống thật trớ trêu khi sắp xếp Ronaldo và Quaresma sinh cùng thời, cùng trưởng thành ở Sporting Lisbon nhưng lại đi theo hai ngã rẽ. Trong khi Ronaldo bước lên đỉnh cao sự nghiệp với Quả bóng vàng 2008 thì Quaresma chìm dưới vực sâu với danh hiệu “Thùng rác vàng” ở Inter Milan.
Cảm ơn Chúa, tôi đã có bóng đá. Tôi nhớ khi trời mưa, tất cả lũ trẻ sẽ chạy ra ngoài và đá bóng trên những vũng nước, bùn văng tung tóe. Đó là khoảng thời gian tuyệt vời nhất và cũng là hình ảnh hiện ra trong đầu tôi mỗi khi nghĩ về Jamaica.
4 năm trước, Messi đón sinh nhật tuổi 27 bằng màn trình diễn ngập tràn cảm xúc trong trận Argentina thắng Nigeria 3-2 ở lượt cuối cùng vòng bảng. 4 năm sau – chính là lúc này đây, ở tuổi 31, sẽ là một Messi nào khi Argentina thêm một lần nữa đối đầu với Nigeria với nhiệm vụ phải thắng để tiếp tục níu giữ hi vọng bước tiếp ở World Cup 2018?
Sau tất cả, những sự so sánh dành cho Joshua Kimmich vẫn chỉ gắn với cái tên Philipp Lahm. Nhưng chẳng ai thích trở thành phiên bản thứ hai của một người nào khác cả. Và Kimmich cũng thế.
Những tiếng “Mexico, Mexico” liên tục được hô vang. Với người dân quốc gia Bắc Trung Mỹ ấy, hôm qua (theo giờ Việt Nam) là một ngày hạnh phúc. Và người đem lại niềm hạnh phúc vô bờ ấy có tên Hirving Lozano, chàng trai 22 tuổi có kỳ World Cup đầu tiên trong đời.
Cao lớn và mạnh mẽ, Milinković-Savić dường như sở hữu sự nhạy cảm bẩm sinh về hình học bóng đá. Cơ thể to lớn dễ khiến người đối diện hay người xem có cảm giác anh là một cầu thủ vụng về nhưng kỳ thực đó là bậc thầy về khống chế bóng bổng và thường khiến đối thủ khó chịu với những cú huých tay và ngoặt bóng khéo léo.
Trong những ngày nước Nga sắp tới, tiền vệ 29 tuổi chắc chắn vẫn là một trụ cột không thể thay thế. Trước thềm giải đấu, hãy cùng lắng nghe những tâm sự của Gunnarsson nói riêng hay chính là tiếng lòng của toàn bộ người Iceland nói chung tại ngày hội bóng đá thế giới đầu tiên trong sự nghiệp với The Player’s Tribune.
Từ “Guerrero” trong tiếng Tây Ban Nha có nghĩa là “chiến binh”. Ở tuổi 34, Paolo Guerrero không gì khác chính là thủ lĩnh của những “chiến binh Inca” tại vòng chung kết World Cup 2018.
Sau một mùa giải không tốt ở câu lạc bộ, Paul Pogba rất quyết tâm tìm lại niềm vui ở nước Nga. Và liệu anh có thể chứng minh những lời chỉ trích dành cho mình – và huấn luyện viên – là sai hay không?
8 năm trước, trong những ngày Hè Nam Phi 2010, khi Goal-line chưa đi vào đời sống bóng đá - đặc biệt là các giải đấu lớn còn VAR thậm chí còn chưa thai nghén, có 1 tình huống trong cặp đấu đầy duyên nợ ở vòng knock-out, khiến những ai có cơ hội theo dõi trận đấu ấy, cho tới tận những ngày này vẫn còn nhớ như in.
Mấp mé tuổi 30, chân sút ngoại số một trong lịch sử Bayern Munich đang tràn đầy khát khao cho ngày hội bóng đá lớn nhất hành tinh đầu tiên trong sự nghiệp.
Mặt trời sẽ còn tỏa nắng khi El-Hadary còn tiếp tục tập luyện một cách trơn tru và bình tâm. Đôi găng khiến tay anh không bị gãy và mềm dẻo hơn. Anh cản bóng mà gần như không có một tiếng động nào. Nhìn anh thật kiêu hãnh và ngạo nghễ. Người đàn ông ấy như thể là chưa bao giờ nhìn mọi thứ rõ ràng hơn lúc này, trên một bãi cỏ tươi và trong luồng ánh sáng cuối cùng.
Henderson, người đảm nhiệm vai trò “chia bài” ở tuyến giữa “Tam sư”, người nổi tiếng về tinh thần chiến đấu mạnh mẽ, không nghi ngờ gì nữa chính là đại đầu lĩnh thầm lặng của một tuyển Anh trẻ trung và đầy khao khát năm nay.
World Cup 2002 tại Nhật Bản và Hàn Quốc đã chứng kiến phong độ đỉnh cao, đưa cái tên Ronaldo thực sự trở thành một huyền thoại. Hãy cùng đọc và chia sẻ với câu chuyện ở ngày hội bóng đá thế giới 16 năm trước do chính cựu tiền đạo người Brazil kể lại trên FourFourTwo.
Mönchengladbach sẽ luôn luôn là một phần đặc biệt với tôi. Mönchengladbach sẽ luôn là nơi định hình nên sự nghiệp và sau đó cho phép tôi được sống với giấc mơ của mọi đứa trẻ là thi đấu ở sân Camp Nou. Nhưng tôi hiểu mình cần phải thay đổi. Khi đó, nó đã trở thành ngôi nhà thứ hai của tôi.
Với chú nhóc Aguero, khu đất trống ấy, cái sân bóng lổn nhổn gạch đá ấy là một Thế giới đầy say mê. Từ chỗ nhòm qua cửa sổ để theo dõi những trận bóng, Aguero trèo… luôn qua nó để đến với “Thế giới mới”, nơi mà ở đó chú nhóc có thể tạm quên đi những bữa ăn chẳng có nổi một miếng thịt, những tiếng thở dài của cha và biết bao lần nuốt nước mắt vào trong của mẹ.
Argentina chỉ có thể tiến xa, nếu những đồng đội của Messi luôn vào trận với khát khao mạnh mẽ nhất và chơi thứ bóng đá bản lĩnh nhất. Và khi nói đến “khát khao” đi kèm với “bản lĩnh”, thì ở Albiceleste lúc này và cả nhiều năm dài trước đây, có một cái tên xứng đáng là tấm gương để tất thảy các đồng đội phải trông vào. Anh là Mascherano.