Ronaldo De Lima và những hồi ức không thể nào quên
Ronaldo De Lima, đến bao giờ thế giới mới lại sản sinh ra một tài năng kiệt xuất nữa như anh? Để anh có thêm một người bạn trên hành tinh của riêng mình.
Ronaldo De Lima, đến bao giờ thế giới mới lại sản sinh ra một tài năng kiệt xuất nữa như anh? Để anh có thêm một người bạn trên hành tinh của riêng mình.
Đã trải qua những gì khủng khiếp nhất của đời người, khi anh đã coi bóng đá là cuộc đời, thì mỗi lần ra sân là sẵn sàng chết vì nó, chiến tranh anh còn không sợ, thì các tiền đạo đối phương có là gì.
Sau khoảnh khắc chia tay đầy nước mắt trong trận đấu với Lebanon, người Australia và những chú “ Kangaroo" sẽ không bao giờ còn có thể có được những khoảnh khắc hạnh phúc mà Tim Cahill mang lại. Khi bước chân của người con ưu tú buộc phải dừng lại, vì tuổi tác không còn cho phép anh cống hiến nữa.
Barcelona có quá lớn với Alcacer? Có lẽ. Nếu người Barca thắc mắc, thì ai sẽ hỏi? Thực tế là Alcacer không hạnh phúc không đồng nghĩa với việc anh đã thường xuyên khiến người Catalan thất vọng. Khi ra sân, Alcacer vẫn ghi bàn. Nhưng anh hiếm khi có cơ hội đó...
Khoảnh khắc mà Higuain nổi điên rồi chực khóc, khi lầm lủi rời sân San Siro sau chiếc thẻ đỏ mà trọng tài Paolo Mazzoleni tặng cho anh, đã khắc hoạ hết những gì mà El Pipita phải chịu đựng.
Khác với Premier League, nơi mà De Gea đã phải vào lưới nhặt bóng tới 19 lần chỉ sau 11 vòng đấu, điều chưa từng xảy ra, ngay cả trong những thời điểm thảm hại nhất, kể từ khi anh gia nhập Old Trafford hơn 7 năm trước thì tại Champions League vẫn là một De Gea gần-như-không-thể-bị-đánh-bại.
Sau khi quay lại tập luyện ở Turin vào tháng 8, anh đã phải đối mặt với những câu hỏi liên tục, dồn dập từ các cổ động viên cuồng nộ, “Khi nào anh sẽ xin lỗi về sự phản bội của mình vào năm ngoái?”
Tổng cộng, tôi phải mang đến 14 tấm kim loại trong hộp sọ, với 28 chiếc ốc vít để giữ chúng ở đúng vị trí. Ngoài ra còn có 45 chiếc đinh kẹp và một vết sẹo dài 6 inch trên đầu tôi. Những thông tin không mấy thú vị.
Iván de la Peña, chúng ta gọi anh là Tiểu Phật không chỉ vì ngoại hình mà còn bởi khả năng xuất chúng, không tì vết nhưng ít khi được phát tiết toàn bộ.
Những đóng góp của anh cho Arsenal dường như cứ lặp lại theo một công thức ba bước quen thuộc: đi bóng bên cánh rồi bó vào trong, dứt điểm, ăn mừng. Những pha xử lý của Pirès gần như là không thể đoán trước cùng với những tình huống di chuyển đầy sức mạnh, tốc độ và các pha ban bật một-hai với đồng đội.
Đã rất lâu rồi những cổ động viên của đội bóng vùng Ruhr mới sống trong những tháng ngày tươi đẹp như thế. Khi đội trưởng của họ, người luôn xem Dortmund là nhà, tiếp tục thăng hoa. Còn với Jadon Sancho, họ đang sở hữu một viên ngọc quý thật sự.
Klopp đã nhìn ra tố chất một người dẫn đầu của Van Dijk ngay từ những ngày đầu cầu thủ Hà Lan tới với Liverpool. Trong một cuộc phỏng vấn từ đầu năm, ông nói: “Ngôn ngữ cơ thể của cậu ấy rất xuất sắc.
Chuyển tới Chelsea vào tháng Một giúp anh thoát khỏi những áp lực đè nặng để được là chính mình. Và anh đã thể hiện điều đó trong cuộc đối đầu với Southampton ở vòng 8 trước khi lên tập trung đội tuyển quốc gia.
"Tinh thần của chúng tôi tồn tại vì tình yêu thương chúng tôi dành cho nhau và nguồn năng lượng đó được tạo ra ở trong lẫn ngoài sân cỏ. Và trong nhiều năm sắp tới, nó sẽ tiếp tục là tài sản lớn nhất của chúng tôi."
"Tôi không biết ai là người đã cưỡng hiếp cô ấy, nhưng cô ấy nói rằng đó là Streltsov. Đó là một câu chuyện mờ ám."
Eduard Streltsov: Cầu thủ vĩ đại nhất Liên Bang Xô Viết nhưng thay vì đối đầu với Pele tại World Cup năm 1958, ông lại được đưa tới trại cải tạo.
Nếu như ai đó nghĩ rằng, chiếc ghế HLV trưởng của Real là một công việc dễ dàng, hãy nhìn Lopetegui lúc này. Ở Camp Nou đêm chủ nhật, trong trận El Clasico lần thứ Real đã nhận được một cái tát vỗ mặt.
“Tôi cảm ơn và chúc các cậu cũng như gia đình gặp nhiều may mắn. Kể cả những kẻ đã phản bội tôi”. Mourinho từng nhắn nhủ như vậy với đội bóng cũ của mình trước khi ra đi.
Wayne Rooney là một tiền đạo mà phải rất lâu nữa chúng ta mới tìm ra một phiên bản thứ hai. Người luôn sống trên sân như một thú dữ, lăn xả đến quên mình, sẵn sàng hi sinh vì đồng đội và đội bóng.
Ở khắp khán đài Emirates, những người London đáng mến dần lấy lại niềm tin đã mất trong những năm cuối triều đại Arsene Wenger.