1. Có điểm gì khác biệt giữa Pirlo chuẩn bị sang Brazil và Pirlo từng đưa Italy lên đỉnh cao ở Berlin 8 năm trước? Có thể dễ dàng tìm ra 3 đặc điểm của Pirlo giữa hai cột mốc này:
+) Pirlo đã già hơn 8 tuổi so với cái ngày mà anh núp sau lưng Fabio Cannavaro khi Grosso thực hiện lượt sút luân lưu cuối cùng, rồi khóc khi Italy vượt qua Pháp ở sân Olympic Berlin.
+) Pirlo 2006 vẫn là Pirlo của Milan: Khuôn mặt trẻ trung lãng tử. Pirlo 2014 là Pirlo của Juventus: Già dặn hơn, thậm chí còn trầm lặng hơn trước.
+) Bộ râu quai nón che gần nửa khuôn mặt làm cho anh trông như mạnh mẽ, cứng cỏi và bặm trợn hơn, dù lối chơi vẫn uyển chuyển như một chú mèo.
Tất nhiên, đó là những thay đổi phần lớn thuộc về dáng vẻ, không phải bản chất: Lối chơi Pirlo bao năm qua vẫn vậy. Anh luôn đầy cảm xúc trong từng pha bóng; ngẫu hứng trong các đường chuyền và xử lý bóng trong không gian hẹp rất cừ; đá phạt như người nghệ sĩ cầm cọ vẽ tranh; cùng với khả năng tư duy siêu việt, như thể luôn đọc được ý nghĩ đối phương.
2. Sau 8 năm, Pirlo không thay đổi. Chỉ là Italy thay đổi theo từng phiên bản khác nhau, dưới từng triều đại, và dù ở thời kỳ nào thì anh vẫn luôn là trái tim đội bóng.
Với Italy 2006, HLV Marcello Lippi xây dựng Pirlo là một “regista” bậc thầy, tương tự Milan của Ancelotti. Azzurri của Lippi đăng quang ở Berlin có thể xem là đội trình diễn thứ bóng đá khoa học hay nhất thế giới trong hai thập niên trở lại đây. Trong đội hình ấy, các vị trí đều có thể thay thế, ngoại trừ Pirlo.
Khi Cesare Prandelli xuất hiện, Italy mang làn gió mới, tươi trẻ hơn, từ con người và chiến thuật. Azzurri dưới bàn tay Prandelli cống hiến và quyến rũ hơn, và có thể đá tấn công đẹp mắt trước mọi đối thủ. Đội Italy ấy vẫn sống bằng trái tim Pirlo.
Hai năm trước, Pirlo là một trong những tiền vệ xuất sắc nhất EURO 2012, với màn trình diễn mà không ai tin anh 33 tuổi. Azzurri chơi thứ bóng đá đẹp cho đến khi thảm bại trước Tây Ban Nha, và Pirlo mang đến cảm xúc tột bậc cho người xem. Ở giải đấu ấy, Pirlo có một cú “cucchiaio” (sục bóng) tuyệt đẹp khi Italy và Anh phải giải quyết số phận bằng loạt luân lưu.
Với Pirlo, ngay cả khi phải đứng trên ranh giới của việc đi tiếp và bị loại, với áp lực khủng khiếp, anh vẫn tự tin để trình diễn tư duy có một không hai của mình.
Nếu có một giải đấu kém của Pirlo thì đó là EURO 2008. Nhưng thực tế, khi ấy Azzurri kém toàn diện, vì HLV Donadoni không biết cách xây đội hình. 4 năm trước, khi Pirlo vắng mặt, Italy trải qua giải đấu thảm hại ở Nam Phi.
3. Pirlo đã 35 tuổi và sẽ trải qua mùa hè thứ 3 liên tiếp không được nghỉ ngơi? Chẳng hề gì! Nếu thời gian không thể bào mòn sức sáng tạo của đôi chân ấy, thì tuổi tác, hay cả sự khắc nghiệt của thời tiết Brazil cũng không thể đánh gục Pirlo.
Anh chứng minh điều ấy khi cùng tuyển Italy đá rất thành công tại Confederations Cup 2013. Một cầu thủ chơi bóng bằng trái tim và cái đầu lạnh băng như Pirlo rất ít khi bị ngoại cảnh tác động. Có lẽ phải đến sau mùa Hè nóng bỏng này, Pirlo mới bước xuống bục, nhường cây đũa nhạc trưởng cho các đàn em kế cận.
Còn World Cup 2014, sẽ là điệu múa cuối cùng của con thiên nga, có thể là vẫn tráng lệ như bao năm qua.
Theo Thể Thao Văn Hoá