Tôi không phải là một đứa biết đá bóng, tôi cũng không đam mê trái bóng tròn một cách quá cuồng nhiệt, nhưng dòng máu chảy trong tôi có một tình yêu đặc biệt với những chàng trai của Die Mannschaft. Tôi không bàn về lối chơi hay chiến thuật, chỉ đơn giản, tiếng còi đó vang lên, tôi đã khóc, có thứ gì đó vụn vỡ khi nhìn các chàng trai tôi yêu sau trận đấu với Anh tại Euro 2020.
Tôi không hiểu tại sao tôi yêu Đức, cũng chẳng hiểu là yêu từ bao giờ, nhưng chỉ cần đó là các anh, tôi không thể rời mắt khỏi trận đấu, điều duy nhất tôi mong trong mỗi trận đấu của các anh, là chiến thắng. Chiến thắng sẽ giúp Đức thi đấu thăng hoa và tỏa sáng hơn, chiến thắng sẽ giúp các anh tự tin hơn rất nhiều dù đối thủ có là ai. Và chúng ta nằm trong bảng tử thần, chúng ta đã có 1 vòng bảng thực sự không thuyết phục. Mọi thứ được thắp sáng khi vượt qua các đội còn lại, Đức góp mặt trong 16 đội tiến vào vòng knock-out và nằm trong nhánh tương đối nhẹ. Thế nhưng mọi thứ diễn ra lại đi ngược lại với những gì chúng ta mong muốn. Tôi, hôm đó đã vô cùng tiếc nuối và thất vọng.
Nhìn đội tuyển Đức của ngày hôm nay, tôi đã nhớ Lahm, nhớ Schweinsteiger, Ozil,… tôi đã rất nhớ những con người ở kỷ nguyên vàng lịch sử bóng đá Đức. Tôi đã có chút hụt hẫng với những cái tên hoàn toàn mới, xen lẫn đâu đó vài con người cũ quen thuộc. Nhưng rồi, suy cho cùng, thứ tôi yêu là bóng đá Đức chứ không riêng một cá nhân nào cả.
Hình ảnh Muller quỳ xuống ôm đầu sau khi bỏ lỡ cơ hội gỡ hòa cho tuyển Đức thật sự ám ảnh. Tôi tin ngày hôm đó là 1 ngày buồn của các anh và tất cả những người yêu bóng đá Đức. Tôi không đánh giá cao tuyển Anh trong trận knock-out đó và tôi tự tin rằng cỗ xe tăng Đức sẽ tiến sâu hơn ở Euro lần này. Tôi đã rất sợ đây là giải đấu lớn cuối cùng cũng những con người năm xưa còn sót lại, tôi rất sợ phải rất lâu nữa mới có thể tận hưởng niềm vui của World Cup 2014 – Giải đấu mà các chàng trai của chúng ta đã giành chức vô địch trên đất Nam Mỹ.
Tôi đã không ngủ được ngay sau đó, và có lẽ những người yêu tuyển Đức cũng không thể tin được những gì vừa diễn ra. Tôi nhìn thấy gương mặt khắc khổ của HLV Joachim Low, ở ông có 1 sự điềm tĩnh đến lạ trong suốt 15 năm dẫn dắt, chèo lái con thuyền Đức. Đây là giải đấu cuối cùng ông sát cánh cùng tuyển Đức với vai trò HLV trưởng, và hẳn là tất cả học trò của mình đều muốn dành một điều đặt biệt sau cùng đến người thầy của mình, chỉ tiếc là chúng ta lại thất bại trước Anh tại vòng 1/8. Hai bàn thắng chớp nhoáng cuối trận đã khiến tất cả thực sự ngỡ ngàng. Và tôi có chút giận Đức lúc đó. Nhưng có lẽ chúng ta đã thiếu một chút may mắn, và dù thế nào thì tất cả người hâm mộ Đức sẽ cùng thắng, cùng thua với tình yêu bóng đá của chính mình.
Và bóng đá chính là vậy, rồi mọi thứ cũng sẽ bị thời gian làm phai mờ, sau này nhắc lại, đó chỉ là một ký ức buồn, một ký ức đáng quên, nhưng chúng ta có những bài học và mục tiêu khác. Tôi yêu tuyển Đức, yêu thứ bóng đá đẹp mà họ mang lại, cảm ơn những cảm xúc mà bóng đá đã đem đến cho người hâm mộ bóng đá nói chung và tuyển Đức nói riêng. Cảm ơn sự cống hiến hết mình của các anh, và tôi cảm ơn HLV Joachim Low, cảm ơn ông đã dẫn dắt những thế hệ vàng của bóng đá Đức một cách tuyệt vời đến vậy.
Hy vọng các anh sẽ sớm vượt qua, chúng ta đã cố gắng hết sức.
Chúc tất cả chúng ta, rồi sẽ lại sống trong niềm vui chiến thắng 1 lần nữa tại World Cup Quatar 2022.
Tạm biệt,
I love Die mannschaft.
Tác giả dự thi: Thái Thị Phương Uyên