Chris Coleman: Thông điệp từ kẻ không bao giờ lùi bước

Tác giả Ole - Thứ Tư 06/07/2016 16:24(GMT+7)

“Đừng bao giờ sợ hãi và từ bỏ giấc mơ. Thời điểm cách đây 4 năm, chúng tôi vẫn còn ở rất xa so với những gì mà các bạn có thể tưởng tượng ngày hôm nay. Thế nhưng, cuộc sống là như vậy đấy, bạn không bao giờ biết trước được khi nào thì mình sẽ đủ tốt hay may mắn để giấc mơ biến thành hiện thực. Hãy luôn nỗ lực hết sức và bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra”, HLV Chris Coleman đã chia sẻ một cách đầy tự hào sau chiến thắng lịch sử 3-1 của xứ Wales trước ĐT Bỉ, qua đó giành quyền lọt vào bán kết ngay trong lần đầu tiên tham dự một VCK EURO.  

 
Ít người biết rằng, trước khi cùng các học trò viết nên câu chuyện thần thoại trên đất Pháp mùa Hè năm nay, HLV Coleman từng phải trải qua vô vàn biến cố trong cuộc đời. Mặc dù vậy, bằng tinh thần quyết tâm của một kẻ không bao giờ chịu chấp nhận lùi bước, vị chiến lược gia gốc Ireland này vẫn tiếp tục cuộc hành trình theo đuổi giấc mơ đến cùng. Để rồi thành quả xứng đáng mà ông nhận được cho đến bây giờ, chính là một chỗ đứng không thể nào trang trọng hơn trong lịch sử bóng đá xứ Wales cũng như toàn châu Âu nói chung.
 
TƯỞNG CHỪNG CUỘC ĐỜI CHỈ TOÀN VẬN ĐEN VÀ THẤT BẠI
Sinh ra tại Swansea City, xứ Wales, sự nghiệp bóng đá chuyên nghiệp của Chris Coleman bắt đầu vào năm 17 tuổi, khi ông chính thức được khoác áo đội một CLB quê hương. Trải qua gần 200 trận thi đấu cho đội bóng chủ sân Liberty, Coleman đã giúp Swansea giành hai chức vô địch xứ Wales vào các năm 1989 và 1991 trước khi chuyển sang gia nhập Crystal Palace. Là một hậu vệ tương đối cự phách trong quá khứ, ông tiếp tục góp công lớn vào chiến dịch đoạt danh hiệu The Football League Championship (tiền thân giải Hạng nhất Anh bây giờ) của Palace ở mùa giải 1993/1994. 
 
Coleman - thủ quân một thời của Fulham
Thế nhưng chấn thương gót chân dai dẳng tại Blackburn Rovers sau đó đã khiến cho phong độ của cựu danh thủ sinh năm 1970 bị ảnh hưởng khá nghiêm trọng. Cũng chính bởi thế mà Chris Coleman không thể vươn tới đẳng cấp của một cầu thủ hàng đầu thế giới. Mặc dù vậy, đến cuối năm 1997, Coleman đã chuyển đến khoác áo Fulham và nhanh chóng được lựa chọn để trở thành thủ quân bên phía đội bóng chủ sân Craven Cottage. Tưởng chừng như mọi thứ đã tốt đẹp hơn, nhưng rồi, định mệnh nghiệt ngã vẫn không ngừng đeo bám ngôi sao người xứ Wales. Năm 2001, một trong những ngày đen tối nhất của cuộc đời, “quái xế” Coleman đã phóng chiếc xe Jaguar với tốc độ lên đến… 155 dặm/giờ trước khi đâm thẳng vào rào chắn đường cao tốc. Được biết, đội cứu hộ phải mất tới hơn một giờ đồng hồ để đưa Coleman ra khỏi chiếc xe lật ngửa, trong tình trạng gãy xương và chảy máu vô cùng trầm trọng. Thậm chí, suýt chút nữa ông đã phải cắt bỏ chân phải của mình.
 
Sau vụ tai nạn kinh hoàng này, Coleman ở độ tuổi 30 đã không thể tiếp tục chơi bóng và phải miễn cưỡng bước vào nghiệp cầm quân khi vẫn chưa đủ độ “chín chắn” cần thiết. Trải qua một khoảng thời gian ngắn làm trợ lý cho HLV Jean Tigana, cuối cùng thì cơ hội đã đến với cựu danh thủ xứ Wales sau khi ông chính thức được bổ nhiệm lên nắm quyền dẫn dắt Fulham (Tigana bị sa thải), đồng thời trở thành nhà cầm quân trẻ nhất từng dẫn dắt một CLB Premier League… Thế nhưng, đời không như là mơ. Trên băng ghế chỉ đạo, mọi chuyện đương nhiên cũng khắc nghiệt hơn rất nhiều. Đến tháng Tư năm 2007, chuỗi 7 trận thua liên tiếp của đội bóng thành London đã khiến ông không còn giữ được chiếc ghế HLV nữa.
Coleman không có duyên với Real Sociedad
Tính cách có phần hơi ngang tàng và bảo thủ chính là một yếu tố tiên quyết khiến cho người đàn ông đến từ xứ Wales này phải nếm trải rất nhiều thất bại trong quá trình khởi nghiệp ở vị trí huấn luyện viên. Từ sự xốc nổi, hiếu thắng đi kèm phong độ kém cỏi đến mức thất vọng của Real Sociedad đến thành tích bết bát nhất trong vòng 45 năm của Coventry City, hay cuộc chia tay chóng vánh với AE Larissa FC (một đội bóng Hy Lạp) do những vướng mắc về tài chính của CLB. Tất cả khép lại một chặng đường tràn đầy những vận rủi và nỗi thất vọng của Coleman. 
 
BƯỚC NGOẶT ĐẾN TỪ… SỰ RA ĐI CỦA NGƯỜI BẠN THÂN
Tháng Mười Một năm 2011, HLV đương nhiệm của ĐT xứ Wales vào thời điểm ấy là Gary Speed đã bất ngờ ra đi trong sự nuối tiếc của vô vàn người hâm mộ. Bản thân Chris Coleman, mặc dù ngay lập tức được LĐBĐ quê hương (FAW) bổ nhiệm lên thay thế người bạn chí cốt, thế nhưng trong lòng cựu danh thủ sinh năm 1970 vẫn cảm thấy ngổn ngang hàng loạt suy nghĩ đầy mâu thuẫn trước cú sốc này. Không muốn phá bỏ đi những gì mà Speed từng dày công gây dựng, Coleman quyết định vận hành đội bóng theo phong cách cũ, bất chấp mọi lời khuyên từ phía giới chuyên môn cũng như dư luận. Kết quả, sau 5 trận đầu tiên, xứ Wales đều phải nhận thất bại nặng nề, tiêu biểu chính là trận thua tan nát 1-6 trước Serbia, thành tích tồi tệ nhất của bóng đá nước này trong vòng 16 năm.
 
Trước những khó khăn triền miên đến với cuộc đời mình, Chris Coleman tưởng chừng như đã phải quyết định từ chức HLV ĐTQG để nói lời chia tay bóng đá, một con đường vốn đã mang lại cho ông quá nhiều nỗi đau. Mặc dù vậy, ngay trong thời khắc bị vùi sâu xuống đáy vực đen tối, Coleman lại nhớ đến những lời dạy trước kia của cha mình, ông Paddy Coleman: “Dù thua thì cũng phải chiến đấu hết sức. Thay vì chấp nhận bỏ chạy với đầu gối và đôi tay, hãy dành tặng cho đối thủ vài cú đấm”.
 
Coleman rạng rỡ khi xứ Wales lọt vào VCK Euro 2016
Biết rằng mình không thể trốn tránh hiện thực như một kẻ thất bại hèn nhát, Coleman đành nghe theo lời cha, sẵn sàng đương đầu với cuộc sống khắc nghiệt. Để rồi sau thảm họa mang tên Serbia, người đàn ông sinh năm 1970 này đã trưởng thành hơn rất nhiều và chẳng bao giờ phải sợ hãi trước bất kỳ thử thách nào trên đời nữa. Lần lượt những hệ thống chiến thuật mới đa dạng và linh hoạt hơn khi sử dụng sơ đồ 3 hậu vệ (3-5-2, 3-4-2-1, 3-4-3…) đã phần nào giúp cho xứ Wales dễ dàng theo đuổi một lối chơi giàu năng lượng và trực diện. Không chỉ Aaron Ramsey hay Gareth Bale, những người từng chiếm vị trí then chốt dưới thời HLV Gary Speed được trọng dụng, mà toàn bộ tập thể đội bóng phía Tây Nam quần đảo Anh đã dần dần trở thành một khối thống nhất, đúng như thông điệp mà LĐBĐ nước này tuyên bố: “Together stronger” (cùng nhau mạnh mẽ hơn).
 
Tại chiến dịch vòng loại EURO 2016, ĐT xứ Wales từng phải nhờ đến may mắn mới giành được tấm vé tới nước Pháp, sau khi đảo Cyprus bất ngờ vượt qua Israel ở lượt đấu cuối cùng. Mặc dù vậy, nếu như nhìn vào sự nỗ lực không ngừng nghỉ của thầy trò HLV Coleman, người ta thừa hiểu rằng sự may mắn này đến không phải là điều ngẫu nhiên. Từ cái chết chẳng hề vô nghĩa của “người dẫn đường” Gary Speed, cho đến những thành quả vĩ đại mà Chris Coleman cùng các học trò làm được ngày hôm nay, chính là một chặng hành trình đầy quả cảm, gian nan nhưng cũng hoàn toàn xứng đáng.
 
THÔNG ĐIỆP CỦA NGƯỜI LUÔN THEO ĐUỔI ƯỚC MƠ
Có lẽ chính những thất bại cay đắng trong cuộc đời đã biến Coleman trở thành một con người cứng cáp và bản lĩnh giống như bây giờ. Chẳng còn sợ hãi trước bất kỳ khó khăn hay thử thách nào, vị chiến lược gia 46 tuổi luôn mang theo tâm thế của một kẻ không bao giờ chịu lùi bước, bất chấp số phận đối xử cay nghiệt với mình ra sao đi chăng nữa. Để rồi giờ đây, khi mà toàn bộ các thành viên ĐT xứ Wales đang cùng nhau viết nên một câu chuyện thần thoại “hoang đường” nhất tại VCK EURO 2016, rõ ràng Coleman cũng xứng đáng nhận được những lời cảm khái chân tình từ phía người hâm mộ.
Coleman và cậu học trò Bale vẫn đang trên con đường chinh phục những giấc mơ
Trước thềm trận bán kết gặp Bồ Đào Nha sắp tới, những người Welsh đang phải chịu không ít tổn thất đáng kể khi mà mắt xích quan trọng Aaron Ramsey vắng mặt vì án treo giò, cộng thêm việc các hậu vệ Ben Davies và Chris Gunter cũng không thể ra sân bởi lý do tương tự. Mặc dù vậy, nếu phải so sánh với những nỗi khó khăn trong suốt chặng đường dài vươn mình từ đảo quốc sương mù sang tận phía bên kia eo biển Manche của cả tập thể ĐT xứ Wales, hay đặc biệt là cuộc đời tràn ngập những biến cố đen đủi của HLV Chris Coleman, mọi thứ dường như quá đỗi bình thường. Đã bước tới tận đây rồi thì cũng chẳng có lý do gì để ngăn cản các CĐV The Dragons (biệt danh ĐT xứ Wales) không tiếp tục mơ mộng.
 
“Tôi chọn cách giữ vững niềm tin, bởi vì khi không có niềm tin, tôi cũng chẳng còn gì cả”, một câu nói hết sức nổi tiếng của nhân vật Michael Scofield trong series phim Vượt ngục đình đám, có lẽ hoàn toàn đúng với ĐT xứ Wales vào thời điểm này. Trải qua những tháng năm bị giam cầm và kìm kẹp bởi người “hàng xóm” Anh quốc, bây giờ chính là lúc để thầy trò Chris Coleman chứng minh cho cả thế giới biết rằng, xứ Wales đang tồn tại một đội bóng không bao giờ biết lùi bước và tập thể ấy đã sẵn sàng biến những giấc mơ trên đất Pháp mùa Hè năm nay trở thành hiện thực.

OLE(TTVN)

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Tại sao World Cup chỉ nên diễn ra theo chu kỳ 4 năm/lần?

Ý tưởng rút ngắn chu kỳ tổ chức World Cup xuống còn 2 năm/lần đang được FIFA đề xuất và kêu gọi ủng hộ mạnh mẽ, nhưng đồng thời cũng vấp phải rất nhiều tranh cãi và phản đối vì nhiều lý do khác nhau. Video sau đây sẽ giải thích tại sao giải đấu bóng đá danh giá nhất thế giới này vẫn chỉ nên giữ nguyên tần suất như trong lịch sử từ trước tới giờ.

Hồi ức Berlin: Chuyện đứa con hoang của màu áo Thiên Thanh

Ngày 9/7/2006, sân vận động Olimpiastadion Berlin chứng kiến cái kết đẹp của một câu chuyện thần kỳ mang tên Italia. Bất chấp bóng ma về vụ bê bối Calciopoli ngay trước thềm giải đấu, Azzurri đã thi đấu tuyệt vời để lần thứ tư nâng cao cúp vàng danh giá. Trong câu chuyện ấy, người ta nhắc tới thủ lĩnh Fabio Cannavaro khi anh đạt tới đỉnh cao sự nghiệp, nhắc tới nhạc trưởng Pirlo, người đã chơi cực hay và trở thành nguồn cảm hứng cho cả đội. Nhắc tới cả đôi bàn tay vững chắc của Gianluigi Buffon

Từ Fatima đến Paris: Cuối cùng thì Đức Mẹ đã mỉm cười với người Bồ

Trải qua 120 phút so tài nghẹt thở trên sân Stade de France, cuối cùng thì chặng hành trình kỳ diệu và hoang đường nhất của thầy trò HLV Fernando Santos tại VCK EURO 2016 mùa Hè năm nay đã khép lại một cách mỹ mãn. Ngay trên mảnh đất Pháp đầy mộng mơ và lãng mạn, một tập thể bao gồm những con người Bồ Đào Nha bình dị đã viết nên câu chuyện lịch sử cho riêng mình.

Paul Pogba: Khi Bạch tuộc Paul thỏa sức tung hoành

Trong một cuộc phỏng vấn với ESPN, Paul Pogba chia sẻ “Ronaldo, Ronaldinho, Messi và những người khác nữa, tôi không nói quá. Nhưng tôi muốn hội tụ những gì hay nhất của họ ở trong tôi.” Câu nói đầy ngạo nghễ của chàng trai này có đáng nhận gạch từ dư luận không?

Ronaldo: Mười hai năm cho trái ngọt tại Stade de France?

12 năm là quãng thời gian không hề ngắn trong cuộc đời một con người. 12 năm đủ để làm người ta quên cả tên của một người bạn cũ, ngần ấy thời gian cũng có thể biến một gã trai trẻ thành một người đàn ông trưởng thành đầy bản lĩnh. Nhưng 12 năm thật khó để khiến người ta quên đi được vị đắng của những giọt nước mắt sau lần thất bại đầu đời…

Hugo Lloris - Đôi tay của huyền thoại

Cuối cùng thì người Pháp chỉ còn cách một bước chân nữa để đến với thiên đường. Thiên đường tuyệt đẹp mà đã 16 năm qua họ mòn mỏi đợi chờ. Nấc thang lên ấy thật huy hoàng với những trận chiến cam go và đầy khó khăn. Từng nấc đi lên là một lần những cái tên khác nhau được tôn vinh. Nào Payet, nào Kante, nào Pogba, nào Griezmann, và kể cả huấn luyện viên Deschamps cũng đã được nhắc đến. Thế nhưng thật thiếu sót khi lại bỏ sót đi một người, người đã giữ cho những bậc thang đó không bị tổn thương từ

Antoine Griezmann – Ác mộng của người Đức

Trước khi bước vào Euro, người Pháp đã hy vọng rất nhiều vào sự toả sáng của Paul Pogba sẽ giúp họ hiện thực hoá giấc mơ vàng trên sân nhà. Nhưng khi Euro chỉ còn một trận đấu cuối cùng quyết định ngôi vương, Antoine Griezmann mới chính là ngôi sao mà họ tìm kiếm.

Die Mannschaft - Cỗ xe tăng đang rộng đường tiến bước?

Đêm nay, Euro 2016 sẽ diễn ra trận đấu được giới mộ điệu rất mong chờ, trận bán kết giữa chủ nhà Pháp và đội bóng được đánh giá là manh nhất giải đấu năm nay, đội tuyển Đức. Trong khi Pháp có trận thắng tưng bừng và có thể nói là tốn không quá nhiều sức lực thì Đức lại phải trải qua một cuộc chiến căng thẳng và kịch tính tới hơn 120 phút với đội tuyển Italia tại vòng Tứ kết. Trận đấu đã cho thấy sức mạnh của đội tuyển Đức từ huấn luyện viên cho tới các cầu thủ trên sân. Tuy nhiên, việc đối đầu m