Với hàng thủ mang đậm màu sắc Chelsea, tại sao Roy Hodgson không bê nguyên "xe bus" lên tuyển Anh, áp dụng cho EURO 2012? Có khi, hiệu quả mang lại hơn cả mong đợi, như từng xảy ra với Chelsea dưới thời Roberto Di Matteo.
Không phải Roy Hodgson mà chính Harry Redknapp mới là sự lựa chọn ưa thích của người hâm mộ và giới truyền thông Anh. Thời gian dành cho Hodgson lại cực ngắn. Tính từ khi công bố danh sách triệu tập vào hôm qua, cho đến ngày khai mạc EURO 2012, ông chỉ có vỏn vẹn 3 tuần. Nhưng điều đó không có nghĩa rằng Hodgson không chịu quá nhiều áp lực. Ông phải đảm bảo 2 nhiệm vụ song song. Thứ nhất, tuyển Anh không được phép thảm bại ở Ba Lan và Ukraina, chức vô địch thì quá xa tầm với nhưng không vượt qua vòng bảng thì đúng là thảm họa. Thứ hai, đội bóng phải được xây dựng từ bây giờ để hướng về World Cup 2014 ở Brazil.
Có thể thấy rõ hai nhiệm vụ của Hodgson khi nhìn vào danh sách triệu tập. Những nhân tố mới như Phil Jones, Alex Oxlade-Chamberlain hay Danny Welbeck là phục vụ cho mục tiêu dài hạn World Cup 2014. Nhưng bên cạnh đó, Hodgson vẫn cố gắng xây dựng một đội bóng có khả năng chiến đấu ở EURO 2012 khi trong danh sách triệu tập xuất hiện không ít cầu thủ giàu kinh nghiệm.Tuyển Anh sẽ đá phòng ngự kiểu Chelsea
Có một điều chắc chắn: không ai đánh giá cao khả năng thành công của tuyển Anh ở EURO 2012. Đó là điều hoàn toàn dễ hiểu khi họ phải thay tướng ngay trước thềm giải đấu, không có sự phục vụ của ngôi sao lớn nhất, cũng là chân sút tốt nhất trong 2 trận đầu tiên vì án treo giò (Rooney), chiếc băng đội trưởng chuyển chủ đến 3 lần chỉ trong vòng vài tháng (hết Terry đến Parker, giờ lại là Gerrard).
Nhưng có thể, đây là điều có lợi cho tuyển Anh. Những giải trước, họ được đánh giá quá cao, hoặc tự đánh giá mình quá cao, để rồi gây thất vọng. EURO năm nay thì ngược lại. Tuyển Anh ấy giờ chỉ còn là một đội bóng bình thường mà thôi. Áp lực sẽ không còn khủng khiếp như trước. Xét ở khía cạnh chuyên môn, họ có thể chơi như một đội bóng cửa dưới, chứ không còn phải gồng mình đá cửa trên như trước.
Terry, xe bus Chelsea & phong cách Eriksson?
Khi nhìn lại tuyển Anh 1 thập kỷ qua, hóa ra Sven Goran-Eriksson lại là HLV thành công nhất, liên tục lọt vào tứ kết các giải lớn, từ World Cup đến EURO. Thắng được tuyển Anh của Eriksson không hề đơn giản. Brazil phải cần đến khoảnh khắc xuất thần (hoặc may mắn) của Ronaldinho ở World Cup 2002. Bồ Đào Nha phải cần đến chấm 11m mới loại được tuyển Anh ở EURO 2004 và World Cup 2006.
Lối chơi của tuyển Anh dưới thời Eriksson gây phản cảm: khô khan, thực dụng, thiên về phòng ngự phản công. Nhưng mang đến hiệu quả cao nhất. Có thời điểm, họ chỉ đá với 1 bài duy nhất: phía dưới phất bóng dài cho Owen tăng tốc, tận dụng sai lầm của hàng thủ đối phương và ghi bàn. Có lúc, họ trông chờ những quả tạt hay những cú sút phạt của Beckham. Nhìn bề ngoài, lối chơi của tuyển Anh ấy không xứng tầm với vị thế của một đại gia, nhưng các đội bóng lớn rất ngại đối mặt với họ. Phải chăng, chỉ mình Eriksson nhìn nhận đúng năng lực thực sự của tuyển Anh?
Để phục vụ cho mục tiêu trước mắt là EURO 2012, Hodgson có thể học theo phong cách của Eriksson. Vì thời gian có hạn, vì đội tuyển có quá nhiều xáo trộn về mặt nhân sự, và vì không có chân sút tốt nhất là Rooney trong 2 trận đầu tiên, tuyển Anh của Hodgson khó có thể đá tấn công áp đặt một cách trơn tru hiệu quả, đá như một đội cửa trên thực thụ. Nếu không đá cửa trên được thì chuyển sang đá... cửa dưới. Phòng ngự phản công luôn dễ vận hành hơn tấn công chủ động.
Với hàng thủ mang màu sắc Chelsea, với Ashley Cole ở cánh trái, Terry và Cahill ở trung vệ, tuyển Anh của Hodgson có thể đá phòng ngự - phản công một cách hiệu quả. Dưới thời Roberto Di Matteo, Chelsea tỏ ra cực kỳ lợi hại với chiến thuật này, mà điển hình nhất là chiến tích vượt qua Barca ở bán kết Champions League. Trận lượt đi ở Stamford Bridge, hàng thủ Chelsea với Terry, Cahill và Cole đã đứng vững trước hàng công đáng sợ của Barca.
Trong trường hợp cần chuyển sang tấn công, Lampard sẽ là chìa khóa. Chính Lampard đã thực hiện 2 đường chuyền quyết định dẫn đến bàn duy nhất ở Stamford Bridge và bàn rút ngắn tỷ số 1-2 ở Camp Nou. Khi không có thời gian xây dựng một bộ máy mới, cách tốt nhất là... bắt chước. Chelsea với hệ thống xe bus 2 tầng vận hành hiệu quả, hay trước đó là lối chơi "tiêu cực" của Eriksson sẽ là giải pháp cho Hodgson.
(Theo Thể Thao Văn Hoá)