Vận xui đeo bám, bị ghét bỏ, mắc kẹt trong cơn ác mộng chấn thương, có vẻ như cuộc sống đang không thể tồi tệ hơn với HLV đội tuyển Anh Roy Hodgson và các học trò.
Khó ai có thể hiểu được tâm trạng của Gareth Barry và John Ruddy như thế nào, khi tưởng chừng đã nắm chắc trong tay tấm vé đến Ba Lan mùa Hè này. Và cũng ít người có thể cảm nhận được sự lo âu trong suy nghĩ của tân HLV Tam sư, khi mà kỉ nguyên của ông lại khởi đầu không hề tươi sáng như mong đợi.
Barry và Ruddy chắc chắn sẽ không được thi đấu, Kyle Walker thì thậm chí còn không được gọi tên trong khi Danny Welbeck đã không ra sân kể từ ngày 30/4/2012. Glen Johnson thì đang gặp vấn đề ở ngón chân. Scott Parker đã quay trở lại thi đấu trong trận gặp Na Uy sau một tháng nghỉ ngơi, thế nhưng việc lấy lại phong độ lại chẳng hề đơn giản chút nào.
Welbeck là lựa chọn mạo hiểm của HLV Hodgson
Tựa như một cái dớp khó lý giải với Tam Sư. Những chấn thương dường như trở thành hệ thống, mang tính định kỳ.
Cơn ác mộng chấn thương đã đeo đuổi đội tuyển Anh qua nhiều giải đấu lớn. Năm 2006, Wayne Rooney cũng gặp chấn thương ngay trước thềm World Cup, và vắng mặt trong trận đấu đầu tiên của giải. Trước đó, Ledley King cũng đã mất cơ hội dự World Cup tại Đức vì chấn thương. Năm 2002, David Beckham bị tiền vệ Duscher của Deportivo đạp gãy chân 2 tháng trước ngày hội lớn tại Nhật Bản và Hàn Quốc. Hai tuần sau khi Beckham gãy chân, Gary Neville cũng chấn thương trong trận bán kết Champions League, và mất cơ hội dự World Cup…
Có nên mạo hiểm trước số phận?
Đêm thứ Hai, Hodgson đã chính thức gạch tên Barry khỏi danh sách vì chấn thương háng. Ông đã không mạo hiểm, như người tiền nhiệm của mình, Capello cách đây 2 năm. Nhưng không ai nói trước được, khi trong danh sách 23 cầu thủ có mặt ở Euro 2012 này, những cái tên như Welbeck, Johnson, Parker,... lại không đạt được thể lực tốt nhất nhưng buộc phải ra sân thi đấu.
Trong quá khứ, số phận đã từng điểm danh những con người như thế. Wayne Rooney và David Beckham là những ví dụ điển hình cho việc phải thi đấu thường xuyên sau những chấn thương dày đặc mà có bất kì sự phục hồi hoàn toàn nào. Năm 2002, Beckham gẫy xương mu bàn chân trong một pha vào bóng kinh hoàng từ tiền vệ Pedro Duscher của Deportivo 2 tháng trước khi đến Hàn Quốc và Nhật Bản. Beckham phải dùng bình thở oxy và đeo khung cố định xương chân khi lên đường đến Viễn Đông. Anh chơi cả 5 trận cho ĐT Anh, và phong độ để lại chẳng mấy là ấn tượng.
Năm 2006, Michael Owen cố gắng tránh chấn thương ở Newcastle cho tới khi anh va chạm với đồng đội ở ĐT Anh Paul Robinson tại White Hart Lane ngay trong ngày đầu năm mới và bị gẫy xương mu bàn chân. Anh được phẫu thuật, nhưng chỉ chơi 3 trận giao hữu cho ĐT Anh. Owen dính chấn thương dây chằng đầu gối khi Anh hòa Thụy Điển 2-2 và vắng mặt gần trọn năm đó. Trước đó, Wayne Rooney đã bị gẫy xương mu bàn chân ở vòng chung kết EURO 2004 tại Bồ Đào Nha và lại dính chấn thương giống hệt như thế 6 tuần trước World Cup ở Đức. Mặc dù Rooney kịp bình phục để vào sân từ băng ghế dự bị trong trận gặp Paraguay, nhưng anh không bao giờ đạt đến tình trạng thể lực tốt nhất khi chơi 4 trận còn lại của ĐT Anh trong giải đấu đó. Ngoài Rooney và Owen, Ledley King cũng dính chấn thương trong trận gặp Everton ở Goodison Park.
Ở thời điểm hiện tại, tuyển Anh của Roy Hodgson cũng đang chật vật và phụ thuộc nhiều vào những cầu thủ như thế. Welbeck dính chấn thương vào cuối tháng 4 và chưa hề quay trở lại sân cỏ thi đấu cho đến nay. Gary Cahill và Terry cũng trong tình cảnh thể lực chưa hồi phục hoàn toàn.
Số phận có vẻ cũng không cưng chiều nước Anh khi liên tục đặt họ vào những tình huống oái oăm đến thế. Tuy nhiên, đó cũng có thể được xem là điều may mắn. Trong hoàn cảnh như vậy, mọi thành viên trong đội sẽ thi đấu hết mình ngay từ đầu, bởi nhận thức rõ rằng, không có chỗ cho bất cứ sai lầm nào nếu họ muốn tiến sâu hơn vào vòng trong.
(Theo Thể Thao Văn Hoá)