Phút 90. Balotelli đã ghi bàn thắng đầu tiên của anh cho Italia ở EURO 2012 theo cách ít người làm được: móc bóng như… trái phá ở cự li gần từ một quả phạt góc, cho dù bị kèm chặt bởi hậu vệ đối phương.
Anh không tỏ ra vui mừng, cho dù đó là bàn thắng rất có ý nghĩa với đội bóng áo Thiên thanh (đảm bảo chiến thắng, đồng thời nếu ghi thêm một bàn nữa ở vài phút bù giờ, Italia sẽ không cần quan tâm đến việc Croatia có gỡ hòa được TBN hay không). Đấy là hình ảnh đã quá quen thuộc ở Balotelli, con người dường như vô cảm với bóng đá, vô cảm với chính bản thân.Balotelli cần học cách im lặng để trưởng thành
Nhưng Balotelli thường không im lặng suông. Nếu không vênh mặt ngạo đời thì anh cũng kéo áo khoe chữ. Lần này cũng thế. Ngay khi đồng đội đầu tiên là Bonucci lao tới chia vui, tiền đạo gốc Ghana đã không giữ được sự lạnh lùng trước đó. Balo chĩa tay ra phía ngoài sân và lầm bầm chửi một câu nói gì đó tục tĩu khiến Bonucci phải nhanh chóng bịt miệng anh lại. Anh chửi ai? Đám người đã sỉ nhục màu da của anh bằng những tiếng hú của khỉ hay ném chuối xuống sân, hay đám người cầm bút liên tục chỉ trích phong độ của anh trước và trong EURO lần này, hay chính là HLV Prandelli, người đã không cho anh cơ hội đá chính ở một trận quan trọng nhường ấy?
Balotelli chửi ai bây giờ không còn là điều quan trọng, mà điều quan trọng là anh đã mở miệng, đã không giữ được sự im lặng đôi khi còn quý giá hơn vàng. Nổi tiếng là cầu thủ có cá tính ngỗ ngược luôn xem thường tất cả, nhưng ẩn sau vẻ khô cứng bụi bặm của Balotelli lại là một tâm hồn có phần yếu đuối. Anh không biết kiềm chế xúc cảm. Balotelli tuyên bố mạnh miệng trong vấn đề kỳ thị màu da, nhưng chính cách anh cố ý tạo ra ấn tượng mạnh mẽ lại để lộ sự mềm yếu. Bề ngoài, Balotelli giống như một "sát thủ tình trường" với người tình hơn tuổi hoặc đôi khi cặp cả với người mẫu playboy, nhưng cũng từng lẽo đẽo theo một cô gái phục vụ bar về tới tận nhà và "hồn nhiên" chơi cùng đứa bé trong nhà cô gái ấy. Anh có gan phóng hỏa đốt chính nhà mình nhưng lại chỉ dám len lén mặc chiếc áo Milan, đội bóng anh yêu thích, khi đã khuất ống kính phóng viên.
Giá như Balotelli không nói gì cả mà vênh mặt lên trước hàng triệu con mắt, vỗ ngực hiên ngang, sự ngạo nghễ của anh hẳn khiến người ta phải nể nang. Nhưng anh đã không làm được, bởi sau cùng, tiền đạo 21 tuổi ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ to xác không hơn. Bản lĩnh non kém không thể giúp anh đứng vững được trước muôn vàn sức ép đến từ các vấn đề sắc tộc, từ sự kỳ vọng của người hâm mộ. Cassano đã mất 8 năm để vượt qua sự yếu đuối đáng thương ở EURO 2004, quãng thời gian trở thành cái giá không rẻ đổi lấy sự trưởng thành. Bây giờ, Balotelli cũng giống Cassano của ngày ấy. Cassano không nén nổi những giọt nước mắt, còn Balotelli không nén nổi tâm lý giận dỗi kiểu trẻ con. Nếu Bonucci không bịt miệng anh lại, cái giá phải trả có lẽ không thể đo đếm.
Bonucci, hơn Balotelli 3 tuổi, đã không nói một lời nào trước nghi án dính chàm của anh trong vụ bê bối dàn xếp tỷ số để giữ vẻ mặt lạnh bước vào EURO. Hành động bịt miệng Balotelli của hậu vệ Juventus này có giá trị hơn ngàn lời khuyên bảo. Tiếng nói mạnh mẽ nhất là khi chẳng nói gì cả. Hãy học cách im lặng, Mario!
(Theo Thể Thao Văn Hóa)