Tự sự của Filip Nguyễn - chàng thủ môn gốc Việt - kể về những gì đã trải qua với nguồn gốc bản thân và kinh nghiệm của một cầu thủ gốc Việt ở CH Séc.
Tự sự của Filip Nguyễn (Phần 1): Bố tôi là người Việt Nam, thì sao nào?Tự sự của Filip Nguyễn - chàng thủ môn gốc Việt đang được HLV Park Hang Seo lên kế hoạch triệu tập cho ĐTQG - kể về những gì đã trải qua với nguồn gốc bản thân...
Tự sự của Filip Nguyễn (Phần 2): Trắc trở đầu sự nghiệpTự sự của Filip Nguyễn - chàng thủ môn gốc Việt - kể về những gì đã trải qua với nguồn gốc bản thân và kinh nghiệm của một cầu thủ gốc Việt ở CH Séc
Trên trang cá nhân, thủ môn Filip Nguyễn đã chia sẻ bài tự sự được đăng trên trang "Bezfrazi" về những trải nghiệm của một cầu thủ gốc Việt ở CH Séc, cũng như những bước đường gian khó trong công cuộc khẳng định bản thân.
Bongda24h.vn xin được giới thiệu với các bạn tự sự của Filip Nguyễn thông qua bài lược dịch dưới đây:
"Bất cứ lúc nào, mẹ cũng là động lực của tôi. Bà đã hy sinh rất nhiều cho tôi. Thế nên khi chuyện với Sparta Prague xảy ra, tôi tự nhủ với bản thân rằng không được phép bỏ cuộc vì mẹ. Năm 12 tuổi hay đại loại thế, tôi từng nói với mẹ rằng sẽ trở thành một ngôi sao bóng đá. Mẹ chọn tin tưởng khi thời điểm ấy, chẳng ai khác đứng bên tôi.
|
Mẹ là người đã chắp cánh cho giấc mơ của chàng thủ môn gốc Việt. |
Mẹ chọn tin tưởng và vì thế, chẳng bao giờ phàn nàn về những khoản vay nợ để nuôi nấng tôi. Mẹ coi đó là điều hiển như một cách để chắp cánh cho giấc mơ của con cái. Mẹ cũng không biết tôi có được gia nhập một câu lạc bộ nào sau này không nhưng luôn muốn tôi hạnh phúc.
Thế nên tôi chiến đấu. Tôi chờ một năm, rồi một năm nữa.
Đến Vlasim, từ băng ghế dự bị cho đến sân tập, tôi cố nắm bắt cơ hội thuộc về mình. Cũng thời gian đó, tôi đến Việt Nam để thử việc, họ có vẻ muốn tôi ở lại. Nhưng sau tất cả, tôi nói rằng cánh cửa thi đấu ở châu Âu chưa khép lại, tôi sẽ cố gắng để thử lần nữa.
Sau một năm rưỡi, tôi rời Vlasim để đến Liberec, nơi tôi là người gác đền số hai của đội. Ngay từ đầu, tôi đã hiểu rõ về những điều mà người khác cho là không đáng quan tâm, ngay cả những điều nhỏ nhặt.
Nhiều cầu thủ thay giày thi đấu mỗi tháng một lần, tôi thì không. Dù nhận miễn phí nhưng tôi hiểu chẳng cái gì được cho không cả, bởi từng phải kiếm tiền để chi trả cho những thứ nhỏ nhặt. Hay những tiếng lầm bầm trong những buổi tập sáng, một vài người không thực sự muốn ra sân. Trở lại vài năm trước, chẳng ai hỏi tôi có muốn làm việc giờ này hay không cả. Tôi vẫn làm, để có tiền trang trải cho mọi thứ.
|
Filip Nguyễn từng có thời gian trở về Việt Nam thử việc. |
Tôi luôn nghe thấy tiếng mẹ trên khán đài. Bà cũng có mặt khi tôi bị la ó ở Slavia, mọi thứ mẹ đều nghe được. Nhưng mẹ chẳng buồn đầu bởi bà hiểu rằng con trai sẽ biết cách đối mặt với những điều như vậy. Và tất nhiên, quyết định của mẹ nhiều năm trước còn can đảm hơn gấp nhiều lần so với việc phải ngồi nghe những tiếng la ó trên khán đài.
Chúng tôi chưa bao giờ nói về chuyện này, nhưng tôi có thể tưởng tượng được rằng đã có bao nhiêu lời xì xầm khi mẹ quyết định lấy bố - một người Việt Nam vào đầu những năm 1990.
Bạn gái của tôi cũng rơi vào tình cảnh tương tự, đơn giản vì có bạn trai mang một nửa dòng máu Việt Nam.
Khi chơi cho Vlasim, chúng tôi gặp nhau ở phòng tập gym, nơi cô ấy làm tiếp tân. Tôi bị cô ấy cuốn hút rồi tìm cách liên lạc, chúng tôi nói chuyện với nhau nhiều hơn rồi dần hiểu nhau, có những điểm chung như sự hài hước, quan điểm,...
Thời điểm quen và yêu nhau, tôi chẳng là gì cả, một thủ thành vô danh ở giải hạng hai. Cô ấy yêu tôi bởi vì yêu, chẳng vì gì khác. Thật vui khi tình yêu đến theo cách tự nhiên của nó. Ở bên cô ấy, sự nghiệp của tôi ngày càng tiến xa hơn.
|
Bạn gái Filip Nguyễn giúp anh có được điểm tựa về tinh thần. |
Còn nhớ lần đầu tiên tôi và bố ngồi lại nói chuyện một cách nghiêm túc. Đó là khi tôi về Việt Nam thử việc. Đến Sài Gòn, bố dẫn tôi đi uống bia, điều hai bố con chưa từng làm trước đó. Cho đến thời điểm ấy, tôi vẫn thấy Việt Nam như một quốc gia xa lạ nào đó để mình ghé thăm, như Italia hay Croatia thôi. Nhưng khi hai bố con ngồi đó, tôi nhận ra gốc gác của mình là ở đây.
Sau chuyện ở Sparta Prague, tôi không thể tưởng tượng được mình sẽ ở vị trí hiện tại. Mọi thứ như là phần thưởng cho sức chịu đựng của tôi, cũng như trở thành nguồn cảm hứng cho một ai đó. Tôi biết nhiều người đang dõi theo tôi, cả ở Séc và Việt Nam. Tôi có trả lời một số kênh truyền thông ở Việt Nam và sau mỗi lần như thế lại nhận được nhiều lời mời kết bạn trên Facebook.
Thành công giúp bạn có thể mua thứ gì đó cho những người yêu thương, hay giúp đỡ khi họ cần. Những người thân cũng tự hào về tôi.
|
Filip Nguyễn muốn thành nguồn cảm hứng cho những đứa trẻ giống như anh dũng cảm theo đuổi giấc mơ của mình. |
Sau các trận đấu, Chủ tịch Hiệp hội Séc - Việt Marcel Winter thường viết thư chúc mừng. Tôi cảm thấy bản thân có thể trở thành hình mẫu cho những chàng trai, cô gái đến từ những gia đình có bố, mẹ mang yếu tố nước ngoài. Nếu nhờ tôi, một số người gốc Việt ở Séc có thể mạnh dạn thử sức ở lĩnh vực bóng đá bởi tin rằng họ có khả năng, tôi sẽ rất mừng.
Tôi cũng cho rằng chẳng có trở ngại nào liên quan đến nguồn gốc, trở ngại lớn nhất là vấn đề chuyên môn. Bởi tôi đã vượt qua những chuyện như thế nên có thể truyền đạt lại câu chuyện của bản thân.