Tản mạn về Serie A, bóng đá Ý và những điều tôi yêu

Tác giả Góc Khán Đài - Thứ Ba 23/06/2020 14:34(GMT+7)

Zalo

Khi yêu Milan, Serie A và bóng đá Ý đã trở thành một thứ gì đó tự nhiên như hơi thở, đâu phải nói bỏ là bỏ được đâu. Milan đi xuống, tôi có buồn. Italia không được tham dự World Cup, tôi có thất vọng, nhưng như Del Piero từng nói, một quý ông thực thụ không bao giờ bỏ rơi phu nhân của mình.

Ngày còn bé, tôi là một thằng nhóc cực kỳ nghịch ngợm và ham đá bóng. Chiều nào cũng vậy, tôi cùng đám nhóc trong xóm, 1 quả bóng nhựa, một khoảnh đất trống ít người và xe qua lại, mỗi khung thành là 2 chiếc dép, chúng tôi “quần thảo” cả buổi đến khi trời tối, mệt lả và đôi khi là trầy trụa tay chân. Dù biết sau mỗi buổi đá bóng như vậy, có thể là mẹ trách mắng, thậm chí là roi vọt nhưng tôi mặc.

Tản mạn về Serie A, bóng đá Ý và những điều tôi yêu hình ảnh
 

Trong tâm trí một thằng nhóc khi ấy, vài ba roi đâu có thấm tháp gì so với những buổi chiều được cùng đám bạn cùng trang lứa chơi bóng vô lo. Tôi nhớ đó là năm 1996, khi mẹ tôi thấy roi vọt không ăn thua, mẹ tôi có nói nếu ít đi đá bóng hơn và học tập tốt, mẹ sẽ có quà. Kết quả là cuối năm học, tôi được mẹ mua cho một chiếc áo bóng đá của ĐTQG Việt Nam và một quả bóng da. Hôm đó, tôi vui đến mức mặc áo và ôm quả bóng đi ngủ với nụ cười tươi hết cỡ.

“Tôi yêu bóng đá khi tôi còn đang bé thơ. Tôi mơ trong giấc mơ những khung thành tan vỡ...”


Những ca từ trong bài hát “Tôi yêu bóng đá” của nhạc sĩ Trần Tiến sau này tôi mới biết, nhưng tôi dường như tìm thấy mình trong đó.

Sau năm học là kỳ nghỉ hè, và với tôi, đó là mùa hè không thể nào quên, mùa hè của Euro 96, giải đấu lớn đầu tiên trong đời của tôi. Ngày ấy, khi các phương tiện đại chúng chưa phát triển, thông tin còn thiếu thốn, TV nhà có nhà không, thì việc được xem trực tiếp một giải đấu tầm cỡ như Euro với tôi không khác nào một đặc ân. Với tôi (và cả đám nhóc trong xóm), việc thức khuya để xem bóng đá là một việc rất khó khăn, vậy nên tôi xem khá bập bõm. Tôi còn nhớ như in, trận đầu tiên tôi xem trọn vẹn là trận ra quân của Italia ở Euro 1996, gặp Nga, trận đấu mà Casiraghi ghi 2 bàn giúp Italia giành chiến thắng chung cuộc 2-1. Trong mắt một thằng nhóc như tôi, Italia sau trận thắng ấy, lập tức trở thành đội bóng mạnh nhất Thế giới, và tôi có cảm tình với màu áo Thiên thanh từ đó.

Lớn hơn một chút, tôi nhận thức rõ ràng được việc ngoài ĐTQG còn có các câu lạc bộ và việc được xem câu lạc bộ thi đấu là thường xuyên hơn ĐTQG rất nhiều. Tôi bắt đầu “lựa chọn” câu lạc bộ yêu thích của mình cho đến một ngày, tôi đọc được một mẩu tin với dòng title đại loại: “AC Milan chính thức có Bierhoff”. Ồ, Bierhoff, người ghi 2 bàn giúp Đức ngược dòng trước Czech để giành ngôi vô địch Châu Âu. Vậy thì mình sẽ thích AC Milan, quyết định vậy đi. Đó là năm 1998.

Khi đó, qua báo đài, tôi mới biết Serie A đang ở thời cực thịnh, là “World Cup thu nhỏ”. Một Serie A không thể nào quên trong tâm trí tôi. Đó là thời đại của “bảy chị em” hùng mạnh so kè với nhau từng chút một. Serie A của khói thuốc ở khu huấn luyện, pháo sáng và những là cờ rất lớn tung bay trên các khán đài. Một Serie A của những ông chủ chịu chơi và chịu chi, những đồng lire tuôn ra như tháo cống, những kỷ lục chuyển nhượng liên tục bị phá vỡ. Một Serie A căng thẳng và khó đoán đến tột cùng khi mà chỉ có 18 đội tham dự nhưng có đến 3 suất rưỡi xuống hạng. Một Serie A thống trị Thế giới. Khi đó, xem Serie A mỗi cuối tuần là một việc không thể từ bỏ, ở nơi đó có Zidane, Rui Costa, Veron... mớm bóng cho Ronaldo, Batistuta, Shevchenko... còn người ngăn chặn họ là Maldini, Nesta, Cannavaro, Thuram... Đó là cái thời mà sau này tôi gọi là “cao thủ như mây”.

Tản mạn về Serie A, bóng đá Ý và những điều tôi yêu hình ảnh
 

Nhưng rồi các vấn đề bắt đầu nổ ra, những đồng lire cạn dần. Đầu tiên là Fiorentina của nhà Cecchi Gori làm ăn thua lỗ phải bán đi những ngôi sao sáng nhất của mình. Toldo, Rui Costa và cả Batistuta lần lượt phải ra đi. Với lực lượng bị sứt mẻ nghiêm trọng, việc Fiorentina phải xuống hạng cuối mùa 2001/2002 là điều không khó hiểu. Cùng năm đó, vị chủ tịch Cragnotti của Lazio bị tống vào tù sau hàng loạt những bê bối tài chính, hậu quả của việc mua sắm vô tội vạ (Lazio từng đưa Vieri về với cái giá 50 triệu USD, tương đương 90 tỉ lire, cái giá bị nhiều tờ báo gọi là “xúc phạm người nghèo”), để lại một đống tro tàn. Hai năm sau là Parma lừng lẫy thuở nào trở thành dĩ vãng, đế chế bảy chị em chính thức vụn vỡ.

Trong cái thời kỳ cực thịnh của Serie A, có không ít những hình ảnh, những sự kiện sau này đã trở thành biểu tượng của một giai đoạn lịch sử. Đó là hình ảnh Batistuta vung chân ghi bàn vào lưới Fiorentina, sau đó là đôi mắt nhắm nghiền, những giọt nước mắt rơi xuống, một khảnh khắc quá giàu cảm xúc. Đó là hàng ngàn, hàng vạn khán giả tràn vào sân Olimpico, lột sạch quần áo của các cầu thủ, mặt sân Olimpico thì bị bới tung lên vì ai cũng muốn mang một chút gì đó của khoảnh khắc lịch sử ấy về nhà, Totti với độc một chiếc quần lót, đứng cười tươi như một pho tượng tạc, đó là khoảnh khắc AS Roma sắp nâng cao Scudetto. Đó là trận thuỷ chiến kinh điển giữa Perugia và Juventus trên sân Renato Curi.

Tản mạn về Serie A, bóng đá Ý và những điều tôi yêu hình ảnh
 

Giờ nghỉ giữa hiệp, một cơn mưa tầm tã đổ xuống Renato Curi và giờ nghỉ giải lao giữa 2 hiệp lên tới gần 2 tiếng đồng hồ (tôi nhớ đài Hà Nội đã phải chiếu phim hay ca nhạc gì đó trong khoảng thời gian này), còn trọng tài Collina thì cầm ô đi dò từng vũng nước. Còn rất nhiều, rất nhiều thứ đáng nhớ về Serie A thời đại ấy nữa, một Serie A điên rồ nhưng cũng vô cùng lãng mạn.

Mùa giải 2002/2003, mùa giải cuối cùng Serie A thể hiện sức mạnh tuyệt đối của mình khi có đến 3/4 đại diện có mặt ở vòng bán kết Champions League, sau đó là trận chung kết toàn Ý và AC Milan vô địch. Sau mùa bóng này, cách làm bóng đá của người Ý dần trở nên cũ kỹ, cùng với tốc độ phát triển chóng mặt của EPL và La Liga, Serie A dần bị tụt lùi.

Hè năm 2006, vụ “đại án” Calciopoli nổ ra, cột mốc đánh dấu cho sự tháo chạy hàng loạt của các ngôi sao khỏi đất nước hình chiếc ủng. Juventus bị tước 2 Scudetto và giáng xuống Serie B, trừ 9 điểm. Nếu không có Cup vàng trên đất Đức để xoa dịu dư luận, không biết Juventus còn bị giáng xuống hạng đấu nào nữa (hoặc cũng có thể vẫn là Serie B nhưng khởi đầu với điểm số ...âm 30 như án phạt dự kiến). Milan, Fiorentina được giữ lại Serie A nhưng khởi đầu mùa giải với số điểm âm. Có thể nói Calciopoli là dấu chấm hết cho thời kỳ hoàng kim của bóng đá Ý. Juventus trở lại Serie A nhưng mất vài mùa giải mới trở lại vị thế một ông kẹ như trước, AC Milan từ sau chức vô địch Châu Âu năm 2007, phải sống trong cảnh “phú quý giật lùi” và chưa biết đến bao giờ mới tìm lại được chính mình. Inter Milan sau giai đoạn thống trị Serie A và Châu Âu là một thời kỳ vô cùng hỗn loạn. Bóng đá Ý chính thức mất đi tiếng nói trên đấu trường châu lục.

Cách đây chừng 5 năm, có một người bạn từng hỏi tôi: “Sao AC Milan nát bét như thế mà vẫn có fan trung thành như anh nhỉ?” Khi yêu Milan, Serie A và bóng đá Ý đã trở thành một thứ gì đó tự nhiên như hơi thở, đâu phải nói bỏ là bỏ được đâu. Milan đi xuống, tôi có buồn. Italia không được tham dự World Cup, tôi có thất vọng, nhưng như Del Piero từng nói, một quý ông thực thụ không bao giờ bỏ rơi phu nhân của mình.

comment left Cái bánh bao ngày xưa luôn to hơn bánh bao bây giờ
Lỗ Tấn
comment right

Đúng vậy, hoài niệm luôn là một thứ gì đấy đẹp đẽ, đáng nhớ hơn những gì đang diễn ra. Mỗi khi nhớ về Serie A, về AC Milan thuở trước, tôi thường nghĩ: Bao giờ cho đến ngày xưa...

Lê Hoàng Huy

Xem thêm:
Del Piero – Quý Ông không bao giờ rời bỏ Lão Bà
Có một huyền thoại của Calcio day dứt với ước mơ đoạt Scudetto cùng Fiorentina. Đã có thời điểm Fio tham vọng vô địch nước Ý vào năm 1994, nhưng có một huyền...
VIDEO: Khoảnh khắc Cristiano Ronaldo đối đầu với dàn hảo thủ của AC Milan
Trước khi trở thành tên tuổi sáng giá nhất Châu Âu, Cristiano Ronaldo trong màu áo Manchester United đã từng đối mặt với những Gattuso, Maldini, Stam và Cafu,...
VIDEO: AC Milan phục hận Istanbul - Tuyệt tác của Carlo Ancelotti
Đây có lẽ là câu chuyện hoàn hảo nhất của AC Milan, vì nó chính là đỉnh cao của triều đại Ancelotti. Ngày này năm 2007, sau 90 phút tại Athens, đội bóng của...
AC Milan thời cực thịnh: Sự xuất hiện của nhà truyền giáo Arrigo Sacchi
Sacchi đã rất nhanh chóng phô diễn sự liều lĩnh và tinh tế của ông tại một nước Ý tôn sùng bóng đá phòng ngự với một 4-4-2 mang tính cách mạng và các chiến...

Lịch để bàn bóng đá 2025 - Đậm chất thể thao, đong đầy cảm xúc!

Nhanh tay đặt mua ngay hôm nay: https://forms.gle/ed5b32S9hPR9vWvK7. Số lượng có hạn

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Lịch thi đấu căng như dây đàn, liệu Real có thể tiếp tục nói hai từ "hài lòng"?

Trong những mùa giải gần đây, chúng ta luôn thấy một khả năng xoay sở rất tốt của HLV Carlo Ancelotti với những gì Real Madrid có trong tay. Nhưng ở mùa này, khi cơn bão chấn thương lũ lượt kéo tới, liệu chiến lược gia người Italia có thể tiếp tục nói "chúng tôi hài lòng với đội hình hiện tại"?

Đội tuyển Brazil: Bao giờ cho đến ngày xưa?

Sau khi chỉ giành được 1 điểm trước những người chủ nhà Venezuela cách đây 4 ngày, đội tuyển quốc gia Brazil lại vừa có thêm một kết quả đáng thất vọng nữa trước Uruguay ngay trên thánh địa Fonte Nova. Một điểm trước Uruguay khiến cho đoàn quân của HLV Dorival Junior chôn chân ở vị trí thứ 5 vòng loại World Cup 2026 sau 12 lượt đấu, một vị trí khó tin đối với đội tuyển từng được coi là hùng mạnh bậc nhất thế giới.

Không có tính tổ chức, lãnh đạo và định hướng: Ghana đang lãng phí một thế hệ tài năng

Điều khiến cho nỗi đau thêm chua xót là có thời điểm, Ghana tưởng chừng như đã vượt qua khó khăn, nhưng không phải vậy. Ghana đã không có được chiến thắng cần thiết ở Angola hôm thứ Sáu, đồng nghĩa với việc Mohammed Kudus, Thomas Partey và Antoine Semenyo sẽ không thể góp mặt tại Cúp các quốc gia châu Phi (AFCON) sắp tới, diễn ra ở Morocco vào tháng 12/2025.

X
top-arrow