Mourinho, Ronaldo và mùa giải 2011/2012 kỷ lục của Real Madrid

Tác giả CG - Thứ Tư 08/04/2020 17:26(GMT+7)

Chức vô địch La Liga chính là đỉnh cao của triều đại Mourinho tại CLB. Ông đã ngăn chặn sự thống trị của Guardiola ở Tây Ban Nha. Nhà cầm quân người Catalunya rời Barcelona vào cuối mùa giải và sau đó nghỉ ngơi trong 1 năm.

Trong những phút cuối cùng của trận lượt về Siêu cúp Tây Ban Nha 2011 trên sân Camp Nou, một cuộc tranh cãi lộn xộn đã nổ ra giữa các cầu thủ cùng ban huấn luyện của Barcelona và Real Madrid. Đó là một cảnh tượng xấu xí. Sau khoảng 20 giây khi vụ cãi lộn nổ ra, HLV Jose Mourinho “tham chiến” và có hành động “móc mắt” trợ lý Tito Vilanova của Barcelona.
 
 

Mourinho bỏ đi, Vilanova quay lại và lấy tay đẩy vào gáy của nhà cầm quân người Bồ Đào Nha. Vệ sĩ của Mourinho lập tức lao vào ngăn cản Vilanova. Sau đó trong cuộc họp báo, khi được hỏi về vụ việc với Tito Vilanova, Mourinho nói mình không hề biết “Pito” là ai. Điều đáng chú ý, “Pito” là từ tiếng lóng trong ngôn ngữ Tây Ban Nha để chỉ bộ phận sinh dục nam.
 
Những cổ động viên trung thành của Real Madrid yêu Mourinho vì điều đó. Một tuần sau, trong trận giao hữu cuối cùng trước thềm mùa giải, Real Madrid đánh bại Galatasaray tại sân Santiago Bernabeu. Ngay trước khu vực hàng ghế của ban lãnh đạo có một tấm biểu ngữ lớn để ca ngợi hành động của Mourinho với nội dung: “Mou, ngón tay của ông dẫn lối chúng tôi”.
 
Tuy nhiên có một thứ ngáng đường Mourinho, đó chính là Barcelona. Đội bóng xứ Catalunya đã giành chiến thắng trước Real Madrid với tỷ số 5-4 ở trận Siêu cúp Tây Ban Nha. Trong 7 lần chạm trán nhau kể từ khi Mourinho dẫn dắt Real Madrid, ông chỉ 1 lần vượt qua đội bóng của Pep Guardiola - trận chung kết Copa del Rey 2011 trên sân Mestalla mà người định đoạt là Cristiano Ronaldo với cú đánh đầu trong hiệp phụ. Thời điểm đó, Barca đã giành 3 La Liga liên tiếp và lên ngôi tại UEFA Champions League.

 
 
Nhà báo Oscar Sanz của tờ El Pais chia sẻ: “Thời điểm đó tôi không có niềm tin ở Real Madrid. Thật bất ngờ là họ sẽ giành ‘La Liga de los Records’, phá vỡ mọi kỷ lục, giành 100 điểm ở giải VĐQG - thành tích mà Barcelona sẽ cân bằng ở mùa sau - và phá vỡ kỷ lục bàn thắng.

Đội hình đó của Mourinho đã ghi 121 bàn, phá vỡ kỷ lục cũ là 107 bàn - cũng do chính Real Madrid tạo nên - ở mùa giải 1989/1990. Không ai nghĩ điều này sẽ xảy ra, nhất là vì Mourinho nổi tiếng là HLV theo tư tưởng phòng ngự. Thế nhưng mùa giải đó, ông đã chứng minh nhận định này không đúng. Điều đó cho thấy tất cả những tranh cãi do Mourinho tạo nên đã mang lại lợi ích cho Real Madrid”.
 
Bên cạnh những mánh khóe của mình, Mourinho có một đội hình gồm các nhà vô địch FIFA World Cup (Iker Casillas, Xabi Alonso, Sergio Ramos), những nhà vô địch World Cup trong vài năm sau (Mesut Ozil và Sami Khedira), Quả bóng vàng (Cristiano Ronaldo và Kaka) và những tài năng như Pepe, Marcelo và Karim Benzema.
 
Ronaldo khi ấy ở đỉnh cao sức mạnh với 46 pha lập công ở La Liga mùa đó. Đây là một thành tích phi thường và cũng là mùa giải sung mãn nhất sự nghiệp CR7. Đáng chú ý, thành tích ấy bao gồm 2 cú hattrick ở 2 trận derby thành Madrid. Ngoài ra cũng không thể không nhắc đến bàn thắng vào lưới Rayo Vallecano. 
 
Vòng đấu cuối cùng của tháng 2/2012, Real Madrid hành quân đến sân Vallecas. Thế trận bế tắc kéo dài sang đầu hiệp 2 cho đến khi Real Madrid giành được quả phạt góc và Ozil là người thực hiện. Bóng được treo vào vòng cấm và khá lộn xộn. Ronaldo trong tư thế quay lưng lại khung thành, anh đánh gót bằng chân phải và ghi bàn từ khoảng cách 7m. Pha bóng diễn ra quá nhanh trong sự ngỡ ngàng của hàng thủ Rayo. Bóng lăn về phía góc dưới khung thành của thủ môn Joel Robles - người lúc này đang đứng như trời trồng.
 
Chiến thắng với khoảng cách tối thiểu trước Rayo nằm trong chuỗi 11 chiến thắng liên tiếp của Los Blancos. Một trong những vũ khí mạnh nhất của họ chính là sự chắc chắn. Họ là đội bóng tập hợp của những con người cứng rắn, mạnh mẽ nhất, những người không bao giờ chịu lùi bước. Họ làm khổ các đội khác với những bàn thắng của Benzema hoặc Gonzalo Higuain - người đã phá vỡ cột mốc 20 bàn ở La Liga mùa đó - bên cạnh Ronaldo.

 
 
“Real Madrid mùa giải ấy là đội bóng có thể chất rất mạnh mẽ - quyết liệt nhưng không bạo lực”, ký giả Tomas Roncero của tờ AS chia sẻ. “Để vận hành hiệu quả - và nhất là đánh bại Barca, đội thi đấu mềm mại êm ru như chơi đàn dưới thời Guardiola - cần 11 cầu thủ đoàn kết và quyết tâm. Có lẽ vì tầm quan trọng của cấu trúc này nên Cristiano được chơi tự do hơn trên hàng công. Còn phần còn lại của đội thì tìm đến đối thủ như thể họ ở trong quân đội vậy".

Các đội bóng đối thủ đã nhận ra. Real Madrid không bao giờ thua trong những cuộc tranh chấp đòi hỏi thể chất. Ví dụ như khi Real Madrid đến Pamplona vào tháng 3. Sân vận động El Sadar thường là nơi người hâm mộ Osasuna hăm dọa Real Madrid, nhưng không phải đội bóng này của Mourinho. Real Madrid đã “ăn tươi nuốt sống đội chủ nhà” và ghi 5 bàn mà lý do nằm ở việc các cầu thủ đội bóng thủ đô vượt trội về thể chất. Họ là những chiến binh với những gương mặt như Sami Khedira, Pepe, Ramos. Thật khó để đánh bại Real Madrid khi đó".
 
Barcelona của Guardiola thời điểm ấy - với Lionel Messi ở đỉnh cao của việc ghi bàn với 50 pha lập công ở La Liga trong cả mùa giải - vẫn xếp trên Real Madrid của Mourinho. Tháng 12/2011, 2 đội gặp nhau tại sân Bernabeu trong khuôn khổ La Liga. Chung cuộc, Barca thắng 3-1. 1 tháng sau, 2 đội gặp lại cũng trên sân bóng này trong khuôn khổ Copa del Rey - trận đấu nổi tiếng với việc Pepe giẫm lên tay Messi. Barca lại tiếp tục thắng (Lần này với tỷ số 2-1). Lượt về, 2 đội hòa nhau 2-2 và Barca lọt vào vòng tiếp theo.
 
Mourinho - người mà Barcelona từng từ chối vào năm 2008 và thay vào đó lựa chọn Guardiola làm HLV trưởng - cảm thấy không hài lòng. Sau khi trận lượt về trên sân Camp Nou khép lại, ông đã đợi ở bãi đỗ xe trong lòng sân vận động. Các tay máy đã chụp được hình ảnh Mourinho đang chỉ trích trọng tài chính.
 
“Sự thù địch giữa Real Madrid và Barca, giữa Mourinho và Guardiola thời điểm đó vô cùng căng thẳng”, nhà báo Tomas Roncero của AS nhận định. “Mourinho biết cách kích thích người hâm mộ Real Madrid. Trong 2 mùa giải đầu tiên nắm quyền, các cổ động viên Real Madrid đã nghe theo ông. Họ đồng tình với những lời phàn nàn của ông - về những quyết định sai lầm của trọng tài, lịch thi đấu thiếu công bằng,… Trước khi Mourinho đến, người hâm mộ cảm thấy bị CLB phớt lờ. Dưới sự chỉ đạo của Chủ tịch Florentino Perez, CLB hành xử rất kiểu cách chính trị.

Hầu hết mọi thời điểm, mọi người dường như đều chống lại Real Madrid. Họ thích Barca hơn vì lối chơi tiki-taka với Andres Iniesta, Xavi và Messi. Có vẻ như tất cả mọi người muốn Barca giành chiến thắng. Real Madrid bị chỉ trích rất nhiều. Khi đó, Mourinho chỉ trích Barca công khai trên báo chí. Căng thẳng mà ông tạo ra lan từ sân cỏ lên trên khán đài. Chúng dẫn đến một giai đoạn được gọi là ‘El Clasico bão tố’ khi mỗi trận đấu của Real Madrid và Barca mỗi mùa giải đều được chú ý và gây nhiều tranh cãi”.

 
 
Trong cuộc đua danh hiệu La Liga, mọi thứ lên đến đỉnh điểm khi 2 đội chạm trán ở Camp Nou vào cuối tháng 4/2012. Sau trận đấu này, mùa giải chỉ còn 4 trận đấu nữa và Real Madrid đang xếp trên Barca với khoảng cách 4 điểm. Cuộc thư hùng này mang yếu tố then chốt.
 
Khedira giúp Real Madrid vươn lên dẫn trước với bàn thắng xuất phát từ quả phạt góc. Đến giữa hiệp 2, Alexis Sanchez cân bằng tỷ số cho Barcelona. Nhưng chỉ 1 phút sau, Ozil đã thực hiện pha kiến tạo của mùa giải - đường chuyền khoảng 36m đưa bóng thuận đà trên đường chạy của Ronaldo.
 
CR7 ăn mừng pha lập công này với hành động ngụ ý rằng “cứ tĩnh thôi, có Cristiano ở đây”. Tuy nhiên, công lớn của bàn thắng đó không thể không nhắc đến pha kiến tạo tinh tế của Ozil - người có nhiều pha kiến tạo nhất La Liga mùa đó (17). 
 
Ký giả Oscar Sanz của El Pais nhận định: “Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là mùa giải hay nhất sự nghiệp của Mesut Ozil. Anh là chìa khóa cho mọi thứ của Real Madrid. Mourinho đã khá mạo hiểm khi dùng Ozil vì anh không phải cầu thủ có tư duy phòng ngự. Nhưng rõ ràng Mourinho đã tạo ra một rào chắn ở giữa sân với Khedira và Xabi Alonso xung quanh nên Ozil được hoàn toàn tự do. Anh hoàn toàn được che chắn ở phía sau”.
 
Chiến thắng 2-1 ấy là lần đầu tiên kể từ năm 2007 Real Madrid đánh bại Barca ngay tại Camp Nou trong khuôn khổ La Liga. CLB trở thành nhà vô địch Tây Ban Nha với chiến thắng 3-1 trước Athletic Bilbao trên sân San Mames khi giải đấu chỉ còn 2 vòng. Chức vô địch La Liga chính là đỉnh cao của triều đại Mourinho tại CLB. Ông đã ngăn chặn sự thống trị của Guardiola ở Tây Ban Nha. Nhà cầm quân người Catalunya rời Barcelona vào cuối mùa giải và sau đó nghỉ ngơi trong 1 năm.

 
 
Ký giả Tomas Roncero bày tỏ quan điểm: “3 năm của Mourinho ở Real Madrid không thành công. Với tôi, thành công duy nhất là ‘mùa giải La Liga của những kỷ lục’ bởi họ đối đầu với đội bóng Barcelona vĩ đại nhất lịch sử và có những bàn thắng cùng số liệu thống kê xuất sắc. Bạn có thể giành nhiều thành tích thế nhưng chúng không thể sánh bằng tình cảm của người hâm mộ Real Madrid.

Đội hình ‘Quinta del Buitre’ của Real Madrid trong thập niên 80 không giành được cúp C1 nhưng là đội bóng xuất sắc nhất mà tôi chứng kiến trong cuộc đời. Trên phương diện tấn công, họ chơi một bản giao hưởng du dương liên tục. Đội hình Real Madrid giành 5 cúp C1 liên tiếp với Alfredo di Stefano, Paco Gento, Ferenc Puskas thì thực sự là một cỗ máy. Di Stefano đã chơi 5 trận chung kết C1 liên tiếp và ghi bàn ở cả 5 trận. Đó là điều mà Messi, Cristiano hay Pele chưa bao giờ làm được.

Còn đội hình 'Galacticos' thì chắc chắn tệ hơn Real Madrid của Mourinho nhưng quyến rũ hơn. Nếu thấy Zinedine Zidane, Ronaldo, David Beckham, Roberto Carlos, Luis Figo và Raul ở trên cùng một sân và chuyền bóng cho nhau thì bạn không thể nào không chú ý. Mùa giải kỷ lục 2011/2012 của Real Madrid rất tuyệt vời nhưng lại thiếu đi sự quyến rũ. Họ đứng ở nấc thang dưới những đội hình Real Madrid xuất sắc khác trong lịch sử đội bóng”.
 
Lược dịch từ bài viết “Ronaldo, Mourinho and Real Madrid's 'La Liga De Los Records' in 2011-12” của tác giả Richard Fitzpatrick trên Bleacher Report.

CG

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Lịch thi đấu căng như dây đàn, liệu Real có thể tiếp tục nói hai từ "hài lòng"?

Trong những mùa giải gần đây, chúng ta luôn thấy một khả năng xoay sở rất tốt của HLV Carlo Ancelotti với những gì Real Madrid có trong tay. Nhưng ở mùa này, khi cơn bão chấn thương lũ lượt kéo tới, liệu chiến lược gia người Italia có thể tiếp tục nói "chúng tôi hài lòng với đội hình hiện tại"?

Đội tuyển Brazil: Bao giờ cho đến ngày xưa?

Sau khi chỉ giành được 1 điểm trước những người chủ nhà Venezuela cách đây 4 ngày, đội tuyển quốc gia Brazil lại vừa có thêm một kết quả đáng thất vọng nữa trước Uruguay ngay trên thánh địa Fonte Nova. Một điểm trước Uruguay khiến cho đoàn quân của HLV Dorival Junior chôn chân ở vị trí thứ 5 vòng loại World Cup 2026 sau 12 lượt đấu, một vị trí khó tin đối với đội tuyển từng được coi là hùng mạnh bậc nhất thế giới.

Không có tính tổ chức, lãnh đạo và định hướng: Ghana đang lãng phí một thế hệ tài năng

Điều khiến cho nỗi đau thêm chua xót là có thời điểm, Ghana tưởng chừng như đã vượt qua khó khăn, nhưng không phải vậy. Ghana đã không có được chiến thắng cần thiết ở Angola hôm thứ Sáu, đồng nghĩa với việc Mohammed Kudus, Thomas Partey và Antoine Semenyo sẽ không thể góp mặt tại Cúp các quốc gia châu Phi (AFCON) sắp tới, diễn ra ở Morocco vào tháng 12/2025.

Ruben Amorim chính thức đặt chân tới Old Trafford: Liệu một Sir Alex mới có xuất hiện?

Trong cuộc họp báo trước khi trận đấu với Manchester City trong khuôn khổ lượt trận thứ 4 Champions League diễn ra, Ruben Amorim, người mà trước đó đã chính thức được bổ nhiệm làm HLV Manchester United tuyên bố: “Nếu chúng tôi ( Sporting) giành chiến thắng trước họ ( Manchester City), những người hâm mộ MU nghĩ rằng Alex Ferguson mới đã xuất hiện, nhưng sẽ rất khó có thể làm được điều đó…”

Ruben Amorim: Niềm đam mê bất tận với sơ đồ 3 trung vệ và… chông gai tại Man United

Như vậy, “triều đại” của HLV tạm quyền Ruud Van Nistelrooy tại Man United đã kết thúc. 4 trận dưới sự dẫn dắt của Van Nistelrooy, “Quỷ đỏ” bất bại, giành 3 chiến thắng, ghi 11 bàn và có 2 trận sạch lưới. Đó rõ ràng là một bản thành tích hoàn toàn khác biệt so với 8 trận cuối cùng chỉ-thắng-một thời Erik Ten Hag.