Kỷ nguyên Atkinson
Người ngồi vào chiếc ghế nóng ở Old Trafford là Ron Atkinson. Atkinson từng dẫn dắt đội bóng cũ West Brom lần lượt đến vị trí thứ ba và thứ tư trong hai mùa giải trước. United cũng đang thay đổi ở cấp thượng tầng và bầu ra một chủ tịch mới là Martin Edwards.
Vị chỉ huy trưởng ngay lập tức đưa đội bóng thoát ra khỏi những ngày ảm đạm dưới thời Sexton bằng cách thuê Atkinson. Sự bổ nhiệm của Edwards cũng đánh dấu một sự thay đổi ở câu lạc bộ khi Busby không còn là người lựa chọn huấn luyện viên mới nữa. Manchester United bắt đầu thoát ra khỏi cái bóng của vị cựu huấn luyện viên mà theo một cách nào đó đã kìm hãm sự phát triển của câu lạc bộ kể từ năm 1969.
|
Atkinson đã mang một thời kì “bóng đá sâm panh” đến Old Trafford |
Atkinson nổi tiếng vì thứ bóng đá tấn công của mình ở West Brom, điều mà người hâm mộ United mong mỏi. Ông đã mang một thời kì “bóng đá sâm panh” đến Old Trafford.
Tuy nhiên, nhiệm kì của Atkinson đã bắt đầu tương đối khó khăn khi ông được thông báo vào ngày đầu tiên rằng các cầu thủ có tầm ảnh hưởng là Mickey Thomas và Joe Jordan đã rời câu lạc bộ. Để thay thế họ, Atkinson kí hợp đồng với Frank Stapleton từ Arsenal đồng thời đem Remi Moses và Bryan Robson về từ đội bóng cũ West Brom.
Robson chính là kỉ lục chuyển nhượng cho cầu thủ Anh lúc đó với giá 1,5 triệu bảng. United đã có một khởi đầu lạc quan dưới thời tân huấn luyện viên và giành phần lớn thời gian nửa đầu mùa giải 1981/1982 ở ngôi đầu bảng. Rốt cục thì Quỷ đỏ lại thiếu sự ổn định so với Liverpool, đội bóng này lại lên ngôi một lần nữa. United đứng thứ ba, đã là sự cải thiện đến năm thứ bậc so với năm trước.
|
Bryan Robson đến Manchester United |
Mùa giải sau đó, người hâm mộ United lại chứng kiến điều tương tự. Đoàn quân của Atkinson kết thúc ở vị trí thứ ba trong năm thứ hai liên tiếp và lại một lần nữa không thể nào bắt kịp một Liverpool quá đáng sợ khi đó. Đại kình địch của United cũng đánh bại họ trong trận chung kết League Cup của mùa giải. Thế nhưng điều đáng mừng là họ cũng đã thêm được một chiếc cúp bạc vào năm 1983 với thành tích đánh bại Brighton trong trận chung kết FA Cup. Atkinson đã bổ sung thêm Paul McGrath và Arnold Muhren trong một mùa giải mà cầu thủ 17 tuổi Norman Whiteside thường xuyên góp mặt ở đội một.
Cổ động viên United tỏ ra hưng phấn trước thềm mùa bóng mới 1983/1984. Atkinson đã tạo ra một đội bóng tấn công và giải trí. Và nhờ chức vô địch FA Cup nên đã mang cúp châu Âu trở lại với sân Old Trafford. Vị trí thứ ba khiến cổ động viên United tin rằng năm 1984 sẽ là thời điểm chấm dứt giai đoạn 17 năm không giành được chức vô địch quốc gia. Dù cho họ cảm thấy không thể chịu đựng được việc Liverpool nắm thế độc tôn tuy nhiên với sự ra đi của Paisley thì nhiều người tin rằng United có thể tận dụng thời cơ từ những sự bất ổn mà đại kình địch của họ thể hiện. Và họ một lần nữa lại phải ngậm ngùi nhận lấy nỗi thất vọng.
Dù có khởi đầu rất đáng khích lệ khi United đánh bại Liverpool ở Charity Shield nhưng Joe Fagan đã giúp Liverpool thoát khỏi sự bất ổn và giành ba danh hiệu trong năm đầu tiên dẫn dắt đội bóng. Tuy nhiên, các cổ động viên của Untied vẫn giữ được sự lạc quan dưới sự dẫn dắt của Atkinson. Quỷ đỏ để mất vị trí thứ nhất nhưng họ đã giảm bớt một nửa khoảng cách điểm so với vị trí thứ nhất của mùa giải trước.
Đội bóng cũng có một chuỗi trận thành công ở đấu trường châu Âu và vào đến bán kết của Winners’ Cup. Đây là lần đầu tiên kể từ năm 1968 United vượt qua vòng hai của một giải đấu cấp châu lục trong đó bao gồm cái đêm nổi tiếng đối đầu với Barcelona của Diego Maradona tháng 3/1984. Atkinson bổ sung thêm Arthur Graham từ Leeds và đưa cầu thủ từ lò đào tạo trẻ Mark Hughes cơ hội đầu tiên để thi đấu chuyên nghiệp.
Tuy nhiên, chính sách chuyển nhượng chặt chẽ nghiêm ngặt của United đã ngăn chặn cơ hội vô địch quốc gia của họ. Atkinson bán tiền vệ chủ chốt Ray Wilkins cho AC Milan trong năm đó và thay thế bằng Gordan Strachan từ Aberdeen của Alex Ferguson. Jesper Olson và Alan Brazil cũng được bổ sung thêm vào đội ngũ của Atkinson.
Mặc dù United đã cạnh tranh cho chức vô địch giải hạng nhất trong ba mùa giải trước đó nhưng đội bóng này lại chưa bao giờ đặt ra một mục tiêu cạnh tranh chức danh hiệu một cách nghiêm túc trong mùa giải 1984/1985. Đội bóng của Atkinson lại một lần nữa đứng thứ tư chung cuộc và kém 14 điểm so với đội đầu bảng. Người hâm mộ United cũng tỏ ra thất vọng khi một câu lạc bộ vùng Merseyside một lần nữa lại giành chức vô địch.
Tuy nhiên, năm ấy chứng kiến Everton của Howard Kendall lật đổ Liverpool để đăng quang. United không thể thắng được Everton trong trận chung kết FA Cup, điều khiến Atkinson bắt đầu phải nhận lấy những sự thất vọng từ người hâm mộ.
Vị huấn luyện viên trưởng của United hiện đã ở năm thứ năm tại câu lạc bộ và những áp lực của cổ động viên bắt đầu xuất hiện vì không thể dẫn dắt đội bóng đến với chức vô địch quốc gia đã lảng tránh nhiều năm. Sau 10 trận đấu của mùa giải 1985/1986, câu chuyện 19 năm ấy dường như có vẻ đã đến hồi kết. United thắng tất cả các trận đấu trong tháng Tám và tháng Chín, giành được 30 điểm. Đội bóng không đánh rơi bất kì điểm số nào cho đến khi hòa 1-1 trước Luton vào tháng 10 và không thua một lần nào trong 15 trận đấu đầu tiên. Danh hiệu dường như đang trên đường tới thành Manchester vì Liverpool đang trong giai đoạn chuyển giao còn Everton không thể duy trì được phong độ ấn tượng so với mùa trước. Thế nhưng, United lại sụp đổ.
Bryan Robson bị loại ra khỏi lượt về của mùa giải vì chấn thương và sau khi không để thua một lần nào trong 15 trận đấu đầu tiên, Quỷ đỏ đã thất bại 10 trên tổng số 23 trận đấu tiếp theo. United cuối cùng xếp thứ tư, Liverpool lên ngôi vô địch lần thứ sáu trong tám năm. Rất nhiều cổ động viên United giờ đây cảm thấy rằng Atkinson không còn là người có thể đưa đội bóng tiến về phía trước nữa. Trong mắt họ, câu lạc bộ không hề tiến bộ trong bốn năm và nhiều người đã lo lắng về sự thống trị của Liverpool trong hơn một thập kỷ vừa qua. Phong độ của đội bóng dần dần đi xuống trong giai đoạn hai của mùa giải và Mark Hughes quyết định ra đi mùa hè năm 1986.
Điều đáng ngạc nhiên là Atkinson vẫn tại vị và tiếp tục ngồi ở chiếc ghế nóng khi bắt đầu mùa giải 1986/1987. Phong độ nghèo nàn từ mùa giải trước được nối dài và Manchester United đã thua sáu trong tám trận mở màn mùa giải. Tuy đã có một sự cải thiện ngắn ngủi trong tháng 10 nhưng Atkinson vẫn bị sa thải vào tháng 11/1986 sau một thất bại trước Southampton ở League Cup.
Tuy nhiên, dù thất bại trong vài năm cuối cùng ở Old Trafford thì Atkinson vẫn cho người hâm mộ thấy những khoảnh khắc của sự hy vọng trong cuộc săn lùng danh hiệu vô địch quốc gia. Theo một cách nào đó, ông chỉ có thể tự trách mình vì đội bóng đã không tiến bộ sau hai năm đầu tiên vượt quá sự kì vọng ở câu lạc bộ. Ông phải đối diện và giải quyết với sự kì vọng ngày càng gia tăng từ một trong những đội bóng được hâm mộ nhất cả nước, một đội bóng mà đã bị ám ảnh với việc vô địch giải đấu.
Thế nhưng, người đàn ông ấy đã thay đổi văn hóa của United sau những tháng ngày bình thường, xoàng xĩnh của Sexton và làm tăng niềm hy vọng lên ở Old Trafford. Với thành tích không bao giờ kết thúc ngoài top bốn trong năm mùa giải cũng như giành hai FA Cup và đưa đội bóng bước vào đấu trường châu Âu đầy ý nghĩa lần đầu tiên kể từ kỷ nguyên của Busby thì có thể xem đây là một triều đại thành công.
Atkinson cũng phải cân bằng thu chi ở United trong suốt quãng thời gian làm huấn luyện viên trưởng. Sau này ông khẳng định: “Tôi có năm năm tại vị ở United, tiêu một vài đồng bảng và buôn bán đủ khôn ngoan để đạt được hầu hết thành quả đó.” Ông cũng thuê Eric Harrison, người sau này sẽ tạo ra thế hệ 1992 nổi tiếng.
Cuối cùng, Atkinson đã phải trả giá vì không thể vô địch quốc gia trong năm năm tại nhiệm. Huấn luyện viên trưởng của United đã không gặp may khi dẫn dắt đội bóng trong suốt kỷ nguyên thống trị của Liverpool. Người hâm mộ United ngày càng mất kiên nhẫn với sự vắng bóng danh hiệu của mình và sự thành công của đối thủ truyền kiếp càng làm tăng thêm sự phẫn nộ với các cổ động viên ở Stretford End. Người được chọn để thay thế Atkinson sẽ nổi tiếng trong việc đưa Liverpool rời khỏi “vị trí chết tiệt mà họ đứng.”
Alex Ferguson: Cơn giông trước khi trời lặng gió
Alex Ferguson được bổ nhiệm làm huấn luyện viên trưởng của Manchester United chỉ vài giờ sau khi Atkinson bị sa thải. Ông đã từng được liên hệ với vị trí này trong mùa hè trước đó nhưng vẫn ở lại Aberdeen.
Ferguson đã đạt những thành tựu gần như là không thể tin nổi ở Scotland khi phá vỡ sự thống trị của người Glasgow ở Giải vô địch quốc gia Scotland. Aberdeen vô địch ba lần trong suốt tám năm ông ở Pittodrie cũng như giành bốn Cúp Quốc gia Scotland. Tuy nhiên, thành công lớn nhất của ông ở Aberdeen đến vào năm 1983 khi đội bóng của ông vô địch Winners’ Cup với thành tích đánh bại Real Madrid trong trận chung kết.
Ferguson tiếp quản một Manchester United đang đứng thứ 20 ở giải vô địch quốc gia. Những cổ động viên nửa đỏ thành phố thậm chí bắt đầu lo sợ họ có thể bị đẩy vào một cuộc chiến trụ hạng. Trở ngại đầu tiên của Ferguson ở đội bóng là ông phải đối diện với thứ văn hóa rượu bia đang phổ biến trong các cầu thủ.
Những thành viên chủ chốt của đội một như Robson, Whiteside và McGrath là những kẻ “đầu trò” trong bối cảnh “rượu chè say sưa” ở United. “Tôi nhận ra rằng vấn đề [say rượu] là rất nghiêm trọng đến nỗi cần phải đương đầu và giải quyết ngay lập tức,” Ferguson khẳng định trong cuốn tự truyện của mình.
Chiến lược gia người Scotland chưa gặt hái được thành quả ngay lập tức khi ông chỉ có được bốn điểm sau bốn trận đấu đầu tiên. Tuy nhiên, chỉ một thất bại trong 13 trận tiếp theo đã đưa United leo lên vị trí thứ 10. Đoàn quân của Ferguson kết thúc ở vị trí thứ 11 tương đối ổn trong mùa giải đầu tiên của ông ở sân Old Trafford. Thậm chí nó còn ấn tượng hơn khi ông không hề có hoạt động mua sắm gì đáng chú ý trong suốt mùa giải.
Mùa bóng tiếp theo Manchester United kí hợp đồng với Viv Anderson, Brian McClair và Steve Bruce khi Ferguson bắt đầu xây dựng đội bóng của mình. Những dấu hiệu tích cực đã đến khi United đứng thứ hai sau khi chỉ thua năm trận trong cả mùa. Tuy nhiên, một câu chuyện cũ lại lặp lại, Liverpool giành thêm một chức vô địch quốc gia nữa.
Cảm giác quen thuộc và sự thất vọng tiếp tục bao trùm ở Old Trafford khi United không cải thiện thêm so với màn trình diễn của mùa giải trước. Tuy Mark Hughes đã trở lại câu lạc bộ trong mùa hè năm 1988 nhưng đội bóng của Ferguson vẫn tụt xuống vị trí thứ 11 trên bảng xếp hạng. Đội bóng xếp thứ ba trong tháng Hai nhưng phong độ tụt dốc không phanh và United chỉ thắng ba trong 14 trận cuối cùng của mùa giải.
Kết thúc nghèo nàn trong mùa 1988/1989 đã làm dấy lên nghi ngờ về khả năng huấn luyện của vị huấn luyện viên Scotland và càng khiến người ta cảm thấy rằng quyền thống trị của Liverpool sẽ không bao giờ suy giảm. Chuỗi ngày không vô địch quốc gia của United nay đã lên đến 22 năm, điều mà Ferguson cũng có thể nhận thức được. “Mọi người nói về một lời nguyền ở United. Thành thực mà nói, tôi không biết độ nghiêm trọng của sự mê tín đó là như thế nào,” ông nói năm 1989.
Mùa hè đó là một công cuộc tái xây dựng quy mô lớn, điều mà ban đầu không được hoan nghênh ở Old Trafford khi những người được ân sủng là McGrath và Whiteside phải ra đi. Strachan cũng chuyển đến Leeds và Remi Moses buộc phải giải nghệ vì chấn thương. Ferguson đã thay thế những cá nhân giàu kinh nghiệm đó bằng Gary Pallister, Neil Webb, Mike Phelan và Paul Ince. Không một ai trong số họ vượt quá 26 tuổi.
Ba năm sau khi chuyển đến từ Aberdeen, Ferguson chỉ còn giữ lại hai cầu thủ - Mike Duxbury và Bryan Robson - từ đội bóng mà ông từng gặp năm 1986. United khởi đầu mùa bóng tốt, đánh bại Arsenal 4-1 trong ngày mở màn. Thế nhưng Quỷ đỏ chỉ thắng được một trận từ đó cho tới giữa tháng 10 và tụt xuống vị trí 17. Câu lạc bộ cũng phải nhận một thất bại 1-5 đáng xấu hổ trước Manchester City vào cuối tháng Chín.
Một sự cải thiện phong độ đã giúp United leo lên vị trí thứ chín thời điểm giữa tháng 11 nhưng kế đó là chuỗi 11 trận không biết mùi chiến thắng. Thậm chí thời gian đó đã từng có thời điểm một tấm biểu ngữ được giương ra ở Old Trafford nói rằng “Ba năm bào chữa mà đội bóng vẫn đá như phân… chào nhé Fergie.”
Áp lực ngày càng tăng lên với Ferguson. Sau này ông thừa nhận thời điểm mùa đông mùa 1989/1990 là “giai đoạn đen tối nhất mà tôi từng gặp phải trong bóng đá.” Một trận hòa 0-0 trước QPR ở Old Trafford khiến đội chủ nhà phải nhận những tiếng la ó khắp sân vận động. Những tin đồn xuất hiện liên quan đến việc huấn luyện viên trưởng của United sẽ bị sa thải nếu đội bóng của ông thua trong trận đấu tiếp theo diễn ra một tuần sau trước Nottingham Forest ở FA Cup.
Bàn thắng ấn định tỉ số đem về chiến thắng của Mark Robins đêm đó sẽ luôn được nhớ tới như là bàn thắng cứu vãn sự nghiệp của Ferguson, điều này bị chiến lược gia người Scotland bác bỏ. Dù phong độ tại giải vô địch quốc gia của đội bóng không được cải thiện quá nhiều nhưng United tiếp tục vô địch FA Cup, làm sống lại những áp lực với vị trí thứ 13 của Ferguson.
“Chúng ta sẽ không bao giờ biết được tôi đã gần việc bị sa thải như thế nào vì quyết định không bao giờ được ban lãnh đạo United đưa ra. Nhưng nếu không có chức vô địch ở Wembley đó, các cổ động viên sẽ cau có. Sự bất mãn sẽ quét qua câu lạc bộ,” Ferguson sau này thừa nhận trong cuốn tự truyện của mình.
Mặc dù sự lạc quan bao quanh Old Trafford vào tháng 5/1990, nhưng huấn luyện viên của United vẫn phải chịu áp lực to lớn về việc cải thiện những màn trình diễn không như mong muốn. Nhiều cổ động viên không tin rằng Ferguson là người lật đổ được đế chế của Liverpool mà vào năm 1990 đã nới rộng thêm với danh hiệu quốc gia thứ 18.
Ngày nay, người Merseyside vẫn đang chờ đợi để bổ sung thêm danh hiệu vào bộ sưu tập đó vì thời kì khô hạn của họ đang tăng thêm từng năm một. Đầu thập niên 90 chứng kiến sự thống trị của Liverpool với bóng đá Anh bắt đầu suy giảm. Kenny Daglish và Alan Hansen giải nghệ, trong khi những cầu thủ quan trọng như John Aldridge, Ray Houghton và Bruce Grobbelaar rời câu lạc bộ và chưa bao giờ được thay thế một cách tương xứng. Khi triều đại của Liverpool đến hồi khép lại, một khoảng trống của bóng đá Anh được mở ra mà có một người đàn ông có ý định và mục tiêu để lấp vào chỗ trống đó.
Mùa bóng 1990/1991 bắt đầu với những lo lắng thường bao quanh Old Trafford. Denis Irwin là bản hợp đồng duy nhất của mùa giải, điều đã chứng minh đó là một năm hứa hẹn với Quỷ đỏ. Phong độ phập phù khiến United không thể góp mặt trong cuộc đua vô địch nhưng đội bóng của Ferguson chắc chắn đã tiến bộ so với mùa trước; United khép lại mùa giải ở vị trí thứ sáu và không bị tụt hạng kể từ cuối tháng 12.
Tầm vóc của Ferguson đang bắt đầu hình thành và phát triển ở câu lạc bộ sau một giải cúp thành công nữa. United vô địch Winners’ Cup 1991, chấm dứt 23 năm chờ đợi mòn mỏi vinh quang ở đấu trường châu Âu. Đội bóng cũng góp mặt ở trận chung kết League Cup nhưng bị Sheffield Wednesday của Ron Atkinson đánh bại. Mùa giải cũng trở nên có ý nghĩa với màn ra mắt vào tháng 3/1991 của cầu thủ 17 tuổi Ryan Giggs. Sự hiện diện của cầu thủ Xứ Wales (giống như Lee Sharpe trong năm trước đó) là lời bảo chứng về tầm quan trọng của những tài năng trẻ trong suốt kỷ nguyên Ferguson.
Huấn luyện viên trưởng của Manchester United đã chứng minh rằng mình có khả năng vô địch những giải đấu cúp hơn, tuy nhiên vào năm sau ông đã đặt tầm nhìn về chiếc “Chén Thánh” của Manchester United. Paul Parker và Andrei Kanchelskis được bổ sung vào hàng ngũ của United cũng như Peter Schmeichel - một thủ thành còn ít tên tuổi.
Mùa giải bắt đầu khá xán lạn cho đội bóng khi họ thắng tám, hòa hai trong 10 trận đầu tiên ở giải vô địch quốc gia. Tuy nhiên, Quỷ đỏ không thể duy trì được phong độ đó và những trận hòa xuất hiện nhiều hơn trong phần còn lại của mùa giải. Mặc dù vậy các học trò của Ferguson vẫn dẫn đầu thời điểm giữa tháng Tư khi chỉ còn năm trận đấu. Nhưng với người hâm mộ United thì đó lại là một câu chuyện quen thuộc khi đội bóng sụp đổ, thất bại ba trận kế tiếp và dâng chức vô địch cho địch thủ Leeds.
Đó có lẽ là một đòn giáng mạnh với đội bóng chủ sân Old Trafford, tuy nhiên mùa bóng 1991/1992 đã thể hiện một khả năng cạnh tranh chức vô địch ổn định nhất kể từ thập niên 60. United không bị tụt xuống dưới vị trí thứ hai trong cả mùa giải và đặt ra những tiêu chuẩn cho mùa sau. Một chiếc cúp bạc cho các cổ động viên ở Stretford End là việc chứng kiến Liverpool đứng thứ sáu chung cuộc, vị trí thấp nhất trong 29 năm.
Ferguson nâng cao danh tiếng của mình hơn nữa khi bổ sung thêm một huy chương League Cup vào bộ sưu tập ngày càng lớn của mình. Ba mùa giải đã qua, mỗi mùa United giành được một danh hiệu nhưng không có danh hiệu nào trong số đó là thứ người hâm mộ thèm muốn nhất.
Trước thềm mùa giải 1992/1993, Manchester United mua Dion Dublin để bổ sung sức mạnh cho hàng công. Bất chấp bầu không khí lạc quan ở Old Trafford lúc đó, United khởi đầu mùa giải Premier League đầu tiên không tốt và thua trong cả hai trận đầu tiên. Đáp lại, Quỷ đỏ thắng năm trận trong khoảng từ giữa tháng Tám đến tháng Chín và lại hòa trong cả năm trận đấu tiếp theo.
Sau thất bại 0-1 trước Aston Villa đầu tháng Mười Một, United đứng thứ 10 và sự bi quan ở Stretford End khiến lập trường quen thuộc “chúng ta sẽ không bao giờ làm được điều đó” quay trở lại. Nhưng một vài tuần sau đó, United kí hợp đồng với Eric Cantona. Cầu thủ người Pháp được chiêu mộ sau khi Dublin bị gãy chân đầu tháng Chín. Cantona thể hiện đẳng cấp, sự điềm tĩnh và là mảnh ghép cần thiết cuối cùng trong cả bức tranh của Ferguson.
|
Sir mang Cantona về Old Trafford |
Từ thất bại ở Villa Park, United thắng tám trong 10 trận tiếp theo và leo lên vị trí thứ hai. Đội bóng của Ferguson duy trì được phong độ tuyệt vời và họ bắt đầu tháng Ba ở vị trí dẫn đầu. Một tháng thi đấu nhạt nhòa khi đội hòa ba trận liên tiếp và khởi đầu tháng Tư ở vị trí thứ ba khi mùa giải còn bảy trận nữa. Lúc này là cuộc đua tam mã giữa Manchester United, Aston Villa và Norwich.
United đánh bại Norwich trong trận cầu mang tính quyết định ngày 5/4 để giúp họ chỉ còn kém đội đầu bảng Villa một điểm. Trận đấu tiếp theo, United đang bị Sheffield Wednesday dẫn 1-0 khi trận cầu trên sân Old Trafford có tận 10 phút bù giờ. Steve Bruce ghi hai bàn thắng muộn nổi tiếng từ những cú đánh đầu để giúp United giành chiến thắng và Ferguson nhảy cẫng lên để tạo ra màn ăn mừng nổi tiếng. Chiến lược gia người Scotland sau này gọi cú đúp của hậu vệ này là bước ngoặt trong cuộc đua vô địch.
United tiếp tục giành được điểm số tối đa từ năm trận đấu cuối cùng và kết thúc mùa giải với 10 điểm nhiều hơn Villa, đội bóng đã tỏ ra thiếu sự ổn định trong giai đoạn cuối cùng của mùa giải. Cuối cùng sau 26 năm, Manchester United đã là nhà vô địch nước Anh.
Những cổ động viên của họ đã phải chịu đựng nỗi đau khi bị từ chối chiếc cúp bạc mà họ khao khát nhất trong gần ba thập kỷ, thì nay sự chờ đợi đó đã được tưởng thưởng một cách xứng đáng. United giành sáu trong tám danh hiệu Premier League tiếp theo và khi Ferguson giải nghệ năm 2013, họ là câu lạc bộ thành công nhất trong lịch sử giải vô địch quốc gia Anh. Huấn luyện viên người Scotland giành được 13 chức vô địch quốc gia một cách đáng kinh ngạc cùng Manchester United và rõ ràng là đã đánh bật Liverpool ra khỏi vị trí của họ.
Các cổ động viên ở Stretford End ngày nay có thể được đưa ra lời khuyên về tình cảnh của đội bóng trong thập niên 70 và 80 trước những lời cảnh báo khi huấn luyện viên người Scotland buộc phải giải nghệ. Những khó khăn mà David Moyes và Louis van Gaal phải đối mặt không quá giống so với những gì mà Wilf McGuinness và Frank O’Farrell gặp phải gần nửa thế kỷ trước.
Có lẽ sân Old Trafford sẽ không phải đợi 26 năm nữa để được nếm trải danh hiệu vô địch Premier League. Hoặc có thể bốn năm qua sẽ được lịch sử ghi nhận là nguồn gốc cho một giai đoạn khô hạn danh hiệu vô địch quốc gia nữa từ câu lạc bộ thành công nhất nước Anh.
Lược dịch từ bài viết Manchester United: the 26 barren years của tác giả Michael Plant trên These Football Times.
CG(TTVN)