Có một sự trùng hợp khá kỳ lạ giữa hai mùa giải dài nhất này của bóng đá Anh, đó là nó đều đến khi nước Anh đang trải qua cơn nguy biến. Câu chuyện của mùa giải đó, mùa giải 1946-1947, cũng hấp dẫn không kém. Tuy vậy, điểm khác biệt đó là cuộc đua vô địch của mùa giải này hấp dẫn tới ngày cuối cùng chứ không nhàm chán như câu chuyện song mã Liverpool-Manchester City của thời hiện đại.
Ở thời hiện đại, việc các CLB du đấu đến nước Mỹ là một chuyện rất bình thường. Các chuyến du đấu của họ chủ yếu xuất phát từ các lý do thương mại (tiền quảng cáo, tiền bản quyền), hoặc cọ xát kinh nghiệm với các đội bóng bên ngoài lục địa già. Thế nhưng, ở mùa giải 1946-1947, mùa giải đầu tiên của bóng đá Anh thời hậu chiến, Liverpool đã thực hiện một chuyến du đấu đặc biệt: du đấu vì...thực phẩm.
Kỷ lục mùa bóng kéo dài nhất lịch sử bóng đá Anh chính thức bị phá vỡ. Trước khi đại dịch Corona nổ ra vào tháng 1, thực sự khó có thể tin rằng mùa giải lại bị kéo dài cho tới ngày 14 tháng 6.
Có một sự trùng hợp khá kỳ lạ giữa hai mùa giải dài nhất này của bóng đá Anh, đó là nó đều đến khi nước Anh đang trải qua cơn nguy biến. Câu chuyện của mùa giải đó, mùa giải 1946-1947, cũng hấp dẫn không kém. Tuy vậy, điểm khác biệt đó là cuộc đua vô địch của mùa giải này hấp dẫn tới ngày cuối cùng chứ không nhàm chán như câu chuyện song mã Liverpool-Manchester City của thời hiện đại.
Đó là thời kỳ hậu Thế chiến thứ II. Các giải đấu đều bị hoãn ở thời điểm tháng 9 năm 1939 sau khi cuộc chiến nổ ra. Phải mất 7 năm, bóng đá mới trở lại bình thường, tuy vậy, cuộc sống đã rất khác so với trước đây.
Lương thực thời đó rất khan hiếm, vì vậy chính quyền đã đặt ra rất nhiều hạn chế trong việc phân phát lương thực cho quần chúng. Các tem phiếu được phân phát cho quần chúng chỉ đủ cung cấp những thứ thiết yếu. Nguồn protein tới từ trứng, thịt và phô-mai, đều không đáng kể. Rau quả cũng khan hiếm không kém ở thời điểm mùa đông, còn những thứ trái cây nhập khẩu như cam hay chuối lại quá đắt đỏ. Những điều trên khiến việc giữ vững sức khỏe cho cầu thủ trở nên hết sức khó khăn.
William McConnell, chủ tịch của Liverpool, là một người cấp dưỡng, chính vì vậy ông biết rõ tầm ảnh hưởng của một bữa ăn điều độ cho VĐV chuyên nghiệp. Ông từng là tư vấn viên cho Ủy Ban Lương Thực thời chiến, sau đó được cử đến Mỹ bởi chính quyền để tìm hiểu rõ hơn. Nguồn dinh dưỡng ở Mỹ khi đó rất dồi dào. Kế hoạch của McConnell bao gồm việc đưa cầu thủ đến vùng đất dồi dào thực phẩm này ở thời kỳ tiền mùa giải. Khi mùa giải cuối cùng của thời chiến kết thúc ở tháng 5, McConnell thu xếp cho George Kay, HLV, cũng như các cầu thủ, đến Mỹ.
Công chúng Mỹ khi đó rất thích theo dõi bóng đá, vì vậy chuyến đi gặp nhiều thuận lợi về mặt kinh phí. Tuy vậy, các cầu thủ cũng suy kiệt hoàn toàn về mặt thể lực do đói.
"Liverpool đến Mỹ để cọ xát với các đội bóng của chúng ta cũng như tìm kiếm nguồn vitamin," tờ New York Times ghi. "Mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ. Các cầu thủ Anh thắng cả 10 trận, và cũng như Jack Spratt và vợ mình (một nhân vật trong bài đồng dao của Anh-ND), họ cũng xơi sạch mọi thứ."
"Sau khi rời khỏi nước Anh, họ ngấu nghiến thịt của chúng ta, sữa của chúng ta, trứng của chúng ta cũng như các vitamin khác. Nhờ đó, họ không chỉ gia tăng nhanh chóng sức khỏe của mình trên sân, mà còn gia tăng cân nặng. Thống kê cho thấy, mỗi người họ tăng đến 7 cân."
McConnell đã vạch ra chiến lược của mình. "Nếu tôi có thể để các cầu thủ của mình thi đấu vài trận và lấy được nguồn sữa tươi, kem cũng như thịt và trái cây của Mỹ, họ có thể quay lại Anh để giành danh hiệu vô địch," ông chia sẻ.
Tuy vậy, chỉ có mỗi vị chủ tịch này nghĩ thế. Wolverhamptons Wanderers khi đó đang là cái tên sáng giá nhất cho danh hiệu vô địch, còn Liverpool đang được đánh giá cao là sẽ...xuống hạng. Trận thua 5-0 trước Manchester United, khi đó đang phải thi đấu ở sân Maine Road vì bom đạn đã phá hủy sân Old Trafford, có vẻ như đã khẳng định điều này. Vì vậy, McConnell quyết định đem về Albert Stubbins từ Newcastle United với giá 12,500 Bảng. Tiền đạo cắm này nổi tiếng vì được xuất hiện trên bìa album Trung Sĩ Pepper (Sgt Pepper-ND) của ban nhạc The Beatles. Tuy vậy, chính những bàn thắng của anh mới là thứ khẳng định thương hiệu. Cùng với Billy Liddell, một biểu tượng khác của CLB, cung cấp những bàn thắng ở phía cánh, Liverpool nhanh chóng vào đà thăng tiến.
Mùa đông 1947 tuy vậy khiến họ chậm lại. Đây chính là thời điểm tệ nhất trong lịch sử. Nước Anh rơi vào đói nghèo, kiệt quệ vì những cuộc giao tranh, thêm vào đó là việc nguồn điện bị hạn chế, dẫn tới việc thường xuyên cúp điện. Bóng đá cũng không nằm ngoài ảnh hưởng của thời kỳ khó khăn này. Cụ thể, một số trận đấu đã bị hoãn, khiến các đội bóng phải thi đấu dồn lịch ở thời điểm mùa xuân.
Khi chỉ còn 8 trận nữa, Liverpool đang đứng ở vị trí thứ 5. Wolves, Man United và Stoke City trong khi đó đã tích lũy được số điểm cao hơn. Đội bóng của Kay sau đó giành được 7 trận thắng và chỉ để thua 1 trận, trong đố có một trận trước Manchester United, đội bóng được dẫn dắt bởi cựu đội trưởng Liverpool, Matt Busby. Sau đó, họ đánh bại Wolves trên sân Molineaux ở trận đấu cuối cùng diễn ra vào ngày cuối cùng của tháng 5. Họ sau đó phải đợi Stoke kết thúc những trận đấu còn lại..
The Potteries có thể giành được danh hiệu dù bằng số điểm với Liverpool vì hơn về hiệu số bàn thắng. Nếu giành chiến thắng trước Sheffield United ở Bramall Lane ở thời điểm giữa tháng 6, Stoke sẽ lên ngôi vô địch.
Trong khi Stoke đang chiến đấu cho danh hiệu ở phía Nam Yorkshire, đội bóng của Kay đang thi đấu ở trận tranh Liverpool Senior Cup trước Everton ở Anfield, một trận đấu tẻ nhạt và không mấy quan trọng. The Kop sau đó hết hy vọng vào việc Stoke sẽ để thua. Rốt cuộc, họ cũng đạt được ý nguyện của mình. Stoke, đội bóng mới chỉ đánh rơi 1 điểm trong 9 trận đã qua, cuối cùng cũng kiệt sức và để thua 2-1. Liverpool chính thức trở thành nhà vô địch sau 24 năm.
"Những tiếng hò reo hưởng ứng thông tin Stoke City thất bại khiến những tiếng hò reo trên sân Hampden Park trông chẳng khác gì những tiếng thì thầm của lũ trẻ con," tờ Liverpool Echo viết. Đây thực sự là những lời ca ngợi nếu xét đến việc sân Hampden Park của ĐT Scotland thời điểm đó có thể chứa đến 150,000 gã Scotland ồn ào trên khán đài.
Tại sao chuyến du đấu của Liverpool tới Mỹ lại đóng vai trò quan trọng trong chức vô địch của The Kop? Câu trả lời xuất phát từ nguồn dinh dưỡng dồi dào mà họ đã nạp được trong quãng thời gian đó, giúp các cầu thủ Liverpool đạt được thể lực và phong độ cao nhất, thứ mà các đối thủ khác không có. Tuy vậy, những nhân tố quan trọng nhất trong thành công ở mùa giải này của Liverpool, Liddell và Stubbins, lại không góp mặt trên chuyến tàu đến Mỹ thời điểm đó.
Có lẽ ảnh hưởng lớn nhất đó là về mặt tinh thần. Liverpool đã cho thấy sức mạnh thể lực và tinh thần trong suốt quãng thời gian thi đấu. Tuy vậy, cái cách Stoke kết thúc mùa giải cũng ấn tượng không kém.
Qua chuyến du đấu tiền mùa giải này, BLĐ cũng cho phòng thay đồ thấy rằng họ quan tâm đến các cầu thủ, cho họ thấy họ quan trọng thế nào với CLB. Rất ít đội bóng ở thời điểm đó thực hiện lối tiếp cận này. Kể cả ở thời hiện đại, vẫn có trường hợp các cầu thủ bị đối xử như hàng hóa.
McConnell, kiến trúc sư của thành công này lại không tận hưởng thành quả của mình lâu. Vị chủ tịch mắc bệnh ở quãng thời gian mùa đông khắc nghiệt. Đến thời điểm mùa giải kết thúc, ông vẫn đang tịnh dưỡng ở bệnh viện, sau đó qua đời ở tuổi 59, tức chỉ chưa đầy 2 tháng sau khi Liverpool vô địch.
Sẽ không có những tiếng hò reo khi Klopp cùng các học trò chính thức phá vỡ cơn khát vô địch kéo dài 30 năm của Liverpool, có lẽ sẽ đến sau trận Crystal Palace trên sân Anfield. Nếu điều đó xảy ra, các cầu thủ Liverpool sẽ đợi lâu hơn 10 ngày so với đội hình vô địch năm 1947 để có thể đăng quang.
Đây rõ ràng không phải là điều người hâm mộ Liverpool muốn. Tuy nhiên, khi Henderson nâng cao ngôi vô địch, chắc chắn họ sẽ tự nhủ với nhau: "Thực sự đáng để đợi chờ !!!"
Dịch từ bài viết: "Liverpool need only look to past to know title is well worth the wait" của tác giả Tony Evans đăng trên The Independent.