Giọt nước mắt, mưa tuyết Thường Châu và những người hùng trẻ tuổi

Tác giả CG - Thứ Hai 12/02/2018 17:01(GMT+7)

Zalo
Một vòng chung kết U23 châu Á đã trôi qua với đủ mọi cung bậc cảm xúc của người hâm mộ Việt Nam: vui, buồn, khóc, cười, nuối tiếc và cũng tràn đầy hy vọng.
Giot nuoc mat, mua tuyet Thuong Chau va nhung nguoi hung tre tuoi hinh anh
Giọt nước mắt, mưa tuyết Thường Châu và những người hùng trẻ tuổi
Trận chung kết giữa U23 Việt Nam và U23 Uzbekistan đã trôi qua hơn 1 tuần nhưng dư âm của nó thì vẫn còn đang chảy trong lòng hàng triệu con người Việt Nam. Ngay sau trận đấu, trên đường phố cả nước nói chung và khắp các tuyến đường Hà Nội nói riêng đã chật cứng người. Một rừng cờ Tổ quốc đã nhuộm đỏ phố phường. Âm thanh huyên náo còn vang vọng đến quá nửa đêm trên những tuyến phố trung tâm.
Đội tuyển chúng ta đã thất bại trong trận chung kết, nhưng cả đất nước vẫn mở hội. Đó là một thứ cảm xúc chẳng dễ gì có được, dù kết quả cuối cùng U23 Việt Nam chẳng phải kẻ chiến thắng. 
 
Hành trình của U23 Việt Nam tại vòng chung kết U23 châu Á 2018 trải qua trên một con đường của đủ thứ cảm xúc được xếp chồng và đan xen: ban đầu là một sự lạc quan ở mức vừa phải, một chút hy vọng được tiếp nối bằng trạng thái bất ngờ, từng hơi thở bị bóp nghẹt bởi sự hồi hộp và cuối cùng là nỗi tiếc nuối nhưng ngay sau đó là trạng thái tự hào.
 
U23 Việt Nam đã khởi đầu bằng thất bại ngược trước U23 Hàn Quốc ở vòng bảng. Sau đó là chiến thắng 1-0 trước U23 Australia cùng trận hoà không bàn thắng với U23 Syria để giành quyền đi tiếp. Cảm xúc nghẹt thở đẩy lên cao trào với 2 chiến thắng đều trên chấm luân lưu với U23 Iraq cùng U23 Qatar để rồi khép lại bằng tấm huy chương bạc ở trận chiến cuối cùng, trong một cơn mưa tuyết trước người Uzbekistan.
 
Sau cuộc đối đầu với U23 Australia, ống kính của một phóng viên đã ghi lại được một khoảnh khắc vô giá: hình ảnh Quang Hải – cầu thủ ghi bàn duy nhất trong chiến thắng ấy của U23 Việt Nam – ngồi khóc lặng lẽ trong cabin. Sau đó, huấn luyện viên Park Hang-seo đã đến và ôm lấy anh như một người cha vỗ về cậu con trai của mình.
 
Không chỉ Quang Hải, mà trong hành trình kỳ diệu và kỳ lạ ấy của đội tuyển chúng ta, Đức Huy cũng khóc, ngay chính bản thân huấn luyện viên Park Hang-seo cũng đã rơi nước mắt. Trên sóng truyền hình quốc gia, bình luận viên cũng đã không dưới một lần cất tiếng trong cái nấc nghẹn ở những thời khắc cuối cùng trước khi tiếng còi chung cuộc vang lên. 
 
Và tôi tin, hành trình ấy đã lấy đi nước mắt của hàng triệu người. Trong lớp học tại một trường đại học, một cô gái đã rơi nước mắt sau cú sút luân lưu quyết định của Văn Thanh trước U23 Qatar. Hậu vệ của Hoàng Anh Gia Lai đứng sừng sững uy nghi trong tiếng gào thét của biết bao con người, từ quê hương Việt Nam tới mảnh đất Trung Quốc xa xôi kia.
 
Đội tuyển của chúng ta đã chiến đấu bằng một thứ đấu pháp hợp lý và sự chuẩn bị kỹ lưỡng của huấn luyện viên Park Hang-seo. Nhưng hơn cả đó là niềm tin, sức mạnh ý chí, một điều mà nhà cầm quân người Hàn Quốc gieo vào các cầu thủ mỗi ngày. 
Giot nuoc mat, mua tuyet Thuong Chau va nhung nguoi hung tre tuoi hinh anh 2
U23 Việt Nam và bức tranh bất ngờ
Niềm tin là thứ để những Văn Đức và Xuân Mạnh được gọi "vớt" từ giải U21 Quốc tế biến thành kép chính và thi đấu lăn xả; sự kiên định giúp Duy Mạnh toả sáng trong hàng hậu vệ 3 người - dù trước đó chính cầu thủ của Hà Nội FC là người bị chỉ trích nhiều nhất tại M-150 Cup - hay để Tiến Dũng chiến đấu dù đã đổ máu trên sân. Niềm tin và sự tự tin giúp cầu thủ chúng ta không hề e ngại trước những đối thủ cao hơn cả một cái đầu, để chiến đấu không run sợ hay nản chí ngay cả khi đã bị dẫn trước – một điều vốn lẫn là căn bệnh của các thế hệ đội tuyển Việt Nam.
 
Trận chung kết U23 châu Á, U23 Việt Nam thi đấu trong một cơn mưa tuyết với một mặt sân được ví như dành cho Thế vận hội mùa đông. Nhưng các học trò của huấn luyện viên Park Hang-seo đã không buông xuôi khi U23 Uzbekistan đã vươn lên dẫn trước từ sớm. Công Phượng đem về một cú đá phạt, Đức Huy và Văn Thanh ra sức cào lớp tuyết dày trên sân để Quang Hải vẽ một đường cầu vồng kỳ diệu trong cơn mưa tuyết ở Thường Châu. 
 
Những chàng trai của chúng ta đã không chỉ thi đấu nhờ sự may mắn. Họ ngẩng cao đầu đến Trung Quốc tham dự giải đấu và rời đi với sự kính trọng cũng như ngưỡng mộ từ tất cả những đối thủ khác. Lá cờ Việt Nam đã tung bay phấp phới trong suốt vòng chung kết. Còn lá cờ Tổ quốc mà Duy Mạnh cắm trên sân sau trận đấu như một lời tuyên bố đầy đanh thép về bản lĩnh Việt Nam. Những người hùng trẻ tuổi, họ đã khơi lên một niềm tự hào dân tộc chỉ chờ một cơ hội để được tỉnh thức.
 
Chẳng cần chờ những bằng khen hay tấm huân chương, đội bóng ấy đã xứng đáng là những người hùng theo đúng nghĩa đen của nó. Sau khi vòng chung kết khép lại, huấn luyện viên Park Hang-seo thổ lộ cứ mỗi lần nhìn vào ánh mắt của các học trò, ông lại được tiếp thêm rất nhiều động lực. Chiến lược gia người Hàn Quốc chia sẻ:
 
“Cứ mỗi lần nhìn vào ánh mắt trong trẻo của cầu thủ, tôi cảm nhận được tất cả, và thành viên trong ban huấn luyện cũng vậy. Trước khi sang việt Nam, tôi xác định phải vứt bỏ tất cả những gì đã đạt được ở World Cup 2002 để tập trung cho công việc mới. Trong quá trình huấn luyện, tôi cũng quát mắng và la hét các cầu thủ. Chúng tôi là một đội, tất cả cần bỏ đi cái tôi. Tôi là HLV trưởng, phải là người tiên phong làm gương. Tôi muốn họ nghĩ tôi như một người anh trai.

Tôi họ Park nên một số cầu thủ cũng đùa nhau đổi sang họ Park, ví dụ như Park Huy, Park Minh... Điều đó giống như cha con vậy. Cầu thủ muốn tạo một không khí thân thiện. Các cầu thủ là của tôi. Tôi chọn họ và tôi chịu trách nhiệm về họ. Cũng như chúng ta làm cha làm mẹ thì nên có trách nhiệm với sai lầm của con cái.

Có thể đó là văn hóa phương Đông chúng ta, cha mẹ có trách nhiệm với con cái. Nhiều khi cha mẹ cũng cần điểm tựa từ con cái. Ví dụ như khi tôi tựa đầu vào vai Trọng Đại để ngủ ở sân bay. Tôi là HLV nhưng có lúc tôi phải dựa vào họ.”
 
Sự đoàn kết chính là điều mà đội bóng ấy đã đem lại cho chúng ta. Đã lâu rồi, người Việt Nam mới được sống trong cảm giác đoàn kết và đầy phấn khích như vậy. Hàng nghìn con người đổ ra đường sau các trận đấu, họ vốn chẳng quen biết gì nhau nhưng đều mỉm cười mỗi khi máy ảnh giơ lên hay đồng thanh hát vang khi có một người bắt nhịp. Đó là điều chỉ có những người anh hùng mới có thể thực hiện được. Và nay nó được tạo ra bởi những chàng trai tuổi đôi mươi. 
Giot nuoc mat, mua tuyet Thuong Chau va nhung nguoi hung tre tuoi hinh anh 3
 
Vòng chung kết U23 châu Á đã khép lại được hơn 1 tuần và một hành trình mới sẽ phải mở ra với các cầu thủ. Sắp tới sẽ là những thử thách mới: ASIAD, AFF Cup và Asian Cup. Vinh quang này đã khơi dậy lại niềm tin và niềm tự hào đã ẩn sâu trong lòng người hâm mộ. Những người hùng trẻ tuổi đã làm tạm quên đi những bất cập, khó khăn còn tồn tại của đời sống. Giờ đây, các đôi chân cần trở lại mặt đất cho những chặng đường mới đầy cam go hơn. Và người hâm mộ cũng cần quay về với cuộc sống hiện tại của mình.
 
Nhưng có hề gì, khi niềm tin được lấp đầy trong mỗi chúng ta bởi nguồn cảm hứng của chính những người hùng trẻ tuổi. Xin cảm ơn U23 Việt Nam!

CG (TTVN)
 
 

Cùng tác giả

Cùng chuyên mục

Cứ để Pratama Arhan ném 

Trước trận đấu quan trọng giữa ĐT Việt Nam vs Indonesia, những quả ném biên của hậu vệ Pratama Arhan được nhắc đến rất nhiều như là vũ khí nguy hiểm nhất của đội khách.

Juventus: Thiago Motta và hơi thở của kẻ chinh phục

Không bùng nổ bằng những trận thắng ngoạn mục nhưng chính sự lì lợm và khả năng chịu đựng đáng nể đang dần biến đội quân của HLV Thiago Motta trở thành một đối thủ khó lường hơn bao giờ hết, đặc biệt là khi Champions League sẽ bước vào giai đoạn knock-out sau kỳ nghỉ đông.

X
top-arrow