Sau tiếng còi mãn cuộc của trọng tài Cesar Ramos, các cầu thủ Morocco đồng loạt đổ gục xuống. Bất chấp những nỗ lực tột cùng, đội bóng Bắc Phi vẫn phải dừng bước tại bán kết World Cup trước một ĐT Pháp quá mạnh. Nhưng điều đó cũng không làm cho câu chuyện cổ tích của đại diện Bắc Phi trở nên kém lung linh.
Đứng đầu bảng đấu có sự góp mặt của Á quân Croatia và đệ tam anh hào Bỉ, quật ngã cả Tây Ban Nha cùng Bồ Đào Nha và chỉ dừng bước trước nhà ĐKVĐ, những gì mà ĐT Morocco làm được trên đất Qatar vượt quá kỳ vọng của những CĐV mơ mộng nhất. Sư tử Atlas trở thành đội bóng đầu tiên của châu Phi bước chân vào vòng bán kết World Cup, và họ vẫn chiến đấu đến hơi thở cuối cùng khi đối đầu với một ĐT Pháp được đánh giá cao hơn rất nhiều.
Từng đó thôi cũng là quá đủ để người ta ngả mũ thán phục tinh thần chiến đấu cũng như lối chơi mà Morocco trình diễn tại giải đấu năm nay. Cùng với những cú sốc của Arab Saudi và Nhật Bản, Morocco khiến tất cả phải nhìn nhận lại cán cân bóng đá thế giới. Những nền bóng đá châu Phi và châu Á vốn bị coi là thấp bé nhẹ cân tại sân chơi thế giới giờ đang chuyển mình và để lại những dấu ấn đậm nét tại sân chơi lớn nhất hành tinh.
Nhưng câu chuyện của ĐT Morocco không chỉ dừng lại trên đường pitch, đó còn là chiến thắng về việc đoàn kết dân tộc. Trước khi HLV Walid Regragui tới, Morocco vẫn là một đội bóng mạnh nhưng ẩn chứa sự chia rẽ sâu sắc khi những cầu thủ sinh ra tại nước ngoài không được trọng dụng. Thậm chí Hakim Ziyech đã từng tuyên bố từ giã ĐTQG hồi tháng Hai vì những mâu thuẫn không thể hàn gắn với HLV Halilhodžić. Chỉ vỏn vẹn 3 tháng trước ngày World Cup khởi tranh, Walid Regragui tới và chữa lành những vết thương đó để biến ĐT Morocco thành một thể thống nhất. Hơn một nửa đội hình của Sư tử Atlas sinh ra tại nước ngoài, nhưng họ đều chiến đấu hết mình vì màu cờ sắc áo, vì niềm tự hào của tổ quốc.
Niềm tự hào đó thậm chí còn vượt ra khỏi biên giới Morocco. Cả châu Phi chung một niềm tự hào khi lần đầu tiên có một đại diện của lục địa đen tiến tới vòng tứ đại anh hào. Những người Hồi giáo cùng chung niềm hân hoan khi những người con của thánh Allah tỏa sáng ngay tại đất Trung Đông. Và rất nhiều những người Morocco trên khắp thế giới, những người thân của các cầu thủ vốn được sinh ra nơi đất khách quê người đều hướng về Qatar với một niềm vui khôn xiết.
Niềm tự hào đó cũng vượt qua luôn cả những định kiến đã tồn tại bấy lâu nay. Sau cú penalty quyết định hạ gục Tây Ban Nha, Achraf Hakimi chạy lên khán đài và ôm hôn người mẹ của mình. Sau chiến thắng trước Bồ Đào Nha, Sofiane Boufal cũng gây sốt với màn nhảy múa cùng người mẹ ngay trên sân. Đó không chỉ là những khoảnh khắc của gia đình, đó còn là lời khẳng định về vị thế của người phụ nữ trong thế giới Hồi giáo, một tôn giáo từ trước đến nay vẫn bị coi là trọng nam khinh nữ.
Không cần tới những hành động dễ gây tranh cãi, ĐT Morocco vẫn truyền đi những thông điệp đẹp đẽ bằng chính những hình ảnh đời thường và gần gũi nhất. Nó cũng giống như cái cách mà ĐT Morocco thi đấu trên sân bóng. Họ không cần phải khoa trương, không cần đao to búa lớn. Họ chỉ cần ra sân và cháy hết mình trong từng giây phút của câu chuyện cổ tích này.
Người Morocco chắc chắn đã khóc rất nhiều sau thất bại trong trận bán kết, nhưng những giọt nước mắt đó cuối cùng rồi cũng sẽ được lau khô, bởi lẽ đội tuyển của họ đã làm được nhiều hơn là một chiến thắng trên sân bóng. Một câu chuyện sử thi, một nguồn cảm hứng, một biểu tượng đoàn kết, một sứ giả hòa bình.
Và sau cùng, tất cả đọng lại sẽ chỉ còn là những nụ cười…
Một bài viết của Frank (TĐP)