Có một điều ít được để ý trong bối cảnh người hâm mộ vẫn còn phẫn nộ vì bàn thắng không được công nhận của Luis Díaz, cũng như 2 chiếc thẻ đỏ Liverpool phải nhận: Tottenham đang đứng thứ hai trên bảng và vẫn bất bại.
Tất nhiên, đoàn quân của HLV Ange Postecoglou có thể đa dạng hóa các ngón đòn tấn công hơn trước một đối thủ gần như kiệt quệ. Nhưng đây mới chỉ là sự khởi đầu. Chiến thắng 2-1 của Tottenham trước Liverpool hôm thứ Bảy chỉ là trận đấu thứ 7 của họ dưới thời Postecoglou, nhưng ông đã tạo ra nhiều khoảnh khắc đáng nhớ so với cả 3 người tiền nhiệm cộng lại.
Trước đó 10 ngày, vẫn còn những hoài nghi về việc Spurs chưa chạm trán những đối thủ nặng ký. Rằng họ mới chỉ đánh bại một Manchester United què quặt, vượt qua những đội bóng nhỏ như Bournemouth và Burnley hay ghi 2 bàn trong thời gian bù giờ để hạ Sheffield United.
Nhưng chính họ là đội chơi tốt hơn trong hiệp 2 khi cầm hòa Arsenal. Và cho dù đã có những quyết định chống lại Liverpool, không có vẻ gì cho thấy họ bị The Kop áp đảo. Họ có thế trận cân bằng với đội khách khi Liverpool vẫn còn đủ quân số.
Nhiều người tự hỏi phương pháp của Postecoglou sẽ áp dụng thế nào ở Premier League. Đã có nhiều HLV nổi tiếng trong quá khứ nhưng tỏ ra không phù hợp với Premier League, đôi khi vì những lý do khá tầm thường.
Nhiều HLV đến từ Mỹ từng cảm thấy vấn đề đến ngay từ chất giọng của mình (Bob Bradley, David Wagner, Jesse Marsch – ND); có lý do nào khiến một người Úc lại cảm thấy khác không? Và làm thế nào để dàn sao của Tottenham có thể làm quen với một nhà cầm quân trông khá… bình thường, điều hiếm khi xảy ra với một đội bóng như Spurs?
Có lẽ di sản lớn nhất mà Antonio Conte dành cho Tottenham (dựa trên công việc của Nuno Espírito Santo và José Mourinho) là phá vỡ tinh thần của cả đội, khiến họ không mấy hy vọng về những tín hiệu mới.
Nó vẫn xảy ra cho đến ngày hôm nay. Trận đấu trên sân nhà đầu tiên gặp Manchester United mang đến cảm giác bất an khó tả. Postecoglou được chào đón bởi một tifo khổng lồ, nhưng có cảm giác rằng nó sẽ bị gỡ xuống nhanh chóng.
Harry Kane đã ra đi, kéo theo đó là sự lạc quan đặc trưng của triều đại Mauricio Pochettino trước những tháng cuối cùng. Đã có những cuộc biểu tình bên ngoài sân về giá vé, kết hợp với sự bất mãn chung dành cho hội đồng quản trị.
Những cuộc biểu tình đó vẫn chưa biến mất, nhưng chúng không còn mang đến cảm giác như một mối đe dọa sắp xảy ra nữa. Bởi 3 trận sân nhà đã mang lại 3 chiến thắng, 2 trong số đó diễn ra ở phút bù giờ và 1 trận thắng trước Liverpool. Vậy điều gì đã xảy ra? Lòng biết ơn? Sự cứu rỗi? Tình yêu? Cho dù điều đó là gì, trung tâm của câu chuyện phải là Postecoglou.
Postecoglou có thể đưa họ đi bao xa? Có những khía cạnh rõ ràng cần cải thiện. 2 trận giữ sạch lưới trong 7 trận ở giải VĐQG là một tín hiệu đáng lo ngại. Họ đã bị dẫn trước 4 lần mùa này. Việc Spurs đứng dậy và thay đổi nhịp độ trận đấu tức thì sau những sự thay đổi người là một trong những phẩm chất đáng ngưỡng mộ của Postecoglou. Nhưng việc đi đến miệng giếng quá thường xuyên là một rủi ro.
Màn trình diễn kém cỏi của Spurs khi bị Fulham loại khỏi Carabao Cup cho thấy những hạn chế trong chiều sâu đội hình. Nếu Son Heung-min hoặc James Maddison chấn thương thì sao? Pierre-Emile Højbjerg hoặc Oliver Skipp có thể che chắn cho hàng thủ như cách Yves Bissouma hoặc Pape Sarr đã làm hay không?
Cho đến nay, mọi thứ đang tỏ ra rất tích cực. Son đã gạt bỏ những bất ổn khiến anh phải chịu đựng ở mùa giải trước, để trở lại với phong độ tốt nhất với 6 bàn thắng. Guglielmo Vicario là bản nâng cấp của một Hugo Lloris đã sa sút.
Destiny Udogie là một hậu vệ cánh tấn công thú vị. Richarlison đang có dấu hiệu tìm lại phong độ của mình. Bissouma tái hiện lại phong độ như thời còn ở Brighton. Đó là điều hiếm thấy, trong bối cảnh danh sách những cái tên sa sút sau khi rời Brighton dài gần bằng những người chơi tệ hơn khi rời Ajax.
Vậy nếu Tottenham sa sút thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu Spurs giống như một chiếc xe đạp, luôn cần một bàn đạp để đi tiếp? Sẽ có lúc vận may hoặc phong độ chống lại Spurs. Màn trình diễn ấn tượng đầu mùa có thể che mắt họ.
Tuy nhiên, những đối thủ của họ không cho thấy sự vượt trội. Manchester United và Chelsea là những nỗi thất vọng. Newcastle vẫn chưa đạt được phong độ cao như mùa giải trước. Brighton và Aston Villa tỏ ra thiếu ổn định. Liverpool thậm chí còn giữ sạch lưới ít hơn Spurs mùa này.
Arsenal tiếp tục tìm kiếm hướng đi phù hợp nhất. Ngay cả Manchester City trông cũng có vẻ sa sút sau những thất bại liên tiếp (cần biết rằng lịch thi đấu của họ đang khá nhẹ nhàng). Việc lọt vào top 4, qua đó đủ điều kiện tham dự Champions League của Spurts là điều hoàn toàn có thể; ít ai đề cập đến điều này 2 tháng trước.
Vị trí trong top 4 sẽ là một thành tích đáng nể đối với Spurs và sự hưng phấn từ khởi đầu này không thể che giấu điều đó. Và nếu những người hâm mộ lạc quan bắt đầu tưởng tượng ra điều gì đó phi thường, đó chính là minh chứng cho sự thay đổi mà Postecoglou đã tạo ra.
Bởi lâu lắm rồi, không có ai mơ mộng nhiều quanh Tottenham Hotspur Stadium.
Lược dịch bài viết: “Ange Postecoglou’s charisma and risk-taking have Tottenham dreaming” của Jonathan Wilson.