Một trái tim nóng và cái đầu lạnh chắc chắn là những đặc tính quan trọng của bất cứ nhà lãnh đạo nào, trong đó bao gồm Fabio Cannavaro.
Người đàn ông tới từ Napoli ấy đã có hành trình bóng đá đáng nhớ, đoạt những danh hiệu lớn ở Italy và Tây Ban Nha cũng như khoác áo hàng loạt CLB mang tính biểu tượng như Parma, Inter, Juventus và Real Madrid. Tuy nhiên, không thể không nhắc đến quãng thời gian khoác áo Azzurri, nơi Cannavaro được nếm trải đủ thăng trầm và giúp anh đứng trên đỉnh cao danh vọng.
Trong cuộc trả lời phỏng vấn trên FourFourTwo, cựu trung vệ người Italy đã có những chia sẻ thú vị về sự nghiệp của mình.
- Ai là nguồn cảm hứng trong sự nghiệp của anh?
- Tôi may mắn vì khi còn trẻ đã có cơ hội thi đấu bên cạnh Ciro Ferrara. Anh ấy là hình mẫu quan trọng với tôi suốt nhiều năm. Trong suốt quãng thời gian chúng tôi sát cánh với nhau, anh ấy đã là cầu thủ thành công, và trên hết anh ấy sinh ra ở Naples đồng thời cũng là đội trưởng của tôi. Khi còn trẻ, tôi nhìn anh ấy và học hỏi nhiều điều. Đến khi lớn và trưởng thành hơn, tôi không nhìn vào những hình mẫu khác nữa, thay vào đó tập trung phát triển năng lực và phong cách thi đấu của bản thân.
Tuy nhiên, tôi cũng từng thi đấu với nhiều hậu vệ vĩ đại khác trong sự nghiệp và tất cả chúng tôi đều cố gắng học hỏi từ nhau để cải thiện bản thân. Điểm mạnh chính của tôi là khả năng phán đoán đối phương và dự đoán những gì sẽ xảy ra tiếp theo; Paolo Maldini có những cú xoạc bóng xuất sắc; Ferrara không để đối phương vượt qua dễ dàng và anh ấy sẵn sàng kéo áo bất cứ ai. Khi đó hành động ấy vẫn thưc hiện được, còn ngày nay, VAR sẽ không cho phép bạn làm điều đó.
Ciro Ferrara |
- Anh là ballboy ở Napoli trong suốt kỷ nguyên của Diego Maradona. Việc được quan sát ông ấy từ khoảng cách rất gần mang tới cảm xúc như thế nào?
- Diego là độc nhất, đơn giản ông ấy là người đặc biệt. Ông ấy khác biệt và là số một khi đó. Thật vinh dự khi được là ballboy trong suốt quãng thời gian ông ấy ở Napoli. Ngoài ra, tôi cũng vinh dự được đối đầu ông ấy trong buổi tập khi tôi ở đội U19. Lúc đó tôi là đứa trẻ may mắn.
- Anh hãy kể về cú xoạc bóng trên sân tập nhắm vào Maradona khi anh còn là cầu thủ trẻ. Có đúng là ông ấy đã bảo vệ anh?
- Một ngày, tôi thực hiện cú xoạc khá thô nhắm vào ông ấy và một giám đốc của CLB bảo tôi phải rời khỏi sân. Diego lập tức nói rằng mọi thứ đều ổn và tôi nên tiếp tục thi đấu theo cách của mình. Cuối buổi tập đó, tôi xin ông ấy đôi giày và Diego đưa chúng cho tôi.
- Số phận đôi giày ấy sau đó như thế nào?
- Tôi không còn giữ nữa. Đó là một đôi Puma Kings mà tôi ao ước. Ngày đó, có một đôi Puma Kings là ước mơ của mọi cầu thủ trẻ và đôi giày của tôi còn được Diego trao tặng! Ước gì tôi vẫn còn giữ được chúng.
- Đã bao giờ anh bị nói rằng chiều cao 1m76 là không đủ với một trung vệ hay chưa?
- Tôi sẽ nói với bạn rằng bạn không thể chắc chắn điều gì được. Khi mới bắt đầu sự nghiệp chuyên nghiệp, tôi không thể gia nhập AC Milan vì thể hình của mình. Những năm sau đó, CEO Ariedo Braida của Rossoneri đến gặp tôi và nói: “Fabio này, tôi phải thừa nhận rằng tôi không nghĩ cậu sẽ trở thành cầu thủ xuất sắc như vậy bởi tôi từng nghĩ thể hình cậu quá nhỏ để thi đấu tốt. Tôi phải xin lỗi cậu vì tôi không hoàn tất thương vụ chiêu mộ cậu chính vì yếu tố chiều cao”.
Tôi luôn cố gắng khai thác tối đa đặc điểm của mình để đối phó với những tiền đạo cao hơn. Tôi có thể dự đoán tình huống tiếp theo và bật nhảy trước họ. Ngoài ra, tôi có thể bật khá cao nữa. Tôi sinh ra ở Naples, một thành phố buộc bạn phải thích nghi với nhiều thứ, và đó chính là điều tôi làm ở trên sân: Thích nghi với thực tế.
Cannavaro khi bật cao |
- Đa số cầu thủ trẻ muốn đá tiền đạo còn cậu bé Fabio Cannavaro ngày xưa lại muốn trở thành hậu vệ phải không? Liệu văn hóa Italy có ảnh hưởng lên lựa chọn đó?
- Khi ở học viện của Napoli, tôi bắt đầu bằng việc đá tiền vệ. Đến một ngày, thời điểm đó tôi khoảng 14 tuổi, đội thiếu hậu vệ và HLV Riccardo De Lella bảo tôi có mọi yếu tố để chơi ở hàng phòng ngự. Tôi được thử nghiệm ở vị trí hậu vệ trái và chơi khá tốt. Vài tuần sau, tôi được đổi sang cánh đối diện và cả vị trí trung vệ. Tôi yêu vị trí ấy, tôi cảm thấy thoải mái khi đá ở đó. Từ đó, tôi không đá ở hàng tiền vệ nữa. Phần còn lại là lịch sử.
- Anh là thành viên của đội hình Parma huyền thoại đã giành ngôi á quân Serie A, thứ hạng cao nhất lịch sử CLB, và đoạt UEFA Cup. Thành tích đó có ý nghĩa đặc biệt như thế nào?
- Mùa giải đó, chúng tôi đối đầu Juventus 7 lần trên mọi đấu trường. Parma đã cho tôi cơ hội để phát triển trong một môi trường hoàn hảo. Tại Parma, bạn có thể phạm sai lầm mà không bị trừng phạt một cách khắc nghiệt. Đó là một CLB có kết cấu vững chắc, được đầu tư lớn trên mọi phương diện. Chúng tôi đã đoạt một số danh hiệu trong quãng thời gian tôi khoác áo Gialloblu nhưng đáng tiếc là không có Scudetto. Danh hiệu vô địch quốc gia là thứ bạn cần để có một mùa giải hoàn hảo và chúng tôi không làm được điều đó. Juventus, Milan và Inter thực sự là những đối thủ rất mạnh.
Trong quãng thời gian ở Napoli, tôi có cơ hội thi đấu bên cạnh những cầu thủ xuất chúng như Careca và Gianfranco Zola. Ở Parma, tôi không choáng ngợp hay lo lắng với việc thi đấu với những cầu thủ hàng đầu khác. Thực tế là tôi mong đợi điều đó vì có những đồng đội giỏi thì tốt quá. Từ phương diện cá nhân, tôi chưa bao giờ thực sự cảm thấy quá áp lực; tôi luôn cố gắng giữ cái đầu lạnh và kiểm soát cảm xúc một cách tích cực.
- Nếu hỏi anh đâu là thủ môn giỏi nhất anh từng sát cánh, câu trả lời chắc hẳn là Gianluigi Buffon. Tại sao anh ấy lại đặc biệt như vậy? Những thủ môn khác nào mà anh thích thi đấu cùng?
- Tôi đã thi đấu cùng nhiều thủ môn xuất sắc, ví dụ như Iker Casillas, nhưng với tôi Gigi là số một. Cậu ấy thật đặc biệt. Chúng tôi có sự kết nối đặc biệt và thần giao cách cảm ở trên sân. Thực sự chúng tôi không cần sinh hoạt với nhau quá nhiều ở bên ngoài sân cỏ. Đôi khi các cầu thủ cần ra ngoài ăn tối với nhau hay có những hoạt động khác để tăng sự gắn kết, nhưng tôi và Gigi không cần điều đó. Chúng tôi vẫn là những người bạn và hiểu người kia nghĩ hoặc làm gì ở bất cứ thời điểm nào trên sân.
Tôi nhớ một trận đấu trên sân Udinese vào năm 1996, chúng tôi thua 1-3 và cậu ấy liên tục khiển trách mọi người sau mỗi bàn thua phải nhận. Kết thúc trận đấu, Roberto Mussi và tôi phải kéo cậu ấy qua một bên để bảo cậu ấy cần bình tĩnh lại, cậu ấy không thể chỉ trích chúng tôi về mọi thứ. Một đội bóng ghi bàn hay thủng lưới cùng nhau, không phải chỉ do những sai lầm cá nhân. Lúc đó tôi vẫn còn rất trẻ nhưng cậu ấy còn trẻ hơn và khá hiếu thắng. Tuy nhiên đó chỉ là sự bốc đồng của tuổi trẻ.
- Anh tiếp nhận tấm băng thủ quân đội tuyển Italy từ Paolo Maldini vào năm 2002. Anh có gặp nhiều khó khăn hay không? Paolo có lời khuyên nào cho anh không?
- Năm 2002 tôi đã là một cầu thủ giàu kinh nghiệm nên với tôi việc đeo băng thủ quân của Azzurri là chuyện dễ hiểu. Tôi đã học hỏi rất nhiều từ các hậu vệ như chính Maldini, Ferrara và cả Alessandro Costacurta nên tôi biết những kỳ vọng gì đặt vào mình. Điều tréo ngoe là tôi cảm thấy việc làm đội trưởng đội tuyển quốc gia khá dễ dàng bởi ở đó là tập hợp của những cầu thủ giỏi nhất đất nước. Ai cũng tràn trề khát khao thi đấu cho quốc gia và điều đó khiến mọi thứ trơn tru hơn. Ngoài ra, thời điểm đó chúng tôi cũng có một tập thể mạnh.
- Anh và các đồng đội ở đội tuyển Italy cảm thấy phẫn nộ ra sao khi Azzurri bị loại khỏi Euro 2004 sau khi Thụy Điển và Đan Mạch hòa nhau ở trận cuối để cả 2 đội đều đi tiếp?
- Điều đầu tiên tôi nhớ là Antonio Cassano đã khóc trên sân sau khi tiếng còi chung cuộc vang lên. Khi đó Antonio vẫn còn trẻ và tôi nghĩ đó là một trong những giải quốc tế đầu tiên của cậu ấy. Thật buồn khi bị loại theo cách như thế. Nhưng tôi nghĩ chúng tôi chưa đủ chín chắn để đoạt chức vô địch ở giai đoạn ấy. Đó vẫn là một đội tuyển đang xây dựng lại, dù chúng tôi có nhiều cầu thủ giỏi. Chúng tôi giỏi nhưng đó vẫn là điều còn thiếu.
- Anh gặp những khó khăn gì khi là đội trưởng của Italy ở World Cup 2006 trong khi anh còn không biết tương lai của CLB của mình ra sao vì Juventus bị điều tra dàn xếp tỷ số?
- Quả thực năm đó rất đặc biệt. Thật buồn khi rời khỏi một CLB mà tôi cảm thấy rất ổn và đó là nơi tôi được coi là cầu thủ quan trọng. Tôi có mối quan hệ tốt với các giám đốc và các đồng đội, vì thế có chút bối rối khi phải rời đi.
Tuy nhiên, toàn bộ câu chuyện này không có tác động lớn tới những màn trình diễn của tôi ở World Cup. Ngay khi toàn đội tới Đức, chúng tôi cô lập mình với thế giới bên ngoài. Chúng tôi cố gắng quên đi những điều tiêu cực xung quanh và hoàn toàn tập trung vào giải đấu trước mắt.
- Màn trình diễn của anh ở bán kết World Cup 2006 là một trong những màn trình diễn hay nhất tôi từng xem. Đó có phải là trận đấu tốt nhất của anh? Ký ức của anh từ buổi tối hôm đó là gì?
- Đúng, trận đấu tốt nhất của tôi là trận bán kết gặp Đức ở Dortmund. Đó là trận đấu hoàn hảo từ góc độ một hậu vệ. Và nếu phải chọn một tình huống cụ thể, tôi sẽ chọn tình huống triển khai dẫn đến bàn thắng thứ 2. Tôi thắng một pha không chiến trong vòng cấm, sau đó băng lên và đoạt bóng từ đối thủ trước khi bóng đến chân Francesco Totti. Sau đó, Totti chuyền cho Alberto Gilardino trước khi Alessandro Del Piero dứt điểm đưa bóng qua thủ môn một cách điệu nghệ. Tình huống không thể kết thúc tốt hơn như thế.
- Phản ứng của anh khi Zinedine Zidane húc Marco Materazzi trong trận chung kết là gì?
- Tôi nghe thấy tiếng động vì khi đó tôi ở gần. Tôi không nghe thấy họ nói gì với nhau nhưng tôi nghe thấy tiếng khi Zizou húc vào ngực Marco. Thậm chí tôi không biết vì sao lại có tình huống đó hay ai nói gì với ai. Sau đó Marco chỉ bảo tôi rằng cậu ấy phải nhận một cú húc đầu, vậy thôi. Khi tôi quay ra, cậu ấy đã nằm trên sân rồi.
- Khi trận chung kết World Cup 2006 kéo đến loạt luân lưu, cảm xúc của anh lúc đó thế nào? Anh có nghĩ mình sẽ bước lên để thực hiện một cú đá không?
- Tôi đâu có điên! Tôi biết những giới hạn của mình và việc thực hiện sút luân lưu nằm ngoài giới hạn đó. Thời điểm ấy tôi rất sợ. Tôi từng thua Pháp trên chấm luân lưu ở World Cup 1998 và tôi sợ kịch bản đó sẽ lặp lại. May mắn là mọi chuyện diễn ra theo mong muốn của chúng tôi và chúng tôi là những người nâng cúp. Thật khó diễn tả khoảnh khắc ấy, thực sự là không thể. Đó là khi cảm xúc vỡ òa và bạn cần một khoảng thời gian nhất định để hiểu được nó và bạn càng trân trọng thời khắc ấy hơn khi năm tháng trôi qua. Tôi vẫn còn xúc động mỗi khi xem lại hình ảnh ngày hôm đó trên TV.
- Tại sao anh lại rời Juventus sau những sự kiện trong bê bối Calciopoli?
- Sau World Cup, đại diện CLB gặp tôi và thông báo rằng Real Madrid đã đưa ra lời đề nghị cho tôi và Emerson, và họ sẵn sàng bán tôi. Khi đó, CLB không thể trả toàn bộ lương cho chúng tôi và họ cần bán một số cầu thủ quan trọng. Tôi chấp nhận điều đó. Cảm xúc khá kỳ lạ khi rời đi dù cho Real Madrid muốn có mình. Điều quan trọng nhất là tôi để lại những giá trị tích cực và minh chứng là Juventus lại liên hệ với tôi vào năm 2009, sau đó tôi gia nhập Bianconeri lần thứ 2.
- Anh được bầu là Cầu thủ xuất sắc nhất thế giới năm 2006 của FIFA và là hậu vệ duy nhất đến nay đoạt danh hiệu này. Cũng trong năm đó, anh trở thành hậu vệ thứ 3 và cầu thủ phòng ngự thứ 4 đoạt Quả bóng vàng. Những giải thưởng đó có giá trị thế nào?
- Là hậu vệ mà đoạt được những danh hiệu đó rất khó. Tôi cũng là một hậu vệ đích thực và không ghi nhiều bàn thắng. Lối chơi của tôi dựa trên khả năng phòng ngự. Mục tiêu của tôi là ngăn chặn các tiền đạo ghi bàn. Điều đó có lẽ khiến trường hợp của tôi càng khó hơn. Để đoạt Quả bóng vàng, bạn cũng cần một chút may mắn, đừng quên những gì Zidane đã làm được ở vòng chung kết World Cup hay phong độ của Ronaldinho và Thierry Henry trong năm đó.
Đồng thời, nếu tôi nhìn lại những màn trình diễn của mình trên sân, tôi phải thừa nhận rằng tôi đã có một mùa giải ấn tượng và tôi đã đoạt World Cup với tư cách đội trưởng của đội bóng. Tôi may mắn khi hội tụ đủ mọi yếu tố ngàn năm có một và tôi rất hạnh phúc khi được trưng những danh hiệu đó trong ngôi nhà của mình.
- Là hậu vệ gần nhất đoạt Quả bóng vàng, theo anh liệu trong tương lai có hậu vệ nào còn đạt được thành tích này? Hiện tại có ai là ứng cử viên không?
- Đúng là hậu vệ được chú ý nhiều hơn ở các danh hiệu cá nhân. Nhưng khi những màn trình diễn phòng ngự ngày càng nổi bật, việc trao cho họ một giải thưởng danh giá như vậy là điều đúng đắn. Paolo Maldini và Franco Baresi chưa từng đạt được nó dù sự nghiệp của họ rất xuất chúng. Thời điểm hiện tại, tôi không thấy bất cứ hậu vệ nào có thể lặp lại thành tích đó. Cách họ thi đấu và những gì HLV trông đợi ở họ đã thay đổi.
- Anh có hối hận khi trở lại Juventus vào năm 2009 sau quãng thời gian ở Madrid? Đó không phải sự trở về dễ dàng sau khi anh và một số cầu thủ khác bị người hâm mộ gắn mác “kẻ phản bội”, và trên hết Juve đã có mùa giải thảm họa.
- Đó là một trong những mùa giải tệ nhất lịch sử Bianconeri và điều đó khiến nhiều khó khăn xuất hiện cả trong lẫn ngoài sân cỏ. Tôi thích việc thử sức ở nước ngoài, trải nghiệm một giải đấu và nền văn hóa khác. Nhưng khi Juve đề nghị tôi gia nhập, tôi không thể chối từ. Mùa đó tôi cũng có trận đấu cuối cùng ở cúp châu Âu khi chúng tôi thua Fulham 1-4. Trận đấu ấy tôi bị đuổi khỏi sân và nó như tấm gương phản chiếu toàn bộ mùa giải của đội. Chúng tôi gói goạn toàn bộ vào vấn đề phải trải qua ở mùa giải ấy vào trong 90 phút. Có lẽ đó là thắng lợi quan trọng nhất trong lịch sử của họ và chắc chắn là một trong những tối khó khăn nhất của chúng tôi.
Tuy nhiên, tôi không có bất cứ căng thẳng trực tiếp nào với người hâm mộ về những gì đã diễn ra sau bê bối Calciopoli. Mặt khác, việc khó chịu khi một cầu thủ rời đi là đặc trưng văn hóa Italy. Nếu bạn ở Juventus và chuyển tới Inter, người hâm mộ Juve sẽ khó chịu; nếu bạn gia nhập AC Milan từ Napoli, người hâm mộ sẽ không dễ cho qua. Tôi chưa từng thực sự bận tâm điều đó, tôi là cầu thủ chuyên nghiệp và tôi làm hết sức cho CLB tôi khoác áo. Có mối quan hệ tốt với người hâm mộ là điều quan trọng, nhưng tôi để những vấn đề bên ngoài sân cỏ.
- Ai là cầu thủ chơi xấu nhất anh từng gặp?
- Tôi đã đối mặt nhiều đối thủ mạnh suốt sự nghiệp, một số người trong đó có lối chơi quyết liệt trên sân nhưng họ là những người rất tốt và tử tế ở ngoài đời. Ví dụ như Materazzi và Giorgio Chiellini: Họ là những con quái vật trên sân khi cần giành chiến thắng trận đấu nhưng họ cũng là những người rất lịch sự và dễ mến trong cuộc sống.
Materazzi |
- Anh đã đào tạo cầu thủ trẻ nào trở thành hậu vệ đẳng cấp hàng đầu thế giới hay chưa?
- Tôi nghĩ tôi đã giúp đỡ một vài cầu thủ phát triển trở thành những hậu vệ chín chắn và đáng tin cậy. Tôi thích trao đổi trên sân và lúc tập vì tôi đã quen việc đưa ra lời khuyên. Nếu phải chọn ra một người, tôi muốn nhắc tới Marcelo ở Real Madrid. Khi cậu ấy tới Tây Ban Nha, bạn có thể thấy cậu ấy sở hữu những điều đặc biệt hơn người khác. Tôi cố gắng dạy cậu ấy làm sao bớt bốc đồng và nhận thức được năng lực của mình. Ngoài ra, tôi cũng nghĩ tới Sergio Ramos. Tôi cố gắng truyền cho cậu ấy sự tĩnh lặng cần thiết của một hậu vệ mà sau này cậu ấy sẽ trở thành.
- Anh đã thi đấu cùng nhiều hậu vệ vĩ đại như Maldini, Nesta, Sergio Ramos, Lilian Thuram… Trong đó ai xuất sắc nhất và điều gì khiến họ là số một?
- Tôi không thể nói rằng cầu thủ này là xuất sắc nhất trên mọi phương diện nhưng tôi có thể khẳng định Lilian là người tôi thấy ăn ý nhất. Anh ấy cũng là người tôi sát cánh nhiều nhất trong số họ. Anh ấy có tinh thần chiến thắng và tôi thực sự ngưỡng mộ điều đó. Nhưng sao tôi có thể nói Maldini, Nesta, Ramos hay Materazzi tệ hơn Thuram cơ chứ?
- Nếu phải thay đổi một thất bại trong sự nghiệp, anh sẽ chọn trận đấu nào và vì sao?
- Đó sẽ là trận chung kết Euro 2000 trước đội tuyển Pháp. Chúng tôi xứng đáng nhiều hơn thế và đã bị trừng phạt vì không thể kết liễu trận đấu khi có những cơ hội của Alessandro Del Piero và Vicenzo Montella. Đó là một buổi tối đau đớn và tôi vẫn thỉnh thoảng nghĩ tới cho đến tận hôm nay. Chúng tôi phải nhận bàn thua khi trận đấu còn 30 giây và không thể kiểm soát phần còn lại như cách đội tuyển Italy vẫn thường làm. Chúng tôi không đủ sắc bén, chúng tôi không thể thể hiện điều đó ra khi thực sự cần. Kết quả thật đau lòng. Thất bại vì bàn thắng vàng là một vết sẹo.
Theo Daniele Verri | FourFourTwo