Điểm chung của những Paul Scholes, Paolo Maldini, Carles Puyol… ngoài tài năng, chắc hẳn đó là sự trung thành. Họ trưởng thành từ lò đào tạo của CLB, thi đấu hết mình cho đội bóng dù trong giai đoạn khó khăn hay vinh quang trải dài. Quan trọng hơn, họ kết thúc sự nghiệp cầu thủ trong một màu áo - nơi họ đã gắn bó từ khi là những đứa trẻ. Như một lẽ tất yếu, họ trở thành huyền thoại tại CLB. Đó là một cái kết ngọt ngào, một “happy ending” mà bất kỳ cầu thủ nào cũng muốn có được. |
Thế hệ Vàng 1992 trong một ngày tái ngộ |
Tất nhiên số lượng những cầu thủ làm được như vậy tại các CLB danh tiếng trên thế giới còn ít, nhưng số lượng na ná như vậy thì có cả trăm, cả nghìn.
Thật không biết nên vui hay nên buồn, khi Nicky Butt và Phil Neville nằm trong danh sách “na ná” đó.
Quá khó để viết về Nicky Butt và Phil Neville, trừ việc họ thuộc nhóm các cầu thủ thuộc thế hệ Vàng 1992 dưới thời Sir Alex – Nhưng điều đó thì, là điều duy nhất mà ai cũng biết về họ.
Sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu kể đến những pha bứt tốc của Ryan Giggs, những cú nã đại bác từ xa của Paul Scholes hay rất nhiều cú đá phạt hoàn mỹ từ David Beckham. Nhưng đây là câu chuyện về Nicky Butt và Phil Neville, 2 mẩu còn lại của thế hệ Vàng 1992. Họ có gì nổi bật để nhắc đến đây? Chưa kể họ còn rời CLB sớm nữa…
Vậy tại sao lại là Nicky và Phil - 2 con người với phong cách thi đấu và ngoại hình trái ngược? Thực chất họ có rất nhiều điểm chung, cùng sinh vào ngày 21 tháng 1, đại diện cho cung Bảo Bình: những con người có suy nghĩ lạ lùng không giống với số đông. Họ rời United vào những năm 2004, 2005 – khi mà tình cảm vẫn còn đó, nhưng tiếc là không thể tiếp tục chung đường.
Hãy bắt đầu trước với Nicky Butt, người lớn tuổi hơn và vẫn đang khoác lên mình màu áo của United (nhưng là chiếc áo khoác với chức danh HLV tại trung tâm đào tạo trẻ). Nicky có ngoại hình không đẹp nhưng… dễ nhớ. Đó là chiếc đầu trọc lốc không một sợi tóc của mình.
|
Nicky Butt và Phil Neville có phần mờ nhạt hơn về mức độ nổi tiếng so với các đồng đội cùng thế hệ Vàng 1992 |
Không biết có phải do sinh ra ở Gorton, địa phương nằm ở tít tắp phía Nam so với thành phố Manchester, mà Nicky không mấy quan tâm đến vẻ bề ngoài, hình thức hay sự hào nhoáng mà thế giới quanh quả bóng tròn mang lại. Nicky thừa nhận mình khác với các cầu thủ khác thuộc thế hệ Vàng 1992 ngay từ điểm xuất phát. Nơi cậu sinh ra không tràn ngập màu hồng của nhung lụa, không yên bình như phần lớn những nơi mà tụi trẻ thoải mái vui đùa. Nicky thường mang 1 cái xích to đùng (to hơn hẳn những loại xích bình thường) để khóa bánh xe ô tô lại, người ngoài nhìn vào ắt hẳn thấy kì cục, nhưng Nicky lại tếu táo chia sẻ: “Đó là cách tôi giữ xe của mình. Tôi bị trộm xe 2 lần rồi nên giờ tôi phải dùng xích to thôi.”. Có phải chính nơi đầy tệ nạn đó, đã tôi luyện nên 1 Nicky dũng mãnh – 1 tiền vệ phòng ngự không ngán vào bóng bất cứ đối thủ nào?
Trong thế hệ Vàng 1992, người mà Nicky tìm thấy nhiều điểm chung với mình nhất, có lẽ là Paul Scholes. Thời còn thi đấu, Nicky có để tóc, nhưng là một mái tóc mỏng với những sợi tóc loăn quăn màu vàng giống Scholesy. Tuyệt nhiên không hứng thú với giới truyền thông hay quan tâm tới việc mái tóc mình có hợp mốt không từ năm này qua năm khác.
|
Nicky Butt thời còn thi đấu dưới màu áo Manchester United |
Trận đấu đầu tiên cho đội Một United của Nicky là vào mùa giải 1992/1993. Nhưng phải đến tận mùa 1994/1995, khi Roy Kean liên tục gặp chấn thương và treo giò, Nicky Butt mới có cơ hội được ra sân và thể hiện mình nhiều hơn. Sau 35 trận khoác áo Quỷ đỏ, Nicky ghi được 1 bàn thắng và ngăn được vô số các đường lên bóng phản công nguy hiểm từ đối thủ. Một trong những trận đấu ấn tượng nhất của Nicky mùa đó có lẽ là trận chung kết FA với Everton, chàng tiền vệ phòng ngự được ra sân ngay từ đầu, trong khi hai cậu bạn Ryan Giggs và Paul Scholes chỉ được vào sân từ ghế dự bị. Những cú tắc bóng, những pha xử lí bình tĩnh giúp Nicky được người hâm mộ United nhớ tên. Và rồi đến mùa giải 1996/1997, Nicky vinh hạnh nhận chiếc áo số 8, chiếc áo còn đang để trống, chờ người thay thế xứng đáng sau khi Paul Ince rời United từ năm 1995.
Trong sự nghiệp cầm quân của mình, Sir Alex thừa nhận ở mỗi đội bóng ông dẫn dắt, không có cái tôi nào được lớn hơn cái tôi của HLV. Người đứng đầu CLB phải là Huấn luyện viên trưởng. Nhưng không vì điều đó, mà Sir ghét Nicky – chàng cầu thủ trẻ có phần hơi ngỗ ngược, nhưng sự cá tính ấy vẫn nằm trong khuôn khổ. Nicky là người duy nhất dám “bật” ngay Sir Alex: “Tại sao tôi không được ra sân vậy?”. Những lúc đó Sir cũng thẳng thắn trả lời: “Nicky à, cậu phải ngồi ngoài vì Scholes và Keane đá giỏi hơn cậu.”
Tuyệt nhiên không có câu nào “bật” lại tiếp theo. Đó chính là điểm khác biệt của Nicky so với phần còn lại. Mạnh mẽ, sẵn sàng bùng nổ nhưng biết đâu là điểm dừng.
|
Đội hình ra sân của Manchester United trong trận chung kết UEFA Champions League |
Việc của Paul Scholes, Ryan Giggs, Beckham là thăng hoa trong các pha bóng tấn công. Còn với Nicky Butt, anh là chốt chặn đề phòng mọi sự nguy hiểm về phía khung thành. Nếu chàng trai ít tóc này bị vượt qua, chắc hẳn hậu vệ United sẽ phải lao đao. Nhưng rất may, Nicky Butt không hề dễ dàng bị vượt qua như vậy. Trận đấu đáng nhớ nhất trong sự nghiệp của Nicky trong màu áo Quỷ đỏ chắc hẳn là trận chung kết Champions League năm 1999 tại Camp Nou. Scholes và Keane không thể góp mặt, người đồng hành cùng David Beckham ở vị trí tiền vệ trung tâm sẽ là Nicky Butt. Hóa ra đây là sự thay thế tuyệt vời, Nicky trong ngày hôm ấy đã thi đấu xuất sắc, khóa chặt được một Stefan Effenberg to lớn và tinh quái bên phía Bayern Munich.
Trong những năm cuối khoác áo Quỷ đỏ, Nicky Butt chơi không hề dở, chỉ trách là hàng tiền vệ Man United quá chật chội với những cái tên xuất chúng. Sau màn trình diễn đầy ấn tượng dưới màu áo tuyển Anh tại World Cup 2002, Nicky thậm chí còn được “Vua bóng đá” Pele khen ngợi là cầu thủ Anh thi đấu xuất sắc nhất trong trận đấu mà vốn anh chỉ là một sự thay thế, khi đó sự lựa chọn đầu tiên là Steven Gerrard bị chấn thương. Nhưng rốt cục thì 2 năm sau đó, Nicky cũng rời thành Manchester để khoác áo Newcastle. 2 triệu bảng là cái giá quá rẻ so với thực lực của Nicky, nhưng Sir Alex vẫn chấp nhận vì cho rằng, Newcastle sẽ là môi trường tốt để Nicky thể hiện nhiều hơn. Dẫu vậy, nhưng về sau, Nicky thẳng thắn thừa nhận rằng, rời M.U là một trong những quyết định khiến anh hối hận nhất trong đời.
|
Phil Neville ăn mừng cùng đồng đội sau khi ghi bàn vào lưới Rangers năm 2003 |
Một năm sau khi Nicky ra đi, Phil Neville cũng quyết định tiếp bước người bạn, Everton là bến đỗ tiếp theo (và cũng là bến đỗ cuối cùng) của cậu em nhà Neville. Việc phải để Phil ra đi cũng khiến HLV Sir Alex tiếc nuối như trường hợp của Butt. Nhất là khi Phil thuộc tuýp cầu thủ biết vâng lời, sẵn sàng thi đấu ở mọi vị trí mà HLV muốn. Giá trị chuyển nhượng của Phil cũng chỉ là hơn 3 triệu bảng, quá rẻ và tất nhiên không tương xứng với những gì Phil Neville đã làm được cho CLB.
Nếu như Gary Neville được biết đến như một hậu vệ phải xuất chúng, lên công về thủ đầy hiệu quả thì Phil Neville kém nổi bật hơn, cậu em trai có thể đảm nhận ở vị trí hậu vệ cánh, tiền vệ phòng ngự hay bất kì một vị trí nào khác ở hàng tiền vệ, theo lời Sir Alex. Vấn đề của Phil là mọi thứ chỉ dừng lại ở mức “ôn hòa” và “an toàn” chứ khó có thể đột phá như người anh.
Nhà Neville nổi tiếng với truyền thống giáo dục tốt. Người anh trai tuy thấp bé hơn nhưng luôn được đánh giá là “đá hay” hơn so với người em. Đây là một nhận xét chủ quan, vì suy cho cùng, vị trí trên sân của Gary và Phil được HLV sắp xếp là khác nhau. Thứ Phil thua kém so với người anh, có lẽ là, sự kiên quyết. Phil không bao giờ có được những quyết định “dứt khoát” như Gary, luôn cam chịu và nhún nhường.
Phil chỉ được ra sân có 19 lần trong mùa giải 2004/2005. Đây rõ ràng là một hồi chuông cảnh báo cho chàng cầu thủ 28 tuổi. Anh vừa muốn ra đi để tìm cơ hội ra sân nhiều hơn, vừa muốn ở lại để cống hiến trong màu áo Quỷ đỏ. Kết cục là Gary Neville đã tới gặp Sir Alex để nói về vấn đề này. Là Gary chứ không phải Phil, nhân vật chính trong câu chuyện.
|
Hai anh em nhà Neville đối đầu trong một trận đấu thuộc giải Ngoại hạng |
Cuối cùng thì Phil cũng chuyển tới Everton vào tháng 8 năm 2005. Trận đầu tiên Phil khoác lên mình màu áo xanh là cuộc đụng độ với Villarreal, đội chiến thắng sẽ được quyền tham gia vào vòng bảng UEFA Champions League 2005/2006. Rất tiếc trong trận đấu đó đội bóng nước Anh đã thất thủ với tỉ số 1 – 2, nhưng một tín hiệu đáng mừng là Phil được thi đấu suốt 90 phút của trận đấu.
Trận đấu đầu tiên tại giải Ngoại hạng còn đáng nhớ hơn, đó là cuộc gặp gỡ giữa Everton và Manchester United. Kì cục thật, đây là lần đầu tiên Phil đối đầu anh trai mình. Mà nói đúng hơn, lần đầu tiên Phil phải đá chống lại biết bao người thân mà mình đã gắn bó hơn 10 năm. Dẫu có khó khăn nhưng cậu bé hiền lành nhà Neville cũng đã làm được.
Trong gần 8 năm thi đấu tại Everton, Phil Neville chỉ ghi được 5 bàn, nhưng đáng chú ý là 1 bàn trong số đó là ghi vào lưới của Manchester United. Đó là trận bán kết Cup FA năm 2009, khi Phil đang đeo trên tay tấm băng đội trưởng của đội bóng thành phố Cảng.
Những năm tháng tại sân Goodison Park không đem lại cho Phil Neville danh hiệu đáng kể nào. Nhưng nơi đó thực chất đã đem lại cho Phil rất nhiều, đó là sự tin tưởng từ HLV, sự ngưỡng mộ từ các đồng nghiệp. Người đội trưởng của họ, một cầu thủ từ thế hệ Vàng 1992, đã thi đấu thực sự kiên cường và xuất sắc.
Phil Neville và Nicky Butt cùng kết thúc sự nghiệp cầu thủ ở độ tuổi 36. Nhưng tình yêu của họ với bóng đá vẫn tràn đầy. Và dù nơi họ kết thúc không phải ở Manchester, nhưng họ sẵn sàng, được quay lại Old Trafford bất cứ khi nào có cơ hội.
|
Ban huấn luyện M.U dưới thời HLV tạm quyền Ryan Giggs |
Và như một phép lạ, cơ hội cuối cùng cũng đến thật sự. Sau khi HLV David Moyes bị sa thải, Ryan Giggs được bổ nhiệm vào vị trí HLV tạm quyền của Manchester United. Dường như ngay lập tức, Ryan Giggs lựa chọn Phil Neville, Nicky Butt và Paul Scholes là những người sát cánh bên mình trong ban huấn luyện. Trận đấu đầu tiên của họ trong vai trò là HLV thực sự đáng nhớ, chiến thắng giòn giã 4 – 0 trước Norwich với 2 cú đúp từ Wayne Rooney và Juan Mata. Đây thực sự là một đội ngũ ban huấn luyện khiến CĐV Quỷ đỏ hy vọng trong tương lai.
Sau mùa giải ấy, Nicky Butt tiếp tục đồng hành với đội bóng thành Manchester với tư cách là HLV đội trẻ. Phil Neville thì thử sức với nhiều vai trò hơn. Anh trở thành bình luận viên quen thuộc của đài BBC trước khi sang Tây Ban Nha để làm trợ lý HLV đội bóng mang biệt danh “Bầy dơi” Valencia.
“Bạn có thể hết yêu mối tình đầu, nhưng bạn sẽ không bao giờ quên được họ. Dù cho bạn có yêu bao nhiêu người tiếp theo nữa, mối tình đầu luôn chiếm được một khoảng riêng trong trái tim bạn.”
Manchester United chính là tình đầu của Nicky Butt và Phil Neville, của cả Paul Scholes và Gary Neville. Những người yêu nhau thật lòng, cuối cùng cũng sẽ trở về với nhau.
CĐV Quỷ đỏ chờ mong một ngày không xa được chứng kiến tất cả trong màu áo khoác đen của United. Đội ngũ ban huấn luyện ấy sẽ khiến tất cả đối thủ khiếp sợ, như cái cách mà “Thế hệ Vàng 1992” đã làm được trong sự nghiệp cầu thủ vẻ vang của mình.
Còn ở thì hiện tại, ngày hôm nay, xin được chúc mừng sinh nhật tới Nicky Butt và Phil Neville. Tuy rằng thời gian họ thi đấu tại United không được tính bằng con số 20 năm, họ không kết thúc sự nghiệp tại sân Old Trafford, nhưng họ vẫn mãi là đứa con trung thành tại nơi đây, nơi mà họ luôn nhận được sự chào đón nhiệt thành nhất.
Một bài viết của Gem (TTVN)