Cách đây không lâu, tôi có tìm đọc lại bộ truyện tranh “Đội trưởng Tsubasa” của Nhật Bản, bộ manga từng làm khuynh đảo giới trẻ Việt Nam cách đây hơn chục năm. Và, tôi bỗng nảy ra một câu hỏi rằng, giải đấu được cho là hấp dẫn nhất hành tinh – English Premier League lại không được đoái hoài đến bởi tác giả, nhưng ông lại chọn Serie A làm nơi dừng chân cho Shingo, Hyuga – những ngôi sao của tuyển Nhật trong truyện tranh? Đơn giản bởi vì, nhiều năm về trước, người hâm mộ túc cầu, không chỉ Nhật Bả
Sân Stade Vélodrome, một ngày chớm đông 2003, kết thúc trận đấu với Olympique Marseille, Jose Mourinho đứng đợi trong đường hầm. Không, ông không chờ một ai của FC Porto cả. Tất cả đều đã vào phòng thay đồ. Ông chờ một người khác, kẻ đã làm hàng phòng ngự của ông phải khổ sở suốt 90 phút. Và rồi bóng dáng ấy cũng xuất hiện, một tiền đạo Châu Phi điển hình: Didier Drogba. Với một cử chỉ lịch thiệp, Mourinho chìa bàn tay ra với đối thủ của mình và nói:" Này chàng trai, cậu thi đấu rất tuyệt. Tôi k
Nói đến Brazil là người ta nghĩ đến lối đá tấn công hoa mỹ và rực lửa. Người Brazil cũng luôn tự hào về điều đó, nhưng đó có lẽ đã là câu chuyện từ cả chục năm về trước. Hàng công của Brazil trong những năm trở lại đây thực sự thiếu và yếu, đặc biệt là ở vị trí trung phong. Kể từ khi "Người ngoài hành tinh" Ronaldo giải nghệ, người Brazil đã bắt đầu rơi vào cơn khủng hoảng số 9 thực sự. Người - có lẽ - tiệm cận được gần đến trình độ của Ronaldo nhất thì chỉ để lại cho người hâm mộ những sự tiếc
“Tôi xấu trai, nhưng cái tôi có là sự quyến rũ”. Gã trai với hàm răng vẩu cười lớn sau khi trở thành Cầu thủ xuất sắc nhất thế giới năm 2004. Chỉ một khoảnh khắc đó thôi cũng đủ để gợi lên những ký ức đẹp đẽ về một thiên tài bóng đá. Một ảo thuật gia với những đường bóng như mê hoặc người xem. Một cầu thủ Brazil lĩnh trọn những gì tinh túy nhất của Joga Bonito thần thánh....
Nói tới thế hệ cầu thủ Brazil trong vòng 2 thập niên gần đây, thật dễ dàng để người hâm mộ chọn ra 2 cái tên sáng giá nhất: Ronaldo và Ronaldinho. Họ là những con người kiệt xuất và dễ dàng nhận được lòng mến mộ từ tất cả người hâm mộ cũng như sự tôn trọng từ phía đối thủ. Rivaldo ở một trường phái đối lập hoàn toàn, một gã dị biệt và luôn luôn là mục tiêu công kích của giới dư luận, dù tài năng và sự cố gắng của anh xứng đáng được sự tưởng thưởng của những khán giả khó tính nhất. Có lẽ sự khác
Những ông chủ tận tuỵ, các tuyển trạch viên giàu năng lực và một HLV tràn đầy nhuệ khí là những thành phần không thể thiếu tạo nên một nhà vô địch Leicester City. Thế nhưng một sự đổi mới trong khoa học thể thao và đội ngũ y tế, quan tâm sát sao đến từng khâu tập luyện và thi đấu của các cầu thủ chính là những mảnh ghép quyết định tới một mô hình hoàn hảo. Từ chuyện uống sinh tố củ cải trước khi ra sân hay ngâm mình trong thùng đá -15 độ C sau trận đấu, đây sẽ là một cái nhìn khác về câu chuyện
Có một huyền thoại của Calcio day dứt với ước mơ đoạt Scudetto cùng Fiorentina. Đã có thời điểm Fio tham vọng vô địch nước Ý vào năm 1994, nhưng có một huyền thoại áo sọc trắng đen ngáng đường Batistuta bằng một cú vô lê đẳng cấp. Huyền thoại ấy giúp Juve thắng ngược 3-2 trước đội đầu bảng Fio, giúp Lão bà giành được chiến thắng. Những người Tuscany cay lắm, cay cú nhưng vẫn ngã mũ kính phục anh, quý ông thành Turin, Alessandro Del Piero.
Ngày 29/10/2015, Juventus hứng chịu trận thua mất mặt trước Sassuolo trên sân khách. 12 điểm sau 10 trận, tức là mỗi trận của họ chỉ bằng một trận hòa. 12 điểm sau 10 trận, Lão bà chật vật ở nửa dưới bảng xếp hạng. Và chỉ với 12 điểm sau 10 trận đầu tiên, họ kém Roma – đội đang dẫn đầu tận 11 điểm. Không một ai tin đội bóng áo sọc đen trắng của thành Turin có thể lại vô địch như họ đã từng làm như bốn năm trước đó. Không một ai tin, và người hâm mộ đến từ Rome, từ Tuscany, đến Naples hay ngược l
Leicester City đã vô địch Premier League một cách thuyết phục, một câu chuyện dường như chỉ xảy ra khi người ta chơi Football Manager. Nhưng nếu như những game thủ mất tới vài năm trong thế giới ảo để đưa Bầy Cáo tới ngôi vương, thì thời gian thực tế để Ranieri cùng các học trò đi từ vực sâu tới đỉnh cao chỉ vỏn vẹn một năm.
Bạn có thể biết đến Miroslav Klose khi anh ấy từ chối một bàn thắng được ghi bằng tay của mình dù đã được trọng tài công nhận, Aaron Hunt từ chối hưởng một quả phạt đền khi trọng tài cho rằng anh bị phạm lỗi trong vòng cấm hay một kẻ nổi tiếng ngổ ngáo như Paolo Di Canio, sẵn sàng dùng tay dừng bóng trước khung thành trống vì cầu thủ đối phương bị chấn thương. Đó là những hình ảnh tiêu biểu cho tiêu chí “Fairplay” từ xưa đến nay, vẫn được đề ra trước mỗi trận đấu. Nhiều người thường nói, bóng đá
Có những mối tình mà dù bạn có vấp phải bao sự lừa dối, bị chà xát bởi cả bể đắng cay thì con tim vẫn cứ son sắt một lòng với tình yêu ấy. Các fan của Arsenal có lẽ đều hiểu thấu định lý ấy.
Câu chuyện con ông cháu cha hay có “ô dù” giờ đây dường như đã trở thành một câu chuyện quá đỗi bình thường. Một cách phiếm diện và có thể là hơi tiêu cực thì nhiều người vẫn nghĩ. Chỉ cần bố bạn thực sự thành công và có uy tín ở công việc nào đó, bạn hãy cứ yên tâm mà theo đuổi con đường ấy. Nhưng cần phải nhớ rằng khi bạn có một cái ô thì bạn có thể được bảo vệ, che chở một cách tuyệt đối nhưng cũng có thể bạn sẽ mãi chỉ đi dưới cái bóng ấy mà chẳng thể thoát ra.
Trong bài viết vừa qua về Leeds United, tôi cố ý lờ đi nỗi đau mà người Leeds nói riêng, và người Anh nói chung phải gánh chịu sau thảm họa Heysel, bởi tôi muốn tránh cái sự kiện bi thương ấy đến mức có thể. Thổ Nhĩ Kỳ, Bán kết UEFA Cup, 2000. 2 cổ động viên Leeds thiệt mạng, đất Thổ đi dễ khó về, xứ Constantinople ấy ám ảnh cả người Anh. Nhưng năm năm sau, chính nơi ấy lại đánh dấu một cột mốc hào hùng và vĩ đại, đầy hùng tráng mà mãi về sau, người Merseyside vẫn không thể nào quên… Trận chung
Người ta thường nói, một cầu thủ được coi là giỏi là người luôn làm tròn nhiệm vụ, như vị trí riêng và yêu cầu của Huấn luyện viên đề ra. Và một tay gọi là chơi bóng xuất sắc thì phải chơi hay, lại nổi bật hơn một người giỏi. Nhưng lại có những người, chẳng thể gọi hay mà cũng không nên bảo là xuất sắc, bởi vì họ không đi theo cách mà mọi người thường hay đánh giá một cầu thủ xuất sắc, chính họ tạo ra sự khác biệt, chính họ gây dựng nên một cuộc cách mạng. Như Bộ trưởng Thăng dùng sự riêng có củ
Người ta vẫn cứ yêu bóng đá một cách cuồng nhiệt. Người ta cười; người ta khóc vì bóng đá, vì vẻ đẹp của nó. Với nhiều người bóng đá như một thứ nghệ thuật đích thực vậy. Những câu chuyện trong bóng đá đâu có kém gì so với ngôn tình. Đó là câu chuyện tình kết thúc trọn vẹn như của Maldini với Milan, hay kết thúc trong xót xa, tiếc nuối với Batistuta và Fiorentina, mà cũng có thể là cái kết mang đầy uất hận như của Van Persi và Arsenal. Nhưng bóng đá không chỉ có những thứ đầy lãng mạn ấy và bay
Ngày 03/01/2010, ngày Chủ nhật, sân Old Trafford, vòng 3 FA Cup. Nhà đương kim vô địch nước Anh ba năm liền, Manchester United cùng Neville, Berbatov, Rooney, Owen, Giggs gục ngã, họ không thể chấp nhận sự thật rằng, họ đã bị một đội bóng hạng ba nước Anh đánh bại. Trên đường rời Nhà hát của những giấc mơ, các cổ động viên lặn lội từ vùng Yorkshire cùng ca lên những câu ca chiến thắng.
Một ngày đẹp trời đầu tháng 2 năm 2009, từng dòng người lũ lượt đổ về sân Quân Khu 4 để theo dõi trận Derby 37 giữa Quân Khu 4 và Sông Lam Nghệ An. Ai nấy đều lựa chọn một chỗ ngồi thích hợp nhất để trông chờ tiếng còi khai màn trận đấu…
Cách đây không lâu là sinh nhật của Batigol, 47 năm trước, 1 thiên thần mang mái tóc màu hạt dẻ ra đời. Từ khắp mọi nơi trên thế giới, mọi người đều gửi lời tri ân đến anh, một biểu tượng của cả một đội bóng, một huyền thoại của cả một giải đấu. Tôi biết, viết ra những dòng cảm nhận này cũng là thừa, nhưng tình yêu với Calcio và anh thôi thúc tôi ghi xuống đây những câu chữ để tôn vinh anh, ngợi ca và tiếc nuối vì anh – Gabriel Omar Batistuta, một người anh hùng, một huyền thoại, một thiên tài.
Vừa rồi, bạn tôi đang tu nghiệp tại Anh có kể cho tôi nghe một câu chuyện thế này. Cô ấy may mắn được xem trận đấu từ thiện diễn ra ngày 30/5/2015 tại sân Anfield, vốn là fan Real Madrid, cô ấy hỏi một Liverpudlian ngồi kế bên về anh chàng tiền vệ số 14 của họ. Ngay lập tức, không đắn đo một giây phút nào, người này cất lên tiếng hát:
Chủ nhật tuần trước cuộc đại chiến Olympique Lyonnais và Paris Saint-Germain diễn ra trên sân OL. Đối với nhiều người, đây là cuộc chiến của một đội cần điểm, để tranh đoạt tấm vé dự Champions League và một đội khác muốn gia tăng khoảng cách so với nhóm bám đuổi, để yên tâm chinh chiến ở những mặt trận khác nhau. Nhưng với những người hâm mộ Ligue 1, trận Super Match này có ý nghĩa còn hơn như thế, đó là cuộc thư hùng của một cựu vương và ông vua mới của bóng đá Pháp…